Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em! FULL


Sáu năm sau.....
Tôi đã ở Hoắc gia được 6 năm, bây giờ tôi đã là một cô thiếu nữ 12, đang học cấp 2 tại một trường trọng điểm trong thành phố.

Hoắc Thiếu Khanh cũng không còn là một cậu nhóc trầm cảm nữa, anh 14 tuổi, trở thành một cậu thiếu niên, gương mặt càng có nét trưởng thành, càng ngày càng đẹp trai, năm lớp 7 anh đã bắt đầu vỡ giọng, cho nên bây giờ giọng nói anh khàn khàn, trầm thấp như một người đàn ông thật sự.

Quan trọng nhất là anh đã hoàn toàn hòa nhập với mọi người, trở thành hình tượng soái ca dịu dàng, đẹp trai trong tưởng tượng của tác giả.
Quan trọng nhất là hôm nay chính là sinh nhật 12 tuổi của tôi.

Trong biệt thự đang có rất nhiều bạn bè, người quen của ba Hoắc tham dự, chính thức tuyên bố con gái nuôi của ông đến trước công chúng.

Trong căn phòng màu hồng phấn, Lê Phương Nghi đang phấn khích lựa chọn chiếc váy thật xinh đẹp cho tôi.
Lê Phương Nghi: " Cậu thấy chiếc váy màu đen này thế nào?"
Tôi: " Quá tối "
Lê Phương Nghi: " Cái này thì sao? "
Tôi: " Quá ngắn "
Lê Phương Nghi: " Cái màu đỏ này?"

Tôi: " Quá hở hang "
Lê Phương Nghi: " Cái màu hồng phấn này đẹp nè!"
Tôi: " Quá sến súa "
Lê Phương Nghi giật giật khóe miệng, dứt khoát ném xuống giường, tức giận bãi công:
- " Cậu tự mình chọn đi!"
- " Ờ!".

Tôi thờ ơ lựa chọn chiếc váy màu xanh lam mà mình thích, đi vào nhà vệ sinh.
Chốc lát sau, dưới cái nhìn soi mói của Lê Phương Nghi, tôi bị bắt phải ngồi im cho cô ấy trang điểm.
Lại một lát nữa, Lê Phương Nghi ngắm nghía tôi từ trên xuống dưới, sờ cằm cảm thán:
- " Đúng là không tồi!"
Điện thoại của Lê Phương Nghi đột ngột vang lên, cô ấy ra ngoài, một lát sau thì nghe tiếng gõ cửa.
- " Vào đi!"
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến, tôi hơi quay đầu, chưa kịp nhìn kĩ là ai thì đã bị bịt mắt lại, mùi nước hoa thoang thoảng truyền đến, giọng nói dịu dàng trầm ấm bên tai:
- " Đoán xem anh là ai?"
- " Là Thiên Duy đúng không? "
Người phía sau hơi khựng lại một chút, im lặng không nói, tôi nghịch ngợm kéo tay anh xuống, ôm anh thật chặt, dụi nhẹ:

- " Em nói đùa thôi! Em biết là anh mà, anh Khanh!"
Thấy tôi cười khúc khích thật vui vẻ, Hoắc Thiếu Khanh bất đắc dĩ xoa đầu tôi, lấy tay búng mũi tôi một cái:
- " Không cho đùa như thế nữa!"
- " Ừ!"
Tôi ôm anh thật chặt, vùi đầu vào lồng ngực anh, tham lam hít mùi hương thoang thoảng trên người anh.
- " Thiếu Khanh?"
Tôi quay đầu nhìn sang, vẻ mặt của Lương Khả Linh có vẻ khó xử, giật mình nhìn hai chúng tôi, tôi buông anh ra, lùi lại vài bước, ánh mắt chất vấn nhìn Hoắc Thiếu Khanh.
Nhiều năm nay, tôi luôn tỏ ra thái độ không thích nữ chính, hết lần này đến lần khác ngăn cảm anh gặp cô ấy.

Nhưng có lẽ sức hút của nữ chính quá lớn, dù ngăn cản ra sao thì hai người vẫn thân thiết cho đến tận bây giờ.

Trước đó vài ngày, tôi đã nói khéo với anh, chứng tỏ quyết định không muốn Lương Khả Linh có mặt ở tiệc sinh nhật của mình.

Vậy mà cô vẫn đến, chắc chắn là được sự đồng ý của anh.
Hoắc Thiếu Khanh khó xử nhìn hai chúng tôi, bước lên một bước:
- " Khả Linh là bạn thân của anh"
Tôi liếc mắt nhìn anh, quăng đến một ánh mắt thất vọng, đẩy người anh ra khỏi phòng:
- " Anh đi tiếp đãi bạn thân của anh.

Không có chuyện gì thì đừng đến tìm em".
Dứt lời, không muốn nghe lời giải thích của nam chính, tôi đùng đùng đóng cửa phòng lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận