Mỹ Nhân Và Giáo Sư


Đối với trêu chọc của Diệp Chuẩn, Chử Diễm cũng không để ở trong lòng, anh chỉ coi là cậu ý nghĩ nông nổi trêu đùa mình thôi, tuy có không vui, nhưng cũng không đến mức đi so đo với một học sinh, chỉ là không nghĩ đến ngày thứ hai trên lớp, Diệp Chuẩn lại đến.

Chử Diễm vừa buông giáo án xuống, ngẩng đầu liền vừa vặn nhìn thấy cái người kia hướng mình ngoắc tay, Diệp Chuẩn mặc áo thun màu đen, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, một tay chống bên mặt, đang nghiêng đầu cười với mình.

Ánh nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào, một mảnh ánh sáng màu ấm dịu dàng rơi xuống trên mặt Diệp Chuẩn, khiến cho bộ dáng xinh đẹp mang theo lẳng lơ kia giảm đi mấy phần, không còn vẻ bức người như thế nữa.

—— Buổi sáng tốt lành, giáo sư.

Chử Diễm từ trong bờ môi im lặng kia đọc ra ý tứ của cậu, lễ độ gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt tuyên bố bắt đầu học.

Tiết học này của Chử Diễm là hai lớp ghép lại, bởi vì học sinh quá đông thế nên cơ hội trả lời câu hỏi cho năm người ít đến đáng thương, Diệp Chuẩn mỗi lần nhấc tay đều có thể bị Chử Diễm dễ như trở bàn tay mà né qua.

Một học sinh nam ngồi cạnh cậu thấy cậu liên tiếp thất bại, vừa vặn thời điểm Chử Diễm lại gọi đến mình, trong lòng suy nghĩ muốn giúp người đẹp một chút, liền tự cho là thông minh mà nói với Chử Diễm: "Giáo sư, đề này em vẫn chưa nghĩ ra cụ thể, có thể để cho bạn học này thay em trả lời không?
Bạn học mà hắn chỉ là Diệp Chuẩn.

Ánh mắt của Chử Diễm rơi trên người Diệp Chuẩn, gặp vẻ mặt rất háo hức của cậu liền nghĩ đến hành động làm nhiễu loạn trật tự lớp học của cậu hôm qua, đương nhiên sẽ không cho cậu cơ hội thứ hai, chỉ nhàn nhạt nhìn học sinh kia, nói: "Không biết thì nghiêm túc nghe giảng bài, bàng đen mọc ra ở trên cửa sổ sao?"
Nam sinh vẫn luôn nhìn lén Diệp Chuẩn trong giờ học có chút xấu hổ, cúi đầu nhận sai, Chử Diễm cho hắn ngồi xuống, tiếp tục giảng bài.

Sau một lát, học sinh nam kia thừa lúc Chử Diễm xoay người liền thấp giọng nói với Diệp Chuẩn: "Bạn học, hôm qua cậu muốn wechat của giáo sư Chử đúng không?"
Diệp Chuẩn đang suy nghĩ tan học làm sao tìm được Chử Diễm để tâm sự, nghe được lời cậu ta, quay đầu nhìn sang: "Cậu có?"
"Có có có!" Thấy mỹ nhân phản ứng mình, học sinh nam kia chỉ cảm thấy cả người đều vui đến nở hoa rồi, kích động gật đầu: "Tôi viết cho cậu!"
Nói xong cũng cầm bút lên, mở vở định viết số tài khoản cho Diệp Chuẩn, vừa viết một chữ cái, một ngón tay thon dài trắng nõn liền đặt trên ngòi bút của cậu ta.

"Cảm ơn, tôi có rồi." Diệp Chuẩn lễ phép cười cười, thu tay lại.

"..." Bạn học nam sững sờ nhìn cậu, rơi vào trong nụ cười nhạt của cậu, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt đỏ lên.

Diệp Chuẩn xác thực có wechat của Chử Diễm, không chỉ như vậy, cậu còn từ Tưởng Nguyên lấy được số điện thoại của anh.

Sở dĩ cậu không thêm wechat của Chử Diễm là bởi có một số việc chỉ riêng một người chủ động không có ích gì, mặc dù có câu nói "rèn sắt khi còn nóng", nhưng đồng dạng còn có câu "có chừng có mực."
Đến lớp gợi độ tồn tại còn chưa tính, dù sao Chử Diễm cũng là thầy giáo, anh không có cách nào cưỡng chế đuổi mình đi, nhưng nếu quấy rối nhiều phương diện chỉ sợ sẽ mang đến bối rối cho đối phương.

Lại nói, dù sao quán bar đang có người quản lý, cậu dù sao không có việc làm, thời gian so với Chử Diễm càng nhiều hơn, cậu không ngại từ từ tiến đến với giáo sư Chử.

Nghĩ đến đây, tốc độ chuyển động bút trong tay Diệp Chuẩn nhanh hơn, chậm rãi giương đường cong khóe môi, chứng minh tâm tình của cậu rất tốt, loại nụ cười hững hờ thế này lại mang đến sức sát thương cực mạnh, khiến người bên cạnh cậu đều thất thần.

Buổi sáng trên lớp học, Diệp Chuẩn mặc dù tích cực muốn trả lời, nhưng Chử Diễm tựa như cùng cậu đối nghịch, dù người muốn trả lời câu hỏi không nhiều, Diệp Chuẩn cũng vẫn không có đạt được cơ hội.

Việc này khiến cho những người "nhan khống" (1) vì mỹ nhân mà cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, họ cảm thấy giáo sư thật là tâm địa sắt đá, nếu đổi lại là mình, đừng nói gọi trả lời, tim cũng có thể móc ra cho cậu!
Chử Diễm không biết bản thân trong lòng học sinh đã biến thành hình tượng lãnh khốc vô tình(2), sau khi tuyên bố tan học liền thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.


"Giáo sư, chờ một chút."
Chử Diễm nghe được thanh âm, quay đầu liền thấy Diệp Chuẩn đuổi theo.

Vừa rồi Diệp Chuẩn ngồi ở trên chỗ ngồi, Chử Diễm không thấy rõ trang phục của cậu, giờ mới nhìn đến áo thun màu đen phối với quần jean màu sáng, đầu gối rách lỗ, theo từng chuyển động của cậu chỗ bị thủng kia lộ ra đầu gối trắng nõn.

Chử Diễm nhớ đến cháu trai nhà mình lên cấp hai cũng từng mua một kiện quần jean rách rưới về mặc, nói là mốt thời thượng hiện tại, chẳng qua mặc vào chưa được nửa ngày liền bị trong nhà buộc đổi.

Quần jean vừa người bọc lấy đôi chân hoàn mỹ đặc biệt thon dài, cho dù ai nhìn thấy đều không tránh được muốn khen một câu chân dài, nhưng Chử Diễm nhìn chằm chằm lỗ rách chỗ đầu gối kia mấy giây, chỉ cảm thấy kia mảng da trắng nõn có chút chướng mắt, liền nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

"Một lát nữa thầy muốn đi đâu ạ?" Diệp Chuẩn đi đến trước mặt anh hỏi.

"Văn phòng."
"Ồ." Diệp Chuẩn gật gật đầu, cười nói, "Em đi cùng với thầy nhé, kiểm điểm ngày hôm qua em còn chưa viết xong"
Cậu khiến Chử Diễm nhớ tới cuốn vở viết vài trang "Chử diễm" ngày hôm qua, còn có loại cảm giác xe nhẹ đường quen lúc Diệp Chuẩn trêu chọc người, không nói chán ghét, nhưng cũng chưa nói tới vui vẻ, anh chỉ nói: "Trở về luyện chữ tốt lại đến.".

Truyện Phương Tây
Đây là nói khéo (3) chữ Diệp Chuẩn không dễ nhìn, nếu đổi lại là người khác, đại khái sẽ cảm thấy không lịch sự, nhưng Diệp Chuẩn ngược lại không hề để tâm, rất vui vẻ mà nói: "Được, lần sau viết cho thầy thêm vài trang đẹp mắt" Nói xong lại hỏi, "Thầy đi ăn điểm tâm sao? Em mời thầy ăn điểm tâm nhé, trà vị cư thì thế nào?"
Trà vị cư, cũng chính là nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt, tiết học của Chử Diễm hôm nay là tiết đầu và tiết hai, hết giờ học cũng mới hơn mười giờ, ăn điểm tâm cũng coi như phù hợp.

"Cảm ơn, một lát tôi còn có việc." Chử Diễm lễ phép cự tuyệt, anh cũng không hoảng mà nói quàng, một hồi còn hẹn người đi xem dụng cụ gia đình.

"Thế à." Diệp Chuẩn có chút tiếc nuối, nhưng cũng hiểu được tiến lùi, "Vậy em sẽ không quấy rầy thầy, ngày kia gặp."
Buổi trưa ngày kia có tiết của Chử Diễm.

Chử Diễm nghe xong liền biết là cậu đều đã nắm rõ tiết dạy của mình.

Hai người cho đến thời điểm hiện tại cùng lắm chỉ gặp qua ba lần, đối với việc này Chử Diễm có chút ngoài ý muốn, chẳng qua vừa nghĩ tới quan hệ thân thiết của cậu và Tưởng Nguyên, cũng liền chẳng có gì lạ.

Thế là gật đầu với Diệp Chuẩn, nói câu "Gặp lại" liền đi về hướng văn phòng
Sau khi anh đi, Diệp Chuẩn gọi điện thoại cho Tưởng Nguyên hẹn y giữa trưa cùng nhau đến nhà Từ Độ cọ cơm.

Từ Độ là bạn thân của cậu và Tưởng Nguyên, ba người cùng nhau lớn lên, tình cảm cực sâu, nói là sinh tử chi giao (4) cũng không đủ.

Tưởng Nguyên vẫn còn lớp ở tiết ba và tiết tư, Diệp Chuẩn tìm tiệm giải khát ở gần trường học chờ y, chờ y sau khi tan học cùng nhau đến siêu thị gần đây mua thức ăn.

Nói là đến nhà Từ Độ ăn chực, thật ra Từ Độ và Diệp Chuẩn đều là cùng một dạng, món có thể nấu ra được cũng chỉ có mì tôm, mỗi lần ba người liên hoan trong nhà đều là Tưởng Nguyên xuống bếp.

Thời điểm mua đồ, Tưởng Nguyên không khỏi lại nhắc đến Chử Diễm, lo âu hỏi Diệp Chuẩn hôm nay lên lớp có gây chuyện hay không, buổi sáng y cùng Diệp Chuẩn không ở cùng một phòng học, khi đi học lo lắng cực kỳ.


"Tôi là đi học, không phải đi gây chuyện, có thể gây ra chuyện gì chứ." Diệp Chuẩn đứng ở trước khu kệ tạp hoá chọn tương ớt, cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Nếu là cậu đi gây chuyện tôi còn không lo lắng như vậy đâu." Tưởng Nguyên cầm bình xì dầu thả vào trong xe đẩy, hơi có vẻ thấm thía nói, "Tiểu Chuẩn, tôi cảm thấy cậu và giáo sư không thích hợp, hay là thôi đi?"
"Nơi nào không thích hợp?" Diệp Chuẩn ngừng hẳn động tác chọn lựa, ngẩng đầu hỏi y, "Bộ dạng tôi không đẹp, cho nên cùng hắn không hợp?
Điều này rõ ràng không thể nào, Diệp Chuẩn có tiếng xinh đẹp, trong một đám người, mười thì có chín ánh mắt hội tụ ở trên người cậu.

Tưởng Nguyên tính cách thành thật, không thể làm được chuyện che dấu lương tâm mà nói: "Không phải, ngoại hình của hai người thoạt nhìn vẫn là rất thích hợp, chẳng qua là cảm thấy tính cách không quá phù hợp."
Tưởng Nguyên cũng không phải là cảm thấy Diệp Chuẩn không tốt, trong lòng y xem Diệp Chuẩn là em trai mà đối đãi, mặc dù y đối với Chử Diễm phi thường kính trọng, nhưng thật đem hai người đặt ở một bàn cân (5), khẳng định là bên của Diệp Chuẩn nặng hơn nhiều, y chẳng qua là cảm thấy tính cách và sinh hoạt của Diệp Chuẩn cùng Chử Diễm cũng không giống nhau, dù nhìn thế nào đi nữa, hai người dường như không thể sánh bước cùng nhau.

"Tính cách?" Diệp Chuẩn nghe vậy cười cười, ôm lấy cổ Tưởng Nguyên, "Mama (6), cậu hiểu tôi thì không nói làm gì, nhưng đối Chử Diễm cậu hiểu hắn bao nhiêu? Lấy cái gì căn cứ đến kết luận hai chúng tôi không thích hợp?"
Tính từ thời gian Chử Diễm được mời đến S đại không dài (7), Tưởng Nguyên xác thực không tính là hiểu anh, chỉ là nương tựa theo cảm giác chủ quan, cảm thấy hai người không thích hợp.

Y trầm mặc một chút, nói: "Chính là cảm giác."
"Cậu còn có giác quan thứ sáu của đàn ông? Có câu gọi là cái gì nhỉ, biết người biết mặt không biết lòng đó mama, đừng nhìn Chử giáo sư một bộ dáng vẻ cao lãnh không màng nhân gian (8), có lẽ là mặt người dạ thú cũng khó nói a!"
Tưởng Nguyên: "..." Có thể hình dung người mình thích như thế này sao? Ngay cả chụp mũ cầm thú (9) cũng đã làm, Tiểu Diệp Chuẩn, cậu được đó!
Diệp Chuẩn vỗ vỗ bờ vai của y, nói tiếp: "Việc này cậu cũng đừng quản, tôi cũng không phải bạn nhỏ ba tuổi, Chử Diễm càng không phải, có thích hợp hay không hai chúng tôi tự tính, tôi cam đoan với cậu, nếu hắn cự tuyệt tôi, vậy tôi tuyệt không dây dưa, yên tâm nhé?"
"Vậy nếu hắn tiếp nhận?" Tưởng Nguyên một chút cũng không thấy yên tâm, không phải y là bà Vương bán dưa (10), Tiểu Diệp Chuẩn nhà bọn họ quá được người thích như thế, việc này thật khó nói.

"Tiếp nhận à?" Diệp Chuẩn bỏ một chai tương ớt vào trong giỏ xe, có ý nhị (11) nói, "Vậy hắn chính là chai tương ớt này, nên ăn thì tuyệt nhiên không còn lại gì."
"..."
Diệp Chuẩn nhìn thấy một bộ dáng vẻ bị dọa sợ của y, cười ha ha hai tiếng: "Được rồi, cậu quan tâm nhiều như vậy còn không bằng làm (12) cho tôi nhiều thêm hai cái trứng chần nước sôi, phải chín sáu phần, là cái loại có thể giữ lại lòng đỏ trứng ấy."
Tưởng Nguyên thua trận, chỉ có thể đẩy xe đẩy đi đến một bên khác mua trứng gà, Diệp Chuẩn đi theo sau lưng của y ríu rít thảo luận còn muốn ăn cái gì.

Hai người không biết là ở kệ hàng vừa nãy mà bọn họ đứng, phía sau còn có một người đứng đấy, đó là tương ớt Chử Diễm mà bọn họ bàn tán.

Chử Diễm trở về sau khi đi xem xong đồ dùng trong nhà, thuận đường đi ngang qua siêu thị này mua vật dụng mấy ngày này, không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải Diệp Chuẩn và Tưởng Nguyên, càng không có nghĩ đến mình trong miệng Diệp Chuẩn lại thành mặt người dạ thú.

Diệp Chuẩn đúng không, thật đúng là trong mắt không có giáo viên (13)
Ánh mắt rơi vào bóng lưng Diệp Chuẩn ôm lấy bả vai Tưởng Nguyên, Chử Diễm a một tiếng, quay người hướng về phía quầy thanh toán rời đi.

Cùng lúc đó, Diệp Chuẩn hắt hơi hai cái, không hiểu sao cảm thấy lưng có chút lạnh lẽo.

"Bị cảm?" Tưởng Nguyên hỏi.

"Không." Diệp Chuẩn sờ mũi, "Chắc là có người đang nhớ tôi, có lẽ là giáo sư Chử giáo cũng khó nói."
"..."
Hai người mua đồ ăn đến nhà Từ Độ, vừa vào cửa liền thấy một đứa bé đang quỳ gối trong sân, hai tay dâng chậu nước đội trên đỉnh đầu, phun nước vào con vẹt xanh lá bên đang đậu trên giàn cây nho bên cạnh.

Con vẹt, cũng chính là gà mễ hoa (14) kia.


Thấy có hai người đi vào, nó liền bay từ giàn nho xuống lao vào trong ngực Diệp Chuẩn, giữa đường còn giẫm lên đứa bé đang quỳ kia.

Đứa nhỏ đang đỡ chậu nước đột nhiên thấy nó lay động, quay đầu muốn mắng nhưng nhìn thấy người tới thì sửng sốt một chút, lên tiếng gọi: "Chú Tưởng, chú Diệp."
"Sao lại quỳ? Có mệt không?" Tưởng Nguyên đi tới đưa tay muốn bưng chậu nước trên đầu nó xuống.

Đứa nhỏ cũng không dám để y bưng, né tay đi một chút, xê dịch sang bên cạnh, không chút để ý mà nói: "Ba cháu bắt cháu quỳ, không mệt."
"Lại náo loạn chuyện gì?" Diệp Chuẩn ôm gà mễ hoa đi đến, có chút hăng hái hỏi.

Đứa nhỏ này tên là Từ Nghiêu, là đứa trẻ lang thang được Từ Độ nhặt về, năm nay mới mười một tuổi, Diệp Chuẩn cùng Tưởng Nguyên tới ba lần thì có hai lần gặp nó bị phạt đứng hoặc quỳ ở ngoài sân, lần trước là cùng gà gạo hoa đánh nhau, đập vỡ chén sứ giới hạn của Từ Độ, lần này không biết lại gây họa gì nữa.

"Khục, cũng không có gì." Từ Nghiêu một tay vịn bồn, một tay sờ mũi, rõ ràng không muốn nói đến cái đề tài này, "Các chú muốn tìm ba cháu sao? Ba ở bên trong."
"Vậy cháu quỳ ngoan đi." Diệp Chuẩn cười híp mắt bóp mặt của nó một cái, cùng Tưởng Nguyên vào phòng.

Từ Nghiêu ở sau lưng nhỏ giọng nói câu: "Yêu nghiệt!"
Hai người vừa vào nhà liền thấy Từ Độ nửa nằm nửa ngồi trên tatami ở phòng phòng khách chơi điện thoại, Diệp Chuẩn đẩy gà gạo hoa xuống ngực Tưởng Nguyên, cởi giày xong liền lăn lên, tìm tư thế thoải mái dựa vào Từ Độ, thuận tay bưng trà của hắn lên nhấp một hớp, cảm thán nói: "Vẫn là nơi này của cậu dễ chịu."
"Vậy cậu chuyển tới ở thôi, chỗ kia của cậu bừa bộn như ổ chó." Từ Độ cười nói, đưa tay lấy thêm hai cái chén đưa trà cho hai người.

"Được rồi, gà mễ hoa quá ồn." Diệp Chuẩn lắc đầu.

Gà mễ hoa nghe được lời đó liền bay từ trong ngực của Tưởng Nguyên ra ngoài, oán giận một câu: "Vương bát đản (15)."
"Tiểu vương bát đản." Diệp Chuẩn vớt nó tới, dùng ngón tay gảy trán của nó một cái, "Cũng dám dùng lời ta dạy cho ngươi đến mắng ta, muốn trở thành chim sáo nướng à?"
"Đã bảo cậu đừng dạy nó nói bậy, nhóc con học được nhanh." Tưởng Nguyên cứu gà gạo hoa đang giãy dụa từ trong tay cậu, từ cửa sổ thả nó ra.

"Nhóc con?" Từ Độ nghe vậy cười ha ha một tiếng, "Con mẹ nó cậu đang đùa tôi à, gà mễ hoa đều thành tinh."
"Đúng thế." Diệp Chuẩn hướng cửa sổ mắt nhìn, nhìn thấy từ Nghiêu còn quỳ gối trong viện, "Đúng rồi, Từ Nghiêu lại làm gì?"
"Mấy tên tiểu quỷ tổ chức thành đoàn xuống sông bơi lội, nhóc mập nhà hàng xóm không biết bơi, thiếu chút nữa chìm xuống sông."
"Nhóc con sao có thể tùy tiện xuống sông bơi lội? Nguy hiểm đến thế nào chứ!" Tưởng Nguyên nghe xong, tính tình mụ già lại tái phát "Còn may người không có việc gì, nếu không thì làm sao bây giờ..."
Nói còn chưa dứt lời thì đột nhiên bị một hồi chuông điện thoại cắt ngang lời, Diệp Chuẩn nhận điện thoại, chỉ nói vài câu liền cúp, trên mặt mang ý cười, nhìn tâm tình rất không tệ.

"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Từ Độ liếc mắt nhìn cậu.

"Tôi đã nhờ người lấy được thời khóa biểu của Chử Diễm." Diệp Chuẩn tay trái vuốt vuốt điện thoại, hôm nay khi đi học nói với bạn học ngồi bên cạnh muốn tất cả thời khóa biểu của Chử Diễm, không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy đã giúp cậu lấy được.

"Thời khóa biểu!?" Tưởng Nguyên mới vừa nãy bị cắt ngang thuyết giáo giờ chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm vừa nghe xong lại đi trở về, "Hôm qua không phải tôi cho cậu rồi sao?"
"Đây chẳng qua chỉ là lớp các cậu, tôi là muốn tất cả chương trình dạy của hắn." Diệp Chuẩn thuận miệng đáp, mở Wechat ấn mở xem file đối phương gửi đến, đối phương rất cẩn thận mà giúp cậu thống nhất chương trình học mỗi lớp của Chử Diễm thành một cái bảng biểu.

"Chử Diễm là ai?" Từ Độ nghi hoặc hỏi.

"Bạn trai kế tiếp của tôi."
"Thầy của tôi."
"..." Từ Độ không đáp nhìn hai người bọn họ một chút, "Giải thích một chút."
"Thầy của tôi, Tiểu Chuẩn..." Tưởng Nguyên ho một tiếng "Là đối tượng Tiểu Chuẩn muốn theo đuổi."
"À." Từ Độ gật gật đầu, kỳ quái nhìn Tưởng Nguyên một chút, "Cũng không phải đối tượng của cậu, bộ dạng không thể yêu của cậu là như thế nào đây?"
"Nhưng kia là thầy của tôi, cảm giác kỳ cục thế nào ấy!" Tưởng Nguyên đỡ trán, "Nếu thật sự thành đôi thì không phải tôi sẽ phải gọi Tiểu Chuẩn là sư mẫu à?"
"Gọi sư công cũng được." Diệp Chuẩn cười híp mắt bồi thêm một câu.


"Ngậm miệng." Tưởng Nguyên có chút xoắn xuýt, "Tiểu Chuẩn là em tôi, Chử Diễm là thầy tôi, thế thì bối phận lộn xộn mất."
"Vậy cậu gọi Chử Diễm là em dâu chứ sao." Từ Độ trêu ghẹo một câu.

"Tôi không ngại." Diệp Chuẩn buông tay, biểu thị rất vui lòng.

"..." Tưởng Nguyên không có cách nào phản bác, chỉ có thể cay đắng nhìn chằm chằm hai người từ lỗ mũi giống nhau (16), lựa chọn vào phòng bếp nấu ăn.

Ăn tối xong, Tưởng Nguyên muốn về trường học tham gia lớp tự học buổi tối, Diệp Chuẩn cũng trở về quán bar.

Ngày mai không có tiết của Chử Diễm, Diệp Chuẩn ở quán bar đợi đến nửa đêm mới trở về, trước khi đi cũng không quên để người ta giúp cậu đánh dấu thời khóa biểu của Chử Diễm, trở lại dán lịch trên tủ đầu giường trong phòng, sau đó lại đặt mấy cái báo thức nhắc nhở trên điện thoại rồi mới đi tắm rửa.

—----------
Chú thích:
(1) nhan khống (颜控): Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp
(2) lãnh khốc vô tình (冷酷无情): Để nguyên vì mình cảm thấy cả cụm để nguyên có vẻ hay hơn là dịch rõ ra
lãnh khốc: lạnh lùng hà khắc
vô tình: bạc tình, tuyệt tình, nhẫn tâm
(3) Nguyên văn: 这是拐着弯说叶准的字不好看 (Đây là móc lấy cong nói Diệp Chuẩn chữ không dễ nhìn), cụm 拐 thì mình tra thấy có nghĩa là lừa gạt, ngoặt,...nói chung cũng hơi lạ, nên để chệch nhẹ đi là nói khéo
(4) 生死之交 (sinh tử chi giao): bạn sinh tử; bạn chí cốt; bạn sống chết.

Để ra bạn chí cốt thì không rõ ràng lắm, bạn sinh tử thì mình cảm giác hơi ngang nên để nguyên
(5) Nguyên văn 但真要把两人放在一个天坪上称 (nhưng thật muốn đem hai người đặt ở một cái trời bãi bên trên xưng): Dịch chệch đi vì vế sau có đề cập là "khẳng định là Diệp Chuẩn bên kia muốn nặng hơn nhiều"
(6) Mama (嬷嬷): Ban đầu dịch mẹ...mà sau này nhìn lại mới biết là hớ đây không phải là mẹ ;-; Chữ mẹ đúng phải là 妈妈, còn cụm 嬷嬷 là mama, nhũ mẫu; vú em, là ý ám chỉ Tưởng Nguyên kè kè chăm canh chừng Diệp Chuẩn như vú em í, nên từ giờ mình sẽ sửa toàn bộ lại thành mama nha
(7) 褚琰聘来 S 大的时间不长 (Chử diễm mời đến S lớn thời gian không dài): Chỗ này phải hiểu đúng là tính từ thời gian Chử Diễm được mời đến S đại chưa lâu, nhma vì mình cũng không biết edit sao mà nghĩa không bay cả ngàn kilomet nên thôi vẫn note lại
(8) Nguyên văn: 别看褚教授一副高冷不食人间人火的样子 (đừng nhìn chử giáo sư một bộ cao lạnh không ăn nhân gian nhân hỏa dáng vẻ): Vẫn là edit thoát đi...'
(9) 连衣冠禽兽都用上了 ( Liên y quan cầm thú đều đã vận dụng): Chữ 冠 là mũ; mão; nón, nên mình để luôn là Diệp Chuẩn đội mũ cầm thú cho Chử Diễm =)))
(10) 不是他王婆卖瓜 (không phải hắn Vương bà bán dưa)
Vương bà bán dưa, tự bán tự khen.

Ý nói mèo khen mèo dài đuôi
(11) 意有所指地说 (có ý riêng nói): có ý tứ riêng
(12) 不如给我多煎两个荷包蛋 (còn không bằng cho ta nhiều sắc hai cái trứng chần nước sôi): cụm 煎 là sắc; rán; pha; sắc thuốc, nghe hơi lạ nên mình để là "làm"
(13) 师长 (sư trưởng): nên mình chọn nghĩa thầy giáo
1.

thầy; thầy giáo
2.

tấm gương
3.

nhà chuyên môn; chuyên gia (kỹ thuật)
(14) 鸡米花 (gà gạo hoa, kê mễ hoa) cụm này là hoàn toàn tra không ra, không rõ có phải tên riêng hay không nên mình để vậy luôn
(15) Vương bát đản (王八蛋): khốn kiếp
(16) 只能恨恨地瞪了同一个鼻孔出气的两人一眼 (chỉ có thể hận hận trừng cùng một cái lỗ mũi xuất khí hai người một chút).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận