Mùa Hè Ấy Chúng Ta Chia Tay Nhau


Mãi bận rong chơi với tình yêu nên bây giờ công việc chất đống hại Nam Thành phải vùi đầu cả một ngày trời để giải quyết, thậm chí cơm trưa cũng chưa được ăn.

Hắn vẫn còn đang ở trong phòng họp, nghiên cứu bản báo cáo mà cấp dưới vừa đưa đến.
Hắn nghiêng đầu nhìn vấn đề mà cấp dưới đang trình bày trên màn hình, cảm thấy ổn nên gật nhẹ đầu hài lòng.
Lúc buổi họp kết thúc hắn lại phải trở về phòng làm việc, nhưng bụng hơi đau nên ngừng lại, lấy điện thoại để vào SNS của Trí Nguyên xem.

Hôm nay cục cưng của hắn không đăng gì cả.
Nhưng lại chủ động gửi cho hắn một - lời - mời - kết - bạn!
Lời nhắn đi kèm: Anh đồng ý kết bạn đi, có chuyện muốn nói với anh.
Được gửi 30 phút trước, cục cưng đáng yêu quá, còn biết giữ lời hứa với hắn nữa chứ!
Hắn đồng ý ngay, hớn hở dựa vào ghế gửi một sticker hôn hôn sang cho cậu.
[Thành thánh thiện thật thà thông thái thiên thần]: /hôn hôn/
[Thành thánh thiện thật thà thông thái thiên thần]: Em yêu gọi gì anh vậy~~
[Thành thánh thiện thật thà thông thái thiên thần]: Anh nghe đây?
[Thành thánh thiện thật thà thông thái thiên thần]: Anh vừa họp xong, mệt vô cùng ứ ừ /cún con lăn lộn/
[Trí Nguyên]:...
[Trí Nguyên]: Có chuyện muốn nói với anh, chuyện quan trọng
[Thành thánh thiện thật thà thông thái thiên thần]: Ý của em là muốn gặp anh? Được, tan làm anh sẽ tới đón em, ở đâu nào?
Trương Nam Thành cười khẽ, còn nghĩ là sẽ không được gặp cậu lâu lắm.
Phan Trí Nguyên thở dài, cậu mím nhẹ môi.

Dự định giải quyết qua tin nhắn nhưng thấy hắn nói vậy cậu cũng cảm thấy đúng, bởi vì có lẽ sẽ phải nói rất nhiều.
[Trí Nguyên]: Không cần, anh tới quán coffee 21 đi, tôi sẽ tự đến.
[Nam Thành]: /cún con rưng rưng/
Phan Trí Nguyên không đáp lời hắn nữa, cậu tiếp tục đọc kịch bản rồi chờ đến thời gian tan làm của công ty hắn để đến quán coffee.

Vậy mà lúc cậu rời khỏi trụ sở, đột ngột có một người đội mũ lưỡi trai đen tiến tới kéo cậu đi mất vào góc khuất, sau đó dẫn cậu tới một chiếc Maybach màu đen bóng.

Trí Nguyên chẳng có chút sợ sệt nào, cầm lấy tay là cậu đã biết hắn là ai, chỉ là hơi ngạc nhiên vì hắn lại đến đây.

Cậu xoay đầu nhìn, Nam Thành vẫn mặc trên người bộ vest đen trắng lịch lãm và tôn dáng, hắn đội mũ lưỡi trai đen kéo thấp, nhưng cậu vẫn nhìn thấy đôi mắt một mí mang ý cười của hắn với cậu.
Trí Nguyên nuốt khan, cảm giác này như vụng trộm thật vậy, mà hắn lại còn đẹp trai như thế.
Cậu xoay đầu đi, tách ra khỏi hắn, Nam Thành cũng không cố giữ, hắn chỉ cười rồi mở cửa xe giúp cậu, Trí Nguyên định bước lên đột ngột Nam Thành lại đổi ý giữ cậu lại.
"Chuyện gì vậy?" Trí Nguyên ngẩng đầu.
"Anh vẫn chưa ăn cơm." Nam Thành đặt hờ tay ở bụng.
Bây giờ chỉ mới vào giờ tan làm vậy nên không thể bảo là vẫn chưa ăn được, thế thì chỉ có thể là chưa ăn cơm trưa.

Nghĩ đến đây Trí Nguyên lại giận, nếu cứ để vậy đi uống cà phê thì rất hại cho dạ dày.
"Sao anh không ăn cơm?" Trí Nguyên nhỏ giọng mắng hắn.
"Bận rộn quá, cũng không ai nhắc anh nên..."
"Tôi cũng bận nhưng vẫn biết đường ăn cơm đây, là ai khi trước mắng tôi? Làm cho tôi đến bây giờ không dám bỏ bữa? Zeal Group giàu như thế để làm gì? Anh định kiếm tiền thật nhiều để chữa bệnh ư?"
Nam Thành hơi rũ mi che đi ý cười trong mắt mình.
Trí Nguyên không mắng nữa, cậu nhẹ nhàng sờ vào bụng hắn.
"Có đau không?" Trí Nguyên khẽ hỏi.
"Đau..." Nam Thành ngước đôi mắt đáng thương nhìn cậu.
"Vậy chúng ta không đi uống cà phê nữa, đi tìm cái gì đó cho anh ăn đi."
Trí Nguyên lại xoay người muốn lên xe thì Nam Thành tiếp tục giữ lấy cậu, nghiêng đầu thơm lên má, rồi như sợ cậu nổi giận nên bật cười vòng ra bên kia xe thật nhanh.
Phan Trí Nguyên giận thật, cậu trừng mắt nhìn hắn rồi ngậm cục tức trèo lên xe, bực bội thắt dây an toàn.
Chiếc xe Maybach vừa đi khỏi, Võ Thành Ý cùng với gương mặt sửng sốt nhìn theo họ, rõ ràng là không thể tin nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Mình vừa mới thấy gì vậy?
Vừa rồi cậu ta ngồi ở bên trên tầng của công ty thì thấy một chiếc xe rất quen thuộc, cậu ta chợt nhớ ra đây là chiếc hôm trước Trương tổng đi nên mới vội vàng vào thang máy để xuống tầng.
Thế nhưng chiếc xe không dừng ở trước công ty mà đi vào một con đường nhỏ, cậu ta còn đang chưa hiểu thì Trương Nam Thành đã bất ngờ bước ra từ xe hơi.
Trương tổng có chuyện gì mà tự mình tới đây vậy nhỉ?
Lẽ nào là tìm cậu? Cảm thấy hối hận nên mới tới đây?
Võ Thành Ý bỗng dưng có chút đắc ý, cậu ta định bước ra tạo cho Trương Nam Thành một sự bất ngờ nhưng hắn lại đội mũ lưỡi trai đen lên rồi kéo thấp che đi gương mặt điển trai.


Tiếp đó đi thẳng ra cửa chính công ty, vài giây sau kéo theo Phan Trí Nguyên quay trở lại.
Sao hắn lại đi cùng Trí Nguyên? Võ Thành Ý kinh ngạc nấp vào một góc, nhìn bọn họ thân mật, trợn mắt nhìn Nam Thành hôn Trí Nguyên.
Mối quan hệ của bọn họ là gì?
Rốt cuộc là như thế nào? Không phải khi ở buổi tiệc kia Trương tổng đã làm lơ Trí Nguyên ư? Hai người đàn ông nhưng lại hôn nhau, lẽ nào...!còn mối quan hệ khác!?
Võ Thành Ý vừa đi vào công ty vừa suy nghĩ, lúc gặp quản lý của mình, cậu ta tò mò hỏi, "Trương tổng có vợ rồi sao?"
"Phải." Quản lý của cậu ta gật đầu, "Hôm trước chúng ta cạy góc tường không được rồi, có lẽ hôn nhân của bọn họ khá bền chặt, không giống như các cuộc hôn nhân khác trên thương trường hay trong giới giải trí đâu.

Anh nghĩ cậu nên từ bỏ người này đi, vướng vào lùm xùm cũng không tốt."
Võ Thành Ý ngồi xuống ghế cười khinh khỉnh, "Em còn chưa làm, có người đã nhanh hơn em rồi.

Cũng ghê gớm thật, cứ nghĩ rằng cậu ta trong sạch, muốn đi lên bằng thực lực, hoá ra cũng nâng mông đi tìm kim chủ thôi.

Vậy mà dám hất mặt với em, ít ra thì em chưa tìm, còn cậu ta thì..."
"Ý cậu là sao?" Quản lý tò mò.
"Có người tạo hình tượng độc lập, mạnh mẽ nhưng cuối cùng lại là một con hồ ly tinh qua lại với chồng người khác." Thành Ý hào hứng cười, "Chuyện này nếu báo giới đánh hơi được thì thế nào? Em không có được thì phải phá, dẫu sao hôm trước Trương tổng cũng vả em một cú quá đau."
"Anh vẫn chưa hiểu?"
"Em có chuyện cần phải thương lượng với Trương tổng.

Nếu không thì báo chí và vợ của hắn sẽ có trò vui để xem đấy."
Quản lý nhìn vẻ mặt đắc thắng và nụ cười của Thành Ý, anh chỉ biết thở dài lắc đầu vì khó hiểu.
Trương Nam Thành biết dạo gần đây tên tuổi của Phan Trí Nguyên đã bắt đầu phổ biến hơn, vậy nên hắn cẩn thận đưa cậu về ZeAlmaz để bảo đảm an toàn và an ninh.

Nhà hàng sang trọng là thế, Trí Nguyên lại gọi ra hai món mặn, một món xào và một món canh kèm theo cơm nóng bắt hắn phải ăn no.
"Uống canh ấm trước." Cậu lấy cho hắn một bát canh, vẻ mặt nghiêm túc chẳng khác nào người cha già vừa lo lắng vừa nghiêm khắc.
Thấy hắn cong môi ngoan ngoãn uống, cậu cũng bắt đầu sắp xếp lại những gì mình định nói ra.


Thế nhưng khi hắn vừa đặt bát xuống, điện thoại lại vang lên.
Nam Thành nhìn vào màn hình rồi lại nhìn cậu, dường như là công việc quan trọng, Trí Nguyên gật đầu.
"Tôi nghe." Nam Thành vẫn quen thuộc bật loa ngoài để lên bàn, nói với Trí Nguyên, "Là trợ lý của anh."
"Giám đốc, tôi đã thu được tất cả các tài liệu liên quan tới các trung tâm thương mại của Zeal như ngài mong muốn.

Hai năm qua trước khi ngài nhậm chức ZeAlaza có doanh thu bất ổn, chưa nói tới việc ảnh hưởng bởi đại dịch, nguồn lợi thu được từ các trung tâm mua sắm cao cấp của 10% khách hàng thượng lưu thấp hơn dự tính, đặc biệt là các thành phố nhỏ."
"Sao chuyện này lại không được báo cáo với tôi ở cuộc họp trước?"
"Sếp cũ đã giải quyết với các cấp dưới rồi xin chuyển công tác, thế nhưng chưa có kết quả rõ ràng nên họ tạm thời chưa dám đề cập.

Theo như tôi tìm hiểu, bọn họ nói khu dân cư ở khu vực xung quanh vẫn đang trong giai đoạn tiêu thụ.

Nếu muốn nâng cao nguồn lợi nhuận, thì phải đẩy mạnh tuyên truyền liên tục."
Trương Nam Thành khẽ cười, lưng tựa vào ghế đệm êm ái phía sau, "Vậy những điều mà từ trước đến giờ đám vô dụng các người đó làm là tuyên truyền gián đoạn? Ông ta nghĩ mình đã hạ cánh an toàn rồi nên định ụp cái nồi này lên đầu tôi sao? Phải tiếp tục tiêu tiền cho sự đình trệ này?"
"Ông ta bảo đối tượng khách hàng mà ZeAlaza nhắm vào là tầng lớp thượng lưu chiếm 10% trên toàn xã hội, vì vậy rất khó để tiếp cận với họ.

Ông ấy bảo tin vào năng lực của giám đốc mới nên muốn chuyển công tác, hưởng tuổi già bên vợ con."
"À? Làm không được rồi định chạy nhưng vẫn sợ đói nên mới chọn hạ cánh sang cái ghế khác an toàn hơn?"
"Tôi đã theo lời của sếp, giữ ông ta lại để hỏi chuyện, ông ta bảo sẽ thay đổi đối tượng khách hàng thành nhóm khách hàng gia đình để kết quả tốt hơn."
"Thật nực cười, nếu Zeal xác định nhắm vào đối tượng như thế thì ngay từ đầu đi mà xây một khu vui chơi giải trí và đầu tư thật tốt cho nó, chứ không phải là khu trung tâm mua sắm cao cấp để rồi bây giờ trở nên trì trệ và bế tắc như thế này.

Đề ra chiến lược, tiến hành thực hiện không đến đâu sau đó lại bảo rằng khó tiếp cận? Lão già chết tiệt, dám xả rác rồi bắt Nam Thành này dọn."
Trương Nam Thành bật cười, nhưng ánh mắt chỉ toàn tia chết chóc, hắn ngồi thẳng người, tay nhẹ nhàng vân vê chiếc muỗng sứ đẹp đẽ trước mặt, "Không duyệt yêu cầu chuyển công tác của ông ta, không nể tình, không ngoại lệ, cho ông ta 2 tháng giải quyết tình trạng này.

Đừng để Nam Thành này phải nhúng tay vào, đến lúc đó ghế cho ông ta dưỡng già cũng không còn đâu."
Hắn và trợ lý ở bên kia trao đổi thêm một lúc rồi ngắt máy, Nam Thành thở hắt nhưng khi nhìn Trí Nguyên thì chỉ còn lại nét dịu dàng, sự lạnh lùng kia đã biến mất hoàn toàn và không có dấu vết.

Hắn mỉm cười, gắp cho cậu một miếng thức ăn.
"Em ăn trước đi kẻo nguội, đừng đợi anh."
Phan Trí Nguyên bây giờ mới động đũa, cậu cũng gắp cho hắn một miếng thức ăn, định mở miệng nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại của hắn lại vang lên.
Nam Thành bất đắc dĩ nhăn mày, nhưng lại là số quan trọng, hắn buồn bực ấn nghe.
"Giám đốc." Giọng của nữ thư ký ở bên kia phát ra.

Nam Thành lại bảo với Trí Nguyên, "Cô ấy là thư ký của anh."
Khác với trợ lý hiểu rõ mọi chuyện mà bình tĩnh đáp lời như không có gì, nữ thư ký hơi ngạc nhiên, tuy vậy vẫn không dám hỏi nhiều, im lặng 2 giây lại tiếp tục.
"Theo báo cáo, việc thu mua hãng hàng không Pearl Air sau đợt dịch vừa rồi sẽ thúc đẩy sự phát triển, theo dự tính là trong 3 năm nữa, chúng ta sẽ thuận lợi lọt vào top 20 các hãng hàng không trên toàn cầu.

Vậy nên dự án cho việc xây dựng thêm chi nhánh ở Việt Nam của ngài đang có triển vọng rất tốt."
"Cuối cùng là?" Nam Thành hơi nắn thái dương.
"Ngài sẽ có một chuyến công tác sang Việt Nam ạ, tôi sẽ thay ngài sắp xếp và thông báo ngay khi có thông tin cụ thể.

Bên cạnh đó, giám đốc, theo kế hoạch kinh doanh hiện tại vừa được báo cáo thì ước tính tài sản của chúng ta tại trụ sở thủ đô là 3.359 tỷ, nợ xấu là 973 tỷ.

Vì vậy khả năng thanh toán nợ ngắn là vào khoảng 284%"
Trương Nam Thành hơi dừng lại, hắn khẽ chau mày, "Là 345%"
"Phải, ngài nói đúng." Thư ký mỉm cười, "Thế nên tôi đã giao trả lại bản báo cáo xuống cho bên dưới và để lại thông tin của người trưởng phòng đó tại bàn làm việc của ngài rồi.

Vậy, chúng ta có quyết định thu mua hay không ạ?"
"Như tôi đã nói ở cuộc họp, cứ tiếp tục."
"Vâng, tôi đã rõ."
Trương Nam Thành ngắt điện thoại, ánh mắt lại đặt lên Phan Trí Nguyên đang chậm rãi ăn cơm.

Biết là hôm nay chủ động hẹn hắn ra đây thì chắc chắn là cậu có chuyện quan trọng cần nói, Nam Thành có chút áy náy.
"Xin lỗi em, phải sau 8 giờ họ mới ngừng gọi, chỉ vừa tan ca không lâu nên..."
Trí Nguyên lắc đầu, cậu mở miệng muốn đáp lời thì tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên.

Trương Nam Thành không cần nhìn đã lập tức ngắt máy, tắt chuông ném vào túi áo khoác.
"Chuyện gì, nói đi em?"
Phan Trí Nguyên: "..."
"Không sao đâu, họ sẽ liên hệ với trợ lý và thư ký của anh." Nói rồi hắn lấy một chiếc điện thoại khác từ trong túi ra, "Nếu có việc thật sự quan trọng, họ sẽ gọi sang số này."
"À." Trí Nguyên gật đầu.
Phan Trí Nguyên hít sâu một hơi sau đó mở miệng định nói.
Tiếng chuông bên chiếc điện thoại quan trọng kia lại vang lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận