Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em! FULL


Cuộc sống ở Hoắc gia đúng là vừa vui vẻ vừa nhàm chán.

Vui là có thể làm tất cả những điều mình muốn, còn chán là không có ai để chơi cùng.

Dì giúp việc thì lo dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa ăn, Hoắc Thiên Kình thì đóng cửa phòng sách lại, vùi đầu vào công việc, Hoắc Thiếu Khanh thì suốt ngày ôm đống sách vở nghiên cứu không biết chán, thành ra, ngày chủ nhật mà chỉ có một người nhàn rỗi là tôi chạy lung tung trong nhà như một con thần kinh.
Rốt cuộc tôi không thể chịu được nữa, cố gắng gõ cửa phòng sách, mong chờ được gặp ba Hoắc bận rộn.
- " Vào đi!!"
Thanh âm trầm thấp vang lên, tôi không khách khí mở cửa phòng ra, nhảy lên đùi ba Hoắc nhõng nhẽo:
- " Ba ơi! Con buồn quá, không ai chơi với con cả"
Hoắc Thiên Kình cưng chiều xoa đầu tôi, ôm tôi ngồi vững trên đùi ông, nhẹ nhàng nói:
- " Sao con không tìm anh Thiếu Khanh chơi?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- " Anh ấy nói anh ấy phải học bài, không chơi với con.

Dì giúp việc phải dọn dẹp nhà cửa, cũng không chơi với con, kể cả ba cũng bận rộn làm việc, không ai quan tâm tới con"
Tôi lên giọng tố cáo, cảm thấy mình càng ngày càng có tố chất làm diễn viên.

Hoắc Thiên Kình có vẻ đắng đo, sau cùng mới hỏi tôi:
- " Con có muốn đi học không?"
- " Đi học là gì vậy ba? Học có vui không?"
- " Đương nhiên là vui, đi học con có thể biết đọc, biết viết còn thể có thêm nhiều bạn để chơi với nhau"
Tôi giật giật khóe miệng.


Tôi đã biết mấy cái đó lâu rồi nhá, biết đọc biết viết, nghe như lí do dụ dỗ con nít vậy.

Thôi, vì sự nghiệp cứu giúp nam chính, tôi chỉ đành đi học, gặp nữ chính trước rồi tính sau.

Được rồi, quyết định vậy đi!!!
- " Được rồi, con sẽ đi học"
Hoắc Thiên Kình gật đầu hài lòng, gọi một cuộc điện thoại để phân phó, sau cùng mới kêu tôi về phòng chơi, ngày mai có thể đi học.
Tôi hứng khởi chạy như bay về phòng mình, màu hồng phấn tràn ngập vào mặt khiến tôi không nói nên lời.

Tôi vốn chúa ghét cái màu này, vậy mà cô giúp việc lại trang trí màu đó cho tôi.

Bây giờ tôi mới chỉ là con nhóc 6 tuổi, không có khả năng bài xích cái này trước mặt người khác.

Tôi khép cửa phòng lại, quyết định đi ngắm nam chính thay cơm.
- " Anh Khanh?"
Tôi lú cái đầu nho nhỏ vào, gọi khẽ một tiếng.

Một lát sau, Hoắc Thiếu Khanh nhảy xuống giường, đi tới gần cửa kéo tôi:
- " Em vào đây!"
Tôi ngoan ngoãn bước theo sau lưng anh, nhảy lên giường lớn, tự nhiên lăn lộn vài vòng, sau lưng vang lên tiếng nói của Hoắc Thiếu Khanh:
- " Em tính đi học thật à?".

Ch????????ên‎ trang‎ đọc‎ tr????????ện‎ #‎ ????????????M????????U????‎ e????.????????‎ #
Tôi:....
Này! Nghe lén người khác nói chuyện là xấu lắm biết không thằng nhóc kia, chị đây muốn đi học thì nhóc cản được chắc?
- " Đúng vậy, ở nhà không có ai chơi với em.

Em đi đến trường chơi"
- " Lỡ em đến trường bị người ta bắt nạt thì sao?"
Giọng của Hoắc Thiếu Khanh có vẻ lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xanh mét.

Tôi chui vào lòng anh, tìm một chỗ êm ái dựa vào, bĩu môi:
- " Ai dám bắt nạt em chứ? Anh sẽ để em bị người khác bắt nạt hay sao?"
- " Không! Anh sẽ bảo vệ em!"
Giọng điệu ngọt ngào nhưng lại kiên định.

Tôi ngước mặt nhìn khuôn mặt nhỏ bé mạnh mẽ kia, thở dài.

Haizzzz, kể cả nhóc cũng bị người ta xa lánh, bắt nạt, nhóc có thể bảo vệ cho tôi sao?
Đúng như trên Facebook nói, cung Bảo Bình như tôi phù hợp làm em gái nam chính, cho nên tôi sẽ cố gắng thực hiện thật tốt nghĩa vụ này, sẽ bảo vệ nam chính khỏi sức hút của nữ chính, tác thành cho anh với nữ phụ yêu anh thật lòng.

Mà khoan đã! Nữ phụ yêu anh thật lòng hình như chỉ có một người- Hạ Thanh Lam.

Cô ấy xuất hiện vào năm cấp 3, cách nhiều năm sau khi nam chính thân thiết với nữ chính.

Như vậy cũng trễ quá rồi, một người tốt như vậy mà đến sau cũng chỉ là người thứ ba, vậy là tôi chỉ có thể gắng sức ngăn cản nam chính thân thiết nữ chính, chờ nữ phụ xuất hiện rồi tác hợp cho bọn họ.

Kế hoạch này phải cố gắng duy trì mất vài năm, coi như đó là lòng biết ơn của tôi khi được nhà họ Hoắc nuôi dưỡng đi.

Tôi suy nghĩ quá nhiều, sau đó mơ màng ngủ mất.
===Đường phân cách thời gian===
- " Hiểu Hân! Em mau dậy đi, trời sáng rồi!"
Tôi ngáy ngủ kéo chăn trùm lên đầu, mặc kệ tất cả tiếp tục ngủ ngon lành.
Hoắc Thiếu Khanh:......
Hoắc Thiếu Khanh bất đắc dĩ kéo chăn ra, nhẹ nhàng nói:
- " Em không định đi học hả?"
Ừm.

Ai mà thèm chứ, chị đây đang ngủ ngon, ra chỗ khác chơi....ừ.
Ừmm....!Hả???? Đi học? Hôm nay à? Tôi bật người dậy, đau khổ vò đầu, đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.
Tôi mở mắt ra, phát hiện tôi ngủ quên trong phòng Hoắc Thiếu Khanh, sau đó dần dần trở nên khó xử.

Tối qua ngủ chung với nam chính, mặt dù vẫn là trẻ con không biết gì nhưng tôi không thể không thừa nhận mình đã chiếm tiện nghi của nam chính.

Thật là xin lỗi nữ phụ đại nhân, xin ngài tha thứ cho tôi!!!
Hoắc Thiếu Khanh không hiểu được tâm tình của tôi lúc này, chỉ vào chiếc váy đặt nề nếp trên giường, nói vội:
- " Em thay quần áo đi, nhanh xuống ăn sáng, sắp đến giờ đi học rồi!".
Tôi được ba Hoắc sắp xếp học chung trường với Hoắc Thiếu Khanh, thuận tiện cho việc đưa, rước đến trường, càng thận tiện cho tôi ngăn cản nam chính phát sinh tình cảm với nữ chính.


Tôi thõa mãn, nhìn qua chiếc váy trên giường.
Tôi: -.-|||
Ai nói cho tôi biết đây là có chuyện gì không hả? Tại sao đồng phục nữ sinh trường này cũng là màu hồng phấn vậy? Tại sao? Tại sao chứ?????????
Tôi đen mặt mặc trên người bộ đồng phục màu hồng phấn, nắm tay Hoắc Thiếu Khanh lên xe đến trường.

Chúng tôi ngồi ở ghế sau của chiếc BMW màu đen, bác tài xế là một người ít nói.

Trên đường đi một mảnh im lặng, bất chợt,Hoắc Thiếu Khanh nắm chặt tay tôi, khẩn trương nói:
- " Em đừng có sợ, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Tôi cạn lời trân trối nhìn Hoắc Thiếu Khanh.

Rõ ràng là nhóc sợ thì có, tay run rẩy hết rồi kìa!! Vậy mà nói cứ như mình là anh hùng!!!.

Đây là cái đức hạnh của tác giả đại nhân đấy!
Tôi kiên nhẫn nói mấy lời an ủi anh, rốt cuộc cũng đã đến trường.
Hoắc Thiếu Khanh căng thẳng nắm tay tôi đi vào cổng trường.

Ngôi trường này khá rộng, trang trọng, đa số là cậu ấm cô chiêu cho nên được trang hoàng rất sạch sẽ, tiện nghi đầy đủ, ngay cả căn tin cũng ngang ngửa nhà hàng 3 sao.

Bất chợt phía sau vang lên tiếng ồn ào, tôi quay người tò mò nhìn sang thì nhìn thấy một cô bé mặc bộ đồng phục y hệt tôi, khoảng 8 tuổi, bước ra từ một chiếc xe sang trọng.

Cô bé có mái tóc dài đen mượt, thắt nơ màu hồng dễ thương, đôi mắt to tròn long lanh, da trắng nõn, gương mặt hồng hào, đích thị là đại mỹ nhân trong tương lai, nữ chính đại nhân- Lương Khả Linh!!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận