Mộng Tưởng


Vừa vào trong nhà, cô đột nhiên bị ai đó ép đến vách tường.
“Vui vẻ với tên kia quá nhỉ?”
Anh hừ lạnh.
“Thế nào? Anh được ôm eo, để người phụ nữ khác ngồi lên mình thì được.

Còn em thì không được vui vẻ với đàn ông hả?”
Cô ngước mặt lên nhìn anh thách thức.
“Được lắm.”
Lệ Thành nhếch môi, vốn định vác cô lên, nhưng lại nhớ cô gái nhỏ nhà mình bị đau dạ dày nên lật tay lại bế ngang.
“Lệ Thành, đừng có làm bừa.”
Biết anh là đang có ý gì, cô hơi run cảnh cáo.
“Biết sợ rồi sao?”
Bước chân của anh vẫn không dừng lại.
Khi thấy đã đến trước phòng anh rồi, cô liền hốt hoảng:
“Em… em có thai rồi.

Anh không được làm bừa.”
Lệ Thành vừa nghe thấy câu này thì đứng khựng lại, đưa mắt nhìn cô.
“Em nói lại.”
Môi anh mấp máy.
“Con anh được năm tuần rồi.”
Cô nhìn ai đó không chớp mắt, muốn xem phản ứng của anh thế nào.
“Vậy là không “yêu” em được nữa?”
Đột nhiên kẻ nào đó bật thốt, khiến cho cô muốn đánh chết anh ta ngay lập tức.
“Thai khỏe, bác sĩ nói vẫn được.

Không phải chứ, tại sao anh chỉ quan tâm đến chuyện này vậy, anh có con rồi đó.”

Khương Nhiễm trừng mắt nhìn anh.
“Vậy thì tốt, nếu mà vì đứa nhỏ này mà anh không được “yêu” vợ của anh thì sau này nó xác định.”
Lệ Thành nhẹ nhõm.
Ánh mắt đột nhiên nham hiểm nhìn cô.
“Là em nói vẫn được.”
Không cho cô có cơ hội bào chữa, anh đã chắn ngang một bước.
Lệ Thành hạ môi mình xuống môi Khương Nhiễm, bế cô đi đến đặt xuống giường.
Biết là đã có một sinh linh bé nhỏ trong bụng cô rồi, nên anh mới dịu dàng hết sức có thể.
Đối với một người thích cuồng bạo, lúc nào cũng mạnh mẽ đè cô trên giường vật qua vật lại đến không dậy nổi.

Thì bây giờ dịu dàng như vậy, rất là khó chịu.
Anh mút nhẹ lấy đôi môi ngọt ngào ngày nhớ đêm thương, tìm đến chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy.

Bàn tay to vuốt dọc từ đùi lên, theo vạt áo vào trong chạm đến gò bồng mềm mại.
Cùng với nụ hôn triền miên, quần áo trên người dần cởi bỏ.
Lệ Thành nhả môi cô ra, hôn dọc từ cằm xuống, rồi ngậm lấy nhũ hoa dựng đứng.

Bàn tay phía dưới day dưa giữa hai cánh hoa xinh đẹp.
“Ưm…”
“Anh không đợi được nữa.”
Giọng anh trầm khàn vang lên bên tai cô cùng tiếng thở dốc nhẫn nhịn.
“Vậy bỏ qua bước dạo đầu đi.”
Cô nhìn anh khẽ cười, đôi mắt nhiễm sắc tình quyến rũ.
“Là em nói nhé.”
Anh vừa nói xong liền nằm đè lên cô, đặt thứ “vũ khí” đã trướn to lên h.uyệt động.

Thúc nhẹ một cái, hai bên **** ***** **** thít chặt, hút lấy anh.
“Tiểu Nhiễm, em muốn anh chết hả?”
Lệ Thành cúi xuống thở hì hộc vào tai cô, cố kìm nén để không quá thô bạo.
Dòng nước trơn ướt từ bên trong h.uyệt động tuôn ra, chào đón vật thể lạ.

Anh ra vào từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt.
Khương Nhiễm sau mỗi lần đẩy của anh, đều rướn người lên tiếp nhận.
“Ưm… a…”
Cả căn phòng chìm đắm trong sắc tình, ám muội.
Kết thúc, anh phóng thích tất cả vào bên trong, khiến cô rùng mình một cái.
“Ưm…”
Lệ Thành còn muốn nữa, nhưng nghĩ đến cô đang có thai đành tự xoa dịu bản thân.
“Thành, em hơi đau bụng.”
Cô đột nhiên cảm nhận được cơn đau nhẹ ở bụng dưới, liền bám lấy tay anh.
“Tiểu Nhiễm…”
Anh có chút hốt hoảng, bật ngồi dậy cầm lấy điện thoại gọi đi một cuộc.
Sau đó nhanh chóng mặc đồ lại cho cô, rồi đưa sang phòng khác.
Hồ An nhanh chóng chạy đến Vân Đế.
Vừa nhìn thấy cô nằm trên giường mày nhíu chặt, ông liền tưởng là lại đau dạ dày như mọi lần.
“Ông mau xem cô ấy thế nào?”
Anh hối thúc.
“Bác sĩ, khám xem con tôi có bị gì không?”

Thấy Hồ An vừa ngồi xuống, cô liền nói.
Lúc này ông ta mới để ý hai người, đầu tóc rối bù, lượm thượm.

Hai đôi mắt này, khỏi phải tưởng tượng.

Vì biết chỗ đau để khám nên rất nhanh đã có kết quả.
“Không sao, bồi bổ thân thể tốt là được.

Chỉ là thai nhi quá nhỏ, ngài vẫn là nên… tiết chế, tiết chế lại.”
Ông ho khẽ một cái nhắc nhở.
“Tức là không được “yêu” cô ấy nữa?”
Anh đen mặt hỏi.
“Đúng vậy, ít nhất là để thai kỳ đến sau tháng thứ ba.”
Khương Nhiễm nghe anh hỏi, mặt đã đỏ như trái cà chua chín, cái tên này còn có thể mặt dày hơn nữa hay không.
“Nếu tiếp tục thì sao?”
Anh vẫn ngoan cố hỏi.
“Lệ Thành, anh câm miệng.”
Cô giận dữ, cái tên này chưa đủ mất mặt hả.
“Thì sẽ gây tổn hại sức khỏe của vợ và con anh.”
Hồ An giải thích thêm rồi xách túi đi về.
Tuổi trẻ tinh lực tràn trề, thật đáng nể.

Chuyện cô có thai có muốn giấu cũng không giấu được.

Chỉ qua sáng sớm hôm sau, cửa biệt thự đã có người nhấn chuông.
Khương Nhiễm vì dạy sớm nhất nên tự mình đi ra mở cổng.
“Tiểu Nhiễm, nghe nói con thật sự có thai rồi.

Thời kỳ đầu thường ốm nghén không ăn được nhiều, sợ Thành không lo được mấy chuyện phụ nữ nên từ sáng mẹ đã xuống bếp làm cho con vài món.”
Tô Nhung đưa thức ăn bỏ trong hộp đến cho cô, không có ý vào nhà.

Vì ả biết cái nơi này rất ít người có thể tự do ra vào.
“Cảm ơn.”
Cô mỉm cười, nói lời cảm ơn theo lễ nghĩa.
Rồi tự mình xách đi vào trong nhà.

“Ai đưa đồ ăn em cũng lấy được hả?”
Lệ Thành đứng tựa lưng vào cửa đợi cô từ sớm, vừa nhìn thấy đã mắng.
“Tại sao không lấy?”
Cô bĩu môi, mang vào trong nhà.
Lệ Thành bảo cô từ từ hẳn ăn, dù biết là Tô Nhung không dám làm bừa trước mặt anh, nhưng đề phòng vẫn hơn.
Anh cho Enzo mang đi thử qua, sau khi xác nhận không có thứ gì bẩn thỉu trong đồ ăn anh mới để lại lên bàn.
“Hay là em đừng ăn mấy thứ này nữa.”
Thấy cô động đũa, anh vẫn không yên tâm nói.
“Enzo, mang đi đổ hết đi.”
Rồi quay sang căn dặn người máy.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
“Vậy anh làm cho em ăn hả?”
Cô đẩy cái bát trống không đến trước mặt anh.
“Để Enzo làm, nó lo được.”
Anh gật đầu.

[Còn có chuyện đó?]
Lệ lão gia chủ đầu dây bên kia tức giận.
“Cảm phiền ông nhắn nhủ đến con dâu của ông, sau này còn dám mang những thứ bẩn thỉu đó đến cho vợ cháu thì tự nhận lấy hậu quả.”
Lệ Thành nói xong liền tắt máy, cũng may là mấy hôm vừa rồi anh không để cho cô ăn đồ của Tô Nhung đưa đến.
Sáng nay anh vừa mới hỏi Hồ An chuẩn bị thực đơn hàng ngày cho cô.

Nhìn vào những món kiêng kị mà bàn ăn Tô Nhung đưa đến đều có đủ, anh liền tức giận.

Bây giờ đã đổ đi rồi, làm gì còn để vạch tội, tẩn cho bà ta một trận chứ.
“Được lắm…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận