Muội Khống FULL


"Không phải.

Thực ra, từ sau khi chia cách với cô ấy, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại."
Cố Mi cảm thấy, nàng vẫn nên im lặng thôi.

Vẻ mặt của Dung Trạm khi nói câu này cùng với ngữ khí của y, rõ ràng không phải quá thích tiểu cô nương kia.
Nàng vẫn là sáng suốt, không nói lời đụng chạm là tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau DUng Trạm đã rời đi.

Cố Mi đi xuống lầu dưới tửu lâu, trong sảnh chỉ còn Liêm Huy và Như Ngọc.
Mà chưởng quầy đang ngồi sau quầy cao, một đôi mắt hóng hớt vòng qua vòng lại trên người bọn họ.
Cố Mi ngồi xuống đối diện Liêm Huy, nhìn hắn, lại nhìn Như Ngọc.
Gương mặt tuấn tú của Liêm Huy căng cứng.
Tốt qua hắn ngủ không ngon, dường như dựng thẳng lỗ tai nghe từng cử động phía ngoài.
Dung Trạm tới chỗ Cố Mi, hắn biết.

Thậm chí lúc đề khí ngưng thần, đều nghe được tiếng nói của họ.
Dù sao cũng ở sát vách, hơn nữa hiệu quả cách âm của tường không quá tốt.
Nhưng trong lòng hắn lại nổi cơn ghen, không dám như lúc trước xông tới biểu đạt bất mãn của bản thân.
Hắn sợ Cố Mi sẽ giận, sau đó lơ hắn.
Vì vậy hắn chỉ có thể đè nén bản thân.

Nhưng bây giờ, từ giây phút hắn thấy Cố Mi bước từ phòng ra, ánh mắt dính chặt trên người nàng, không hề rời đi.
Nhưng tại sao, ánh mắt Cố Mi chỉ lướt qua mặt hắn một lần, rồi rời đi luôn?
Liêm thiếu hiệp thực sự thấy cõi lòng buồn vô tận.

Hắn không ngại bị kẻ nào ngó lơ, nhưng hắn không chịu được bị Cố Mi ngó lơ.
Ánh mắt Như Ngọc bên cạnh lại không hề rời khỏi hắn.

Tuy rằng Liêm Huy vẫn luôn đơ mặt như vậy, nhưng nàng ta nhạy cảm nhận ra, hắn không vui.

Nguyên nhân hắn không vui là vì người đối diện.
Mà người đối diện kia, đang thổi bát cháo, không quan tâm gì mà ăn điểm tâm.
Ăn xong bát cháo, Cố Mi mới ngẩng đầu lên, nhìn hai người đối diện không động đũa, thấy kỳ lạ, liền nói: "Hai người không đói à?"
Liêm Huy bỗng nhiên có suy nghĩ muốn bóp chết nàng.
Nàng rốt cuộc là quá ngốc, hay là không để ý hắn vậy?
Sự thực chứng minh, Cố Mi là có cả hai.
Sau đó nàng lại vô tri rót thêm chút dầu vào lửa: "Dung Trạm đâu? Sao huynh ấy không xuống ăn điểm tâm?"
LIêm Huy đứng dậy đi thẳng.

Như Ngọc cuống quít đuổi theo.
Chỉ có chưởng quầy cách quầy hàng trả lời: "Vị đại gia kia trời chưa sáng đã đi rồi."
"À." Cố Mi chậm rãi gật đầu.

Ra đi không từ biệt, hình như không phải tác phong của Dung Trạm.
Nhưng y vẫn cứ làm vậy.
Ngay cả nguyên nhân là gì, Cố Mi cũng không muốn nghĩ.
Nàng chỉ muốn như Triệu Vô Cực nói, sống đơn giản, vui vẻ là tốt rồi.
Liêm Huy bạnh mặt ngồi trên thanh xe.

Mà trong xe ngựa, là Cố Mi và Như Ngọc.
Đối với Như Ngọc, Liêm Huy rất bất đắc dĩ.

Hắn cho nàng ta ngân phiếu, muốn nàng ta đi.

Một ngàn lạng đủ nàng ta cả đời không lo cơm áo.

Nhưng Như Ngọc từ chối, còn khóc như mưa, vẫn quỳ trước mặt hắn.

Hắn muốn xoay người rời đi, thẳng thắn dứt khoát vứt Như Ngọc lại khách điếm kia, để mặc nàng ta đi đâu thì đi.


Nhưng nàng ta quỳ trước mặt Cố Mi, lệ rơi ào ào, nói rằng chỉ cần cho nàng ta đi theo Liêm công tử, dù cho không danh phận nàng ta cũng không bận lòng.

Hơn nữa đảm bảo luôn hầu hạ Cố Mi thật tốt, không cướp lấy sủng ái của Liêm Huy dành cho Cố Mi.
Cố Mi còn có thể nói gì.

Nàng đỡ trán thật thấp, nàng rất muốn đạp một cước, sau đó chạy thẳng.
Nàng không phải thánh mẫu, không phải bạch liên hoa.

Trong lòng nàng nói, nàng rất không thích Như Ngọc này.
Ta biết ngươi khổ sở, biết từ nhỏ ngươi đã bị phụ mẫu bán vào kỹ viện rất thê thảm.

Nhưng tỷ tỷ à, bọn ta đã giúp ngươi chuộc thân, hơn nữa còn cho ngươi một ngàn lạng bạc, ngươi có thể cầm số ngân phiếu này làm hồi môn, hoặc làm buôn bán nhỏ, đủ cho ngươi cả đời tiêu dao tự tại rồi.

Nhưng ngươi bám lấy bọn ta làm gì? Nói khó nghe, Liêm Huy nếu là lão già nát rượu, hoặc trên người không tiền bạc, ngươi có thể sống chết dính lấy không? Miệng ngươi luôn nói báo ân, không ngại bưng trà rót nước, thậm chí gấp chăn làm ấm giường lấy thân báo đáp, còn nói oan ức như vậy, cho dù không danh phận cũng chấp nhận, không tính toán gì.

Nhưng tỷ tỷ, vấn đề bây giờ là, không ai muốn ngươi làm vậy, chúng ta muốn là, ngươi cầm một ngàn lạng bạc này rồi biến đi, vậy là sự báo ơn lớn nhất với bọn ta, ok?
Nhưng Như Ngọc này cả người như thoa keo dán, nói sao cũng không đi, ngược lại còn khiến chưởng quầy kia gạt lệ, cảm thấy Cố Mi và Liêm Huy không tốt.
Không phải là, người ta thành tâm khóc đến mềm người, không tính toán gì, chỉ cần có thể ở cách các người là được, các người còn cứng rắn muốn đuổi nàng ta đi?
Cố Mi muốn gào lên.

Đừng nói ta bây giờ ta không có liên quan gì với Liêm Huy còn không giữ ngươi lại, nếu ta thực có quan hệ gì với Liêm Huy, ta càng không giữ ngươi lại được.

Ngươi nói ta tự dưng giữ lại một người như hoa như ngọc mềm mại bên cạnh làm gì? Đừng nhìn bây giờ ngươi nói cái gì cũng được, không muốn gì cả, chỉ cần ở lại hầu hạ hai người là được.

Nhưng chờ ngày nào đó Liêm Huy mê mẩn ngươi, há ngươi lại chỉ muốn có vậy? Sẽ không cần danh phận? Tiểu tam nào câu dẫn nam nhân đều chả nói, ta không nhìn vào tiền của chàng, mà là con người chàng.

Ta chẳng muốn gì cả, không cần danh phận, không quấy rối gia đình chàng, chỉ cần chàng có thời gian tới bên ta là được.
Nhìn xem nhu thuận biết bao, đáng thương biết bao.


Nhưng đợi xem xem, người nào không hao tâm tổn trí đá vợ cả đi?
Nếu như ban đầu không nói như vậy, mà nói thẳng là, chàng bỏ vợ đi, ta muốn làm thê tử chàng, thì sẽ có bao nhiêu nam nhân sẽ đi nɠɵạı ŧìиɦ?
Được rồi.

CỐ Mi nhịn.

Nàng không muốn nhìn ánh mắt ai oán kia của chưởng quầy, gương mặt bình tĩnh dẫn theo Như Ngọc lên đường.
Nàng thực suy nghĩ đem Như Ngọc này gán cho Liêm Huy.

Người ta xem trọng ngươi, muốn bưng trà rót nước làm ấm giường cũng vì ngươi, ngươi tự mình giải quyết đi.
Nhưng Liêm Huy lại nói một câu sút quả bóng này trở lại.
"Ban đầu là muội kiên định muốn lo cái chuyện vớ vẩn này."
Được rồi, được rồi.

Cố Mi nhấn gân xanh giật trên trán bắt đầu nhắm mắt suy nghĩ.
Mà Như Ngọc như con nai bị hoảng sợ, chỉ núp trong góc xe, thi thoảng hơi nhỏ giọng gọi công tử, hoặc tỷ tỷ.
Gân xanh trên trán Cố Mi càng giật mạnh rồi.

Đừng có gọi ta tỷ tỷ, ta cùng Liêm HUy trong sạch không chút quan hệ nhé.
Lúc xế chiếu, bầu trời lại âm u.
Mưa rào mùa hè mang sấm chớp đến nhanh như vậy.

Nhưng cũng may, bọn họ tìm được căn phòng hoang.
Lúc xem phim trên tivi, bình thường trong phim võ hiệp miếu đổ nát hoặc phòng hoang đều rất nhiều, cho nên nàng thấy có chút giả tạo.

Nhưng bây giờ, lần đầu tiên, nàng cảm kích phòng hoang này.
Có thể không cảm kích sao? Không xuất hiện nữa, toàn thân đều dính ước, không thì trên trời rào một tiếng, một đạo sấm chém xuống, không chắc có thể giúp nàng xuyên lần nữa.
Ba người vừa vào trong, Cố mi liền biết, Như Ngọc kia, vóc dáng đẹp hơn nàng nhiều.
Tiêu chuẩn ngực to mông bực, hiếm thấy lại còn có vòng eo con kiến.
Chà chà, tỷ lệ này trưởng thành, ngay cả Cố Mi nàng, nhìn cũng có chút kích động.
Bạn hỏi tôi làm sao biết á? NGày hè quần áo mỏng manh, hơn nữa họ đều mắc mưa, như thế dính dáp, quả thực chính là bán khỏa thân dụ hoặc đó.
Chỉ là Liêm Huy, đôi mắt ngươi cứ lượn qua lượn lại trên người ta, là có ý gì?
Sau đó Cố Mi vô tình hiểu ra, lý do là, người Như Ngọc đã ướt sạch, đường cong hiện ra, nàng dĩ nhiên cũng bị vậy rồi.
Nàng nhanh chóng lấy tay che ngực, hung tợn trừng mắt.
Gương mặt tuấn tú của Liêm Huy hơi đỏ, ho một tiếng, nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài kia.

Cố Mi hận không thể lấy cái bịt mắt, che kín con mắt kia đi.
Đố ngươi nhìn tiếp.
Cũng may gian nhà hoang này dù rách nát, nhưng vẫn có hình dáng.

Cố Mi không nghĩ ngợi liền thấp giọng hạ lệnh :"Liêm Huy, ngươi ở bên ngoài."
Sau đó bản thân xoay người vào trong.
Ngày tháng sáu, có mưa thế nào nhiệt độ vẫn cao.

Cố Mi không muốn nhóm lửa, nhiệt độ cao mà.

Không thì ngồi đó dùng thân nhiệt mình hong khô quần áo.
Sau đó nàng bỗng thấy trong phòng tối sầm lại.
Mặc dù trong phòng vốn tối, nhưng Cố Mi nàng thấy, trong phòng bỗng có chút cảm giác chèn ép như vậy.
Nàng bỗng quay đầu, chỉ thấy Liêm Huy đang đứng ở cửa.
Cố Mi giật mình một cái, trên người nổi da gà, lời nói của nàng hơi run lên: "Ngươi, ngươi vào làm gì?"
Liêm Huy không đáp, chỉ đi tới.
Cố Mi nhớ đến nhưng nữ nhân mảnh mai trong phi, hai tay ôm ngực, vừa lùi về sau, vừa gào khóc: "Ngươi, chớ có lại gần."
Nhưng nàng không vậy.

Nàng theo bản năng cầm roi bên hông.
Roi cuốn một cái, như linh xà hướng về phía hông Liêm Huy.
Ý niệm duy nhất của Cố Mi lúc đó là, lại gần, thì trước hết đánh ngã mới bàn tiếp.
Nhưng lý tưởng thì đẹp, hiện thực tàn khốc.

Nàng trơ mắt nhìn, Liêm Huy cứ tiện tay chụp tới, chuẩn sát tóm lấy dây roi, sau đó thuận thế lôi kéo, Cố Mi liền thấy trong tay thoát lực, không tự chủ buông roi ra.
Roi nháy mắt trong tay Liêm Huy.
Sức lực thua kém nhiều quá rồi.
Cố Mi trắng cả mặt.

Nàng xem như đã lĩnh giáo võ công trong truyền thuyết của đại sư huynh rồi.
Quả thực mà nói, nếu hắn muốn, lúc nào chả được.
Cố Mi lần đầu có cảm giác, người là dao ta là thớt, lúc nào cũng có cảm giác bị hắn ăn vào bụng.

Nhưng cảm giác này, thực khó chịu quá khó chịu quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận