Mười Năm Như Ca

Mộc Cẩn vừa về tới phòng trọ, Lam Nhan đã mang nụ cười đễu xông tới, "Nói, là ai cho cậu bộ lễ phục này?"

Mộc Cẩn đối với lời nói của Lam Nhan cảm thấy mơ hồ, chỉ thấy Lam Nhan chạy tới bàn trang điểm mang một hộp quà đi đến. Mở nắp hộp, đập vào mắt là bộ lễ phục mà mình vừa mới lưu luyến. Là ai đưa tới? Cô cũng không nghĩ ra, đột nhiên trong đầu thoáng qua một gương mặt, là cậu ta sao?

Chắc là không đâu, nhưng là ai chứ?

"Mộc Cẩn, cậu nhìn xem, còn có một tấm cạc, trên đó viết muốn cậu nhận lấy, không cần để ý là ai đưa tới. Không có ký tên".

"Viết như vậy là không muốn tớ biết ai đưa tới, làm sao có ký tên. Nhan ngu ngốc"

"Ừ nhỉ, là tớ ngốc, làm cho Cẩn Cẩn đáng yêu cười chê rồi…"

"Nếu đã cho cậu, cậu mặc lễ phục này tham gia dạ hội mặt nạ, nhất định sẽ rất đẹp"

"Nhưng…." Mộc Cẩn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lam Nhan cắt đứt.

"Không nhưng nhị gì cả, nếu người ta không để lại tên, cậu hãy nhận phần hảo ý này đi, người tặng quà cũng sẽ rất vui vẻ"

Suy nghĩ một chút, cũng không còn cách nào nữa. Mình quả thật thích bộ lễ phục này.

Dạ hội mặt nạ nghênh đón học sinh mới mỗi năm một lần quả nhiên chân thực như tên, long trọng, hoa lệ, ảo mộng. Chắc hẳn mọi cô gái đều mong muốn ở trường hợp như vậy gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình.

Lam Nhan kéo Mộc Cẩn tới khu thức uống, mỗi người bưng một ly nước chanh, bắt đầu đánh giá những người bên cạnh, mặt nạ công chúa Bạch Tuyết, mặt nạ cô gái ốc biển, mặt nạ thuyền hải tặc. Cái gì cũng có.

Mộc Cẩn mang một chiếc mặt nạ màu trắng, phía trên có mấy đường cong, giống như vẽ tranh thuỷ mặc đơn giản.

"Tôi có thể mời cậu cùng khiêu vũ được không?" Một bàn tay đưa đến trước mặt Mộc Cẩn, là tư thế đúng chuẩn của một quý ông.

Mộc Cẩn quan sát người trước mắt, mặt nạ màu xanh giống như bầu trời, khiến người khác không thể không buông xuống phòng bị.


"Tôi không biết khiêu vũ"

"Không sao, đi theo bước chân của tôi"

Bàn tay đặt lên lòng bàn tay hắn, từng bước từng bước theo hắn vào sàn nhảy.

Bước chân chính xác, một chút cũng không đạp trúng hắn.

Mình sao lại biết những cước bộ khiêu vũ? Trong đầu Mộc Cẩn thoáng qua một ít hình ảnh, rất lộn xộn.

Cố gắng muốn nhìn xem, nhưng lại đau đầu. Đau đớn kịch liệt khiến cô buông tay hắn

"Mộc Cẩn, cậu sao thế? Có phải là nhớ được cái gì không?"

"Tôi không biết". Nói xong liền ôm đầu chạy ra ngoài, Tô Duyên Hoa cũng chạy theo sau lưng cô.

"Mộc Cẩn, Mộc Cẩn". Mộc Cẩn đến bên cạnh đài phun nước thì dừng lại. Cô không để ý đến đài phun nước, cứ như vậy mà ngồi xuống. Nước dần dần thấm ướt bộ lễ phục của cô.

Bầu trời dần tối, mây đen dần che khuất mặt trời, giống như sẽ có một trận mưa to như trút nước.

Tô Duyên Hoa tháo mặt nạ xuống lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, không nói câu nào. Mộc Cẩn từ từ bình tĩnh lại, đầu cũng không còn đau như lúc nãy.

"Nói cho tôi biết, trước năm bảy tuổi, tôi đã trải qua chuyện gì?" Sau hồi lâu, cô khẽ mở môi mỏng, miệng chậm rãi hỏi.

"Tôi nói cậu sẽ tin sao?"

Mộc Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, nước làm ướt tóc, cả người chật vật không chịu nổi.


Yên lặng lúc lâu, Mộc Cẩn từ từ đứng lên, kéo bộ lễ phục của mình một cái mới phát hiện lễ phục của mình đã hoàn toàn ướt đẫm. Bộ lễ phục dính sát lên người như là chuyện tiếu lâm đang cười nhạo cô, quả nhiên quần áo đắt tiền không thích hợp với mình, nụ cười tự giễu trong nháy mắt liền hiện lên, lập tức trở về hình dáng trong trẻo lạnh lùng.

Không nhìn Tô Duyên Hoa một cái, lấy tay xách vạt áo lễ phục lên, một mình rời đi.

Bất luận trước bảy tuổi tôi như thế nào, nhưng bây giờ tôi chính là cái dạng này, tôi cũng không muốn biết.

Đúng vậy, cuộc sống chính là cuộc sống, chúng ta vẫn phải sống thực tế.

Mộc Cẩn yên lặng trở về phòng trọ, không nói câu nào, cầm quần áo bắt đầu đi tắm.

Có lẽ ngủ một giấc sẽ không sao, có lẽ tôi không muốn biết chuyện lúc trước, nhưng có lẽ tôi vẫn là Mộc Cẩn. Nếu không tôi là ai chứ?

Sáng sớm

Mộc Cẩn kéo màn cửa sổ ra, đứng trước cửa sổ, mắt phượng chớp chớp, mí mắt vẫn còn dính lại một chỗ, bầu trời tờ mờ còn chưa sáng.

Miệng ngáp một tiếng nhỏ, bàn tay nhỏ bé bao trùm lên môi, rồi lại buông xuống. Đem rèm cửa sổ kéo ra hoàn toàn, mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu. Sắc mặt trở nên hồng nhuận.

"Không khí thật tốt. Lam Nhan, nên thức dậy thôi"

Một tiếng lầm bầm từ trong chăn truyền tới, "Cho người ta ngủ một chút nữa đi mà…"

"Thức dậy thôi". Vừa nói vừa đưa tay kéo cô ấy, còn không ngừng nghịch ngợm cào cào khiến cô ấy nhột.

"Ai nha, ai nha, không nên như vậy mà, tớ đã dậy rồi"

"Nhanh đi rửa mặt chải đầu rồi chúng ta đi ăn điểm tâm"


"Con nhỏ này, thật là kiên trì…." Nhìn Lam Nhan đi vào phòng rửa mặt, vừa đi vừa lảm nhảm, gò má Mộc Cẩn hiện lên một cái xoáy nhỏ (có lẽ là chỉ gò má xoáy vào lúc cười của Mộc Cẩn)

Hậu tri hậu giác, bất tri bất giác.

Hàng năm ở đại học truyền thông, những học sinh mới nhập học sẽ biểu diễn tiết mục. Mục Cẩn bởi vì mới vừa vào xã đoàn văn học, đối với những văn hoá cũng không hiểu rõ. Xã trưởng để cho Trầm Cảnh Nhiên đưa cô cùng Lam Nhan đi khắp nơi. Để hiểu được văn hoá của truyền thông.

"Này, anh em". Trầm Cảnh Nhiên bước nhanh về phía trước, tay phải nhẹ nhàng đánh một quyền lên ngực Tô Duyên Hoa, "Cậu thật sự vẫn đến trường này".

"Cậu lúc nào thấy tôi cũng giỡn như vậy?" Mặc dù đang nói chuyện với Trầm Cảnh Nhiên, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Mộc Cẩn.

Cô hôm nay rất đặc biệt, áo len dệt màu đỏ tía, đầu gút màu đen trên vai trái buộc vòng quanh đoá hoa đường cong rõ ràng trong sáng, uốn cong theo sau lưng kéo dài xuống thẳng đến eo, rồi dừng lại, giống như đường sinh bị cắt đứt, đầu gút nhìn thấy mà giật mình (thứ lỗi ta vô năng, đoạn này chính mình edit mà mình còn không hiểu, huynh đệ tỷ muội thứ lỗi)

"Không tệ, sau này tôi chính là học trưởng của cậu. Ha ha ha…"

"Trầm Cảnh Nhiên, cậu dám trẻ con như vậy". Đôi mắt bất đắc dĩ đảo một cái, bằng hữu này của anh từ nhỏ da mặt đã dày, thật xứng với cái tên.

"Nếu cậu để tôi trẻ con một chút, tôi sẽ thoả mãn yêu cầu của cậu"

Bất đắc dĩ yên lặng nhìn cậu ta một cái, từ bỏ việc ‘chữa bệnh’ cho cậu ta…

"Mộc Cẩn, cậu vào xã đoàn văn học sao?"

"Ừ, cùng với Lam Nhan"

"Nhiên, tôi cũng vào". Quay đầu nhìn Trầm Cảnh Nhiên một cái, nói chắc như đinh đóng cột.

"Được, ai bảo tôi là phó xã trưởng chứ". Người nào đó lại đang đắc ý.

Ôi, thật là không chịu nổi mà.

"Tôi mời mọi người uống nước". Tô Duyên Hoa lòng tràn đầy mong đợi nhìn cô, Mộc Cẩn ngẩng đầu một cái đã chạm vào ánh mắt thâm thuý của anh, bất quá trong ánh mắt như có làn sương mù nhàn nhạt, quanh năm không tiêu tan.


Một loại tâm tình mềm mại từ đáy lòng hiện lên, muốn cự tuyệt nhưng lời nghẹn trong họng không phát ra được một tiếng.

"Các cậu uống gì?"

"Học trưởng, cậu từ trước đến nay đều như vậy". Lam Nhan không khách khí đả kích Trầm Cảnh Niên đang ngồi đối diện mình.

"Ách…Học trưởng đây bẩm sinh đã vậy rồi, cậu đừng nên học". Người nào đó giữ vững phong độ da mặt dày của mình đến tận cùng.

Thật sự là không thể nhìn nổi….

"Waiter, một Lam Sơn, một Caffelatte"

"Vậy còn hai vị này?"

"Cho tôi một ly ma tạp" (cái này mình cũng không biết là gì)

"Cho tôi một ly ma tạp"

"Yêu, hai người khẩu vị thật giống nhau"

Cậu ta làm sao biết mình thích uống Caffelatte? Bình tĩnh nhìn Tô Duyên Hoa một cái, ngay lúc ánh mắt va vào nhau Mộc Cẩn nhanh chóng xoay đầu, nhìn cây ngân hạnh vàng óng ánh ngoài cửa sổ.

"Làm sao cậu biết Mộc Cẩn thích uống Caffelatte? Tôi còn không biết đây"

Bầu không khí chìm trong yên lặng, thật là một đứa trẻ không hiểu chuyện, chuyện không nên hỏi cũng muốn hỏi.

"Tôi sớm quen biết cậu ấy rồi". Giống như yên tĩnh đến một thế kỉ, Tô Duyên Hoa nhàn nhạt mở miệng, giọng nói phiêu dật giống như đến từ một thế giới khác, mơ hồ, mờ mịt.

"Nhưng Mộc Cẩn nhà tôi nói chỉ gặp qua cậu hai lần"

"Trí nhớ cậu ấy không tốt". Tô Duyên Hoa nói như vân đạm phong khinh (tức không màn đến việc gì khác)

*** không hề che đậy sự khinh bỉ, mọi người đầu đầy hắc tuyến…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận