Một Người Một Chó Một Siêu Thị


Trời mưa suốt một đêm, nhiệt độ không khí giảm mạnh.

Chu Vân Khinh ngủ dưới đất ở khu nhu yếu phẩm hàng ngày trên lầu hai của siêu thị, đông lạnh đến nỗi nửa đêm phải bò dậy tìm chăn, quấn hai lớp chăn mới có thể ngủ thiếp đi.

Trời sắp sáng thì mưa cũng tạnh, nhưng bầu trời vẫn như cũ mây đen giăng đầy, có loại cảm giác áp bách trước cơn mưa lớn.

Bên ngoài siêu thị là một con đường rộng bốn làn xe, một tầng bụi bặm thật dày phủ xuống đường, bị nước mưa rửa trôi trở nên lầy lội bất kham.

May mắn ngày hôm qua đã tìm được siêu thị, nếu không đường khẳng định rất khó đi.

Trên đường vô số xe bị bỏ lại, tứ tung ngang dọc, chủ xe đã sớm rời đi.

Vô số tang thi kết bè kết đội, ở bên ngoài du đãng.

Ngẫu nhiên phát hiện người sống hoặc là động vật, liền như ong vỡ tổ mà vây tới.

Chu Vân Khinh đứng ở bên cửa sổ ăn một bao bánh quy, vị chocolate, thực không tồi.

Lại uống thêm một chai nước chanh có ga, ợ một cách thỏa mãn, trong phút chốc như quay trở lại thời học sinh, những ngày thoải mái ăn bám cha mẹ mà ăn uống cẩu thả.

Hiện tại ngẫm lại, khi đó thật sự nhẹ nhàng, trừ bỏ học tập ở ngoài không cần nhọc lòng bất luận chuyện gì.

Thậm chí coi như thành tích giảm xuống, cũng có bọn họ giúp nàng lo âu, nghĩ cách tìm lớp học phụ đạo.

Có khi ba ba thấy nàng bị mắng giận dỗi, còn sẽ lén nhét ít tiền, cầm đi ra ngoài tìm đồng học ăn lẩu cay hoặc nướng BBQ, đi xem phim, ngược lại so ngày thường còn vui vẻ chút.

Ai! ! Không nghĩ.

Ăn xong bữa sáng, Chu Vân Khinh quyết định sửa sang lại siêu thị một chút.

Nơi này bị làm cho thực loạn, hàng hóa lăn lóc khắp sàn.

Có chút cá tôm thịt heo loại hàng tươi sống đã bắt đầu bốc mùi hôi thối, cần thiết mau chóng xử lý.

Nàng trước quét tước vệ sinh, lau sàn nhà cùng trên kệ để hàng vương vãi vết máu.

Đây là việc vô cùng hao thể lực, cũng cực kỳ tốn nước.

Hệ thống điện nước cùng thông tin liên lạc trong thành phố đã ngừng hoạt động, nàng không thể không mở ra mấy thùng nước khoáng, xa xỉ dùng để lau sàn.

Chỉ riêng một việc này liền hao phí toàn bộ buổi sáng, từ 7 giờ đến 12 giờ, mới miễn miễn cưỡng cưỡng hoàn thành, mệt đến eo đều không nhấc lên.

Già rồi, thể lực cũng không thể so với lúc trước nữa.

Dị năng làm vẻ ngoài của nàng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 19, nhưng trong thân thể đã vỡ nát.


Nàng nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó ăn cơm trưa.

Đời trước từ mạt thế bắt đầu về sau, Chu Vân Khinh liền rất ít có cơ hội ăn một bữa cơm tử tế.

Mặc dù trở lại thành thị, bởi vì vật tư thiếu thốn, vẫn như cũ thường thường dựa vào khoai tây để đỡ đói.

Siêu thị có nhiều đồ ăn như , nàng có thừa lý do để chuẩn bị cho chính mình một bữa tiệc lớn.

Dê bò thịt cá đều tốt, đáng tiếc nàng trù nghệ không tinh, cũng cùng nhau dừng lại ở tuổi 19, tùy tiện ra tay dễ dàng phí phạm của trời.

Không bằng làm một ít bán thành phẩm.

Băng ở khu đông lạnh đã sớm tan, nước chảy đầy đất.

Nàng tìm được một miếng thịt xông khói được đóng gói chân không, cầm lên tới nước liền tích táp nhiễu xuống, nhưng thoạt nhìn cũng không tệ lắm, hơn nữa còn đi kèm một gói sốt, chỉ cần chiên chín là được.

Ở khu đồ ăn đóng , nàng lại cầm một gói bún ốc.

Có thịt có món chính, chỉ thiếu rau dưa.

Nàng chọn dưa chuột, cà chua, quả táo và rau xà lách tươi, thêm sốt mayonnaise cùng dầu dấm trộn lên, làm thành món salad độc đáo.

Bún ốc cùng bò bít tết đều cần lửa, nàng tìm một cái chảo, do dự muốn hay không dùng hỏa hệ dị năng.

Này đối Chu Vân Khinh tới nói rất đơn giản, không cần dùng quá nhiều thể lực.

Nhưng vừa sử dụng dị năng, nàng liền nhịn không được nhớ tới bị cảnh tượng nàng bị hành hình.

Bọn họ bí mật tiêm thuốc ức chế cho nàng.

Bọn họ sợ hãi nàng, lại hận nàng.

Dị năng bảo hộ bọn họ, lại trở thành nguồn gốc của thù hận.

Bọn hắn ở thế giới đó vẫn tốt sao? Sau khi loại bỏ những người bất đồng chính kiến, có thành công thành lập một quốc gia bình đẳng hài hòa sao?Đầu ngón tay bùng lên ngọn lửa, nàng thất thần nhìn ngọn lửa thật lâu, thiếu chút nữa đem nồi đều hoả táng.

Không sao cả.

Nàng hành động, không có thẹn với thiên phú.

Huống chi căn bản không cần thiết vì hành động của một đám ngu xuẩn mà bối rối.

Nàng thay một cái nồi , dùng dị năng đốt lửa, bắt đầu nấu cơm.


Cơm trưa rất nhanh đã làm xong, Chu Vân Khinh đem bàn trà nhỏ dời đến bên cửa sổ có ánh sáng tốt nhất.

Đem đồ vật tất cả đều mang lên đi, nàng nhìn những bộ đồ ăn bằng gốm sứ đẹp đẽ, làm cho người tràn ngập cảm giác muốn ăn, so với ăn Tết còn vui hơn, hận không thể đốt một tràng pháo tới ăn mừng.

Nếu là mỗi ngày đều có thể ăn như vậy phong phú đồ ăn, kia nhưng thật tốt quá.

Nàng ăn uống thỏa thích, ăn đến quá nhanh, vừa lơ đãng đã bị nước tiêu đen sặc đến, ho đến đỏ bừng cả mặt.

Chu Vân Khinh che miệng đứng dậy chuẩn bị lấy khăn giấy, đột nhiên thoáng thấy ngoài cửa sổ có tang thi đàn chạy qua.

Số lượng ước chừng có trên trăm cái, thanh thế to lớn, giống như bò Tây Tạng chạy qua.

Chúng nó đang đuổi theo cái gì?Người sao?Nàng nhíu nhíu mày, không tính toán quản, nhưng mà trong nháy mắt nàng xoay người liền thấy rõ ràng bóng dáng nho nhỏ đang chạy đến trước mặt mình.

Một con chó.

Vóc dáng không lớn, khả năng còn không có thành niên.

Bốn chân chạy trốn thoăn thoắt, giống như mũi tên vừa thoát khỏi dây cung.

Nhưng tuy là như thế, nó vẫn không thể thoát khỏi tang thi, rất nhiều lần đều suýt nữa bị tóm phải cái đuôi.

Nó thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, dưới chân lảo đảo, hoàn toàn dựa vào ý niệm chống đỡ.

Chu Vân Khinh vẫn không nhúc nhích mà nhìn, nhớ tới Harpy đã bị chính mình đánh mất.

Thứ được cài trong cơ thể Harpy chính là con chip trí năng mới do các lão sư nghiên cứu phát minh, có logic cùng cảm xúc đơn giản, đồng thời còn có thể trở nên nhân tính hóa hơn dựa vào việc thu thập thông tin trong quá trình sử dụng hàng ngày.

Harpy theo nàng non nửa năm, không để ý tới nó quá lâu sẽ sinh khí, bắt nó làm việc thời gian dài sẽ kháng cự.

Đưa món đồ chơi cho nó, cũng sẽ vui vẻ mà vẫy đuôi.

Điều này nghĩa là, nàng làm mất nó, trong lòng nó khẳng định rất khổ sở.

Đã từng tiếc nuối đã không thể đền bù, hiện tại nàng có cơ hội có được Harpy thứ hai sao?Nàng biết chính mình quên cái gì —— một cái đồng bạn có thể cùng nàng vượt qua đêm dài đằng đẵng.

Con chó nhỏ cuối cùng cũng kiệt sức, vấp phải một chiếc ô bị vứt bỏ, ngã văng ra ngoài, lăn đi ba bốn mét, đau đến mức không thể bò dậy.

Lũ tang thi càng thêm hưng phấn, tăng thêm tốc độ vây tới.

Móng vuốt sắc nhọn sắp đụng tới chó con, đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, cuốn theo bụi bặm cùng lá rụng.

Không chỉ có che đậy tầm mắt, còn đem các tang thi thổi đến ngã trái ngã phải.


Vài phút sau, cuồng phong ngừng lại.

Thị lực khôi phục, lũ tang thi ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn phía trước trống không.

Con chó nhỏ đã biến mất!-Siêu thị lầu hai, bên cạnh bàn trà.

Chu Vân Khinh cùng cún con trợn mắt ngoác mồm.

Cái sau bị thương, tư thế đứng thực mất tự nhiên, chân sau bên phải không ngừng run rẩy.

Nó cao ước chừng đến đầu gối nàng, trên người đặc biệt bẩn.

Toàn thân trên dưới chỉ có một đôi mắt là sáng lấp lánh, thậm chí chủng loại gì cũng phân biệt không ra.

Nó vốn dĩ chính là một con chó hoang sao? Hay là cùng chủ nhân đi lạc?Chu Vân Khinh thanh thanh giọng nói, tận lực dùng ngữ khí thân thiện nói:"Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.

"Chó nhỏ vẫn không nhúc nhích, thân thể cứng đờ, tràn ngập cảnh giác.

Đối phương cũng sẽ không nói chuyện, cứ như vậy sẽ lãng phí thời gian.

Nàng buổi chiều còn phải dọn dẹp siêu thị đấy.

Nghĩ nghĩ, Chu Vân Khinh tìm tới một bao lạp xưởng hun khói, mở ra mấy cây đặt ở nó trước mặt, sau đó liền đi làm việc của mình.

Sắp xếp gọn gàng hàng hóa lộn xộn trên kệ, về sau lúc cần dùng còn có thể dễ dàng tìm được.

Chỉ là thu thập dễ dàng, quản lý lại khó.

Nàng tùy tay cầm một bao cải bẹ, hạn sử dụng chỉ còn ba tháng.

Mà nàng khẳng định không chỉ ở chỗ này ba tháng.

Như vậy nhiều hàng hóa, có đến mấy vạn, ngày sản xuất đều không giống nhau.

Ăn trước cái gì, trước dùng cái gì, đều phải có kế hoạch, không thể quá mức lãng phí.

Chu Vân Khinh ở mạt thế sống hơn bốn mươi năm, vật tư cực kỳ thiếu thốn, dẫn tới hiện tại thấy một cây cỏ đều hận không thể nhặt lên nhét vào túi.

Nếu là có cái trứng gà hỏng, hoặc là một túi bánh quy mốc meo, nàng sẽ phải đau lòng nhiều ngày mất.

Để miễn gặp phải tra tấn như vậy, Chu Vân Khinh đặt cho chính mình một cái nhiệm vụ khó khăn —— Ở kế tiếp thời gian, đem tất cả đồ vật trong siêu thị đều kiểm kê một lần.

Nên đông lạnh thì đông lạnh, nên phơi khô thì phơi khô, dùng hết khả năng bảo quản thật tốt.

Giúp ngày tháng tốt đẹp của nàng có thể duy trì lâu dài.

Sắp xếp lại đồ ăn đối với nàng cũng là một loại hưởng thụ, nhìn chúng nó liền có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Cảm giác đói khát thật sự quá mức khó chịu, nàng không bao giờ muốn trải qua.

Bởi vì làm việc quá mức chuyên tâm, Chu Vân Khinh đem đồ chơi nhỏ giữa trưa cứu về hoàn toàn vứt ra sau đầu.


Thẳng đến trời tối, bụng nàng bắt đầu đánh trống mới kết thúc công việc để chuẩn bị làm bữa tối.

Từ tủ đông cầm một túi sủi cảo xốp mềm đông lạnh trở lại phòng sinh hoạt, đang muốn nhóm lửa nấu nước thì thấy một thân hình nho nhỏ cuộn tròn dưới kệ để hàng, lúc này mới nhớ tới siêu thị hiện tại không chỉ có mình nàng là sinh vật sống.

Chó con thế nào rồi?Trên mặt đất còn có mấy mảnh giấy gói bị xé vụn, bên trong không còn chút lạp xưởng hun khói dư thừa , xem ra khẩu vị cũng không tồi.

Chu Vân Khinh rón ra rón rén mà đến gần chút, phát hiện nó cư nhiên ngủ rồi.

Đôi mắt nhắm đến kín kẽ, cái bụng nhỏ phình ra phập phồng.

Nó đại khái đang nằm mơ, chân trước vểnh vểnh, làm cho người ta muốn đè lại.

Cái dạng này, càng giống Harpy.

Chu Vân Khinh khẽ nhếch khóe miệng, không nghĩ quấy rầy nó, xoay người đi nấu cơm.

Không ngờ mới vừa đi một bước đối phương liền tỉnh, đôi mắt tròn xoe trừng nàng, đầy mặt đều là đề phòng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

Nàng run run đuôi lông mày.

(là bả đang nhướng mày đó (*/ω\*))"Vật nhỏ, còn dám nhe răng với ta? Ta thế nhưng cứu mạng ngươi đấy.

"Chó hẳn là nghe không hiểu tiếng người, chỉ có thể cảm nhận được ngữ khí, hoặc là cùng chủ nhân sinh hoạt lâu rồi, nhớ được vài từ quen thuộc.

Chu Vân Khinh lúc nói chuyện ngữ khí cũng không kích động, ngược lại mang theo một chút trêu chọc.

Đối phương nghe xong lời này, thu hồi răng nanh, ánh mắt cũng hòa hoãn rất nhiều, vài giây sau liền vặn vẹo cổ, cố sức mà liếm láp chân sau bên phải của hắn.

Chu Vân Khinh nhớ tới vết thương của nó, bước nhanh xuống lầu, đi đến tiệm thuốc nhỏ bên cạnh quầy thu ngân tìm chút thuốc, muốn bôi lên cho nó.

Thời tiết nóng bức, miệng vết thương dễ bị viêm nhiễm lở loét, thời buổi này tìm đâu ra bác sĩ thú y.

Nhưng là, nên xuống tay như nào đây?Nàng đến gần một chút, đối phương lại đề phòng lên, thân thể cứng đờ, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm nàng.

"Đây là thuốc, không phải vũ khí, sẽ không thương tổn ngươi.

"Nàng một bên nói một bên tiến lên trước một bước, đối phương bỗng nhiên lui về phía sau, động đến miệng vết thương, đau đến kêu rên thảm thiết.

Chu Vân Khinh không dám động, cùng nó giằng co nửa ngày, cân nhắc có nên tìm một cái lồng nhốt nó lại trước, để cho nàng dễ dàng bôi thuốc, sau đó lại tính tiếp.

Đột nhiên chó nhỏ lao ra khỏi kệ, hướng về phía cửa sổ chạy như điên.

Không để ý tông phải quầy trưng bày đệm giảm giá, loảng xoảng một tiếng ngã xuống đất, đầu óc liền choáng váng.

Nàng vội vàng chạy tới bế nó lên, lo lắng nó tông vỡ đầu.

Nhìn chằm chằm đầu chó vài lần, lại không nhịn được cười.

"Ngươi lớn lên thật xấu, ha ha.

"Toàn thân tất cả đều đen kịt, rõ ràng là than bánh đã thành tinh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận