Mộng Đẹp


Nhờ có diện mạo mới cùng sự ủng hộ của Diệp Thanh và Mặc Hàn Lâm, Đường Bích Vân rất nhanh đã hòa nhập vào bữa tiệc, giống như chủ nhân của bữa tiệc này thật sự là cô.
“ Đường Bích Vân, cô thật đúng là lợi hại, có thể nhanh chóng thích ứng mọi thứ như vậy.” Lúc này, Khúc Tử Yên cũng thay một chiếc váy mới, thâm nhập lại bữa tiệc, ban nãy vậy mà bản thân lại bị Đường Bích Vân làm cho nhụt chí.

Trông thấy Đường Bích Vân chỉ đứng một mình ở một góc vắng người, Khúc Tử Yên không nhịn được tiến đến.
Đường Bích Vân vô cùng khó hiểu nhìn Khúc Tử Yên, tại sao cô lại cảm thấy một lời này của Khúc Tử Yên không có ý tốt nhỉ?
Đường Bích Vân nghiêng đầu, ngây ngô hỏi: " Cô nói gì vậy? À, cô cũng thay váy mới rồi à? Có vẻ chiếc váy này hợp với cô hơn đấy! "
Thực chất Đường Bích Vân nói vậy chẳng có hàm ý nào cả, nhưng trong tiềm thức Khúc Tử Yên như cảm thấy Đường Bích Vân là đang cố ý châm biếm mình.
Vẻ mặt cô ta không khác nào bầu trời tối tăm xám xịt đè nặng không gian ngoài kia cả.
" Tôi đúng là rất ghét cái vẻ mặt giả bộ ngây thơ kia của cô!" Khúc Tử Yên cau mày nhìn thẳng vào mắt Đường Bích Vân.
Mà Đường Bích Vân cũng bị lời nói này làm cho kinh ngạc, người bạn, người chị em tốt từ trước giờ luôn nói những lời mật ngọt khích lệ động viên cô, rất tốt bụng mà không ngần ngại giúp đỡ cô, vậy mà hiện tại lại mang một vẻ mặt khác nói là ghét cô.
Đường Bích Vân cố nặn ra nụ cười: " Tử Yên, cô nói gì vậy? Tôi không hiểu.

Có phải cô cảm thấy không khỏe ở đâu không? "
" Cô đừng giả bộ thảo mai nữa! Ở đây cũng không có ai khác ngoài tôi với cô đâu! " Khúc Tử Yên khó chịu gằn giọng: " Tại sao cô cứ phải quấn lấy Mặc Hàn Lâm của tôi làm gì? Cô quên mất anh ấy là vị hôn phu của tôi rồi sao? Hay là cô muốn làm trà xanh xen vào giữa chúng tôi? "
" Đủ rồi, cô đừng nói nữa! Tôi không hề muốn làm như vậy… đúng là tôi cũng có tình cảm với anh, nhưng biết anh ấy là người của bạn tốt của tôi, nên tôi đã cố gắng giấu cảm xúc vào bên trong và giữ khoảng cách với anh ấy rồi! " Đường Bích Vân tức giận, không nhận ra âm lượng mình nói có chút lớn.
" Giữ khoảng cách? Cái gọi là giữ khoảng cách của cô là đứng sát vào anh, nói chuyện với anh rồi nở nụ cười mê hoặc anh ấy có phải không? "
Đường Bích Vân muốn nói lại thôi, cô thở dài: " Tử Yên, tôi cảm thấy cô nên đi nghỉ ngơi đi, dù tôi có nói gì thì cô cũng không tin, tôi cảm thấy chúng ta nên tạm dừng nói chuyện vào hôm nay, để hôm khác khi cô bình tĩnh, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện! "
" Đứng lại! Ai cho cô đi? " Khúc Tử Yên nắm chặt cổ tay khiến hàng lông mày Đường Bích Vân nhíu lại vì đau: " Có phải bị nói trúng tim đen nên cô chột dạ muốn trốn phải không? Hôm nay nhất định chúng ta phải rạch ròi cho rõ! "

" Khúc Tử Yên, cô làm tôi đau đó! Mau buông ra! "
Cuộc đối thoại của hai người từ đầu đã thu hết vào tầm mắt Diệp Thanh, vốn không muốn can thiệp để xem Đường Bích Vân đối phó thế nào, nhưng không ngờ Khúc Tử Yên lại bắt đầu động tay động chân.

Diệp Thanh tặc lưỡi đi đến chỗ hai người họ, gắt gao dùng lực gỡ tay Khúc Tử Yên ra, khiến cô ta đau điếng rít lên một tiếng.
" Nói là được rồi, còn động tay động chân làm gì? " Diệp Thanh đứng chắn trước mặt Đường Bích Vân, lạnh lùng nói.
" Hừ, không phải chuyện của cô! Mau tránh ra! "
Diệp Thanh cười khẩy nói: " Sao? Không giả vờ đóng vai chị em tốt nữa à? "
" Tôi nói lại lần nữa, mau tránh ra! Đây là chuyện giữa tôi và Đường Bích Vân, cô đừng có can thiệp vào! Làm người tốt lo chuyện bao đồng có ngày gặp tai vạ vào người đấy! " Khúc Tử Yên tức giận nói.
" Diệp Thanh, cô cứ để tôi cùng cô ấy nói chuyện đi! Tôi không muốn cô bị liên lụy đâu! " Đường Bích Vân lo lắng.
Ánh mắt đen nháy của Khúc Tử Yên giống như được bao phủ trong lớp sương mù dày đặc: " Đúng là loại giả tạo! Đừng có trước mặt tôi diễn vai thánh nữ! Còn cô nữa, mau cút đi! "
Khúc Tử Yên nhào người tới.
Đầu ngón tay kia vừa đụng tới bả vai của Diệp Thanh.
Diệp Thanh ngay lập tức bắt lấy cái bàn tay mảnh khảnh kia.
Dùng lực bóp chặt.
Đối phương bị đau, mặt mũi cô ta nhăn lại, mở to hai mắt ra nhìn cô.
Diệp Thanh hơi dùng lực hất mạnh cánh tay kia ra.
Không có gì quá bất ngờ khi cô nhìn thấy mấy dấu vết màu đỏ trên làn da tinh xảo kia.
Thật đúng là, đại ma vương vừa mới vắng nhà, mấy con tiểu yêu quái đứng ra làm loạn.
“ Diệp Thanh, cô điên à? Ỷ mình đằng sau có Hạ Cảnh Đình chống lưng mà có quyền ra tay với người khác sao! " Khúc Tử Yên bị Diệp Thanh đáp trả lại thì liền kích động, giống như nghiện quá, một câu lại tiếp một câu nói quá: “Cùng với Đường Bích Vân, cả hai người cướp mất người đàn ông của tôi, đúng là hồ ly tinh.”

Diệp Thanh ngẩng mặt lên, im lặng không nói gì, lạnh nhạt nhìn người trước mặt, giống như là chờ đối phương nói tiếp.
" Đường Bích Vân, ngay từ ban đầu tôi nhìn cô đã không thuận mắt, cái loại nhà quê như cô vì sao lại được ông trời ưu ái hơn chứ, cái loại người như cô không cần cố gắng mà cũng có được tất cả thì làm sao hiểu được sự vất vả làm việc của những người như tôi chứ? Cái bản mặt của cô, sự may mắn của cô, tất cả đều khiến tôi cảm thấy chướng mắt! Sao cô không biến mất khỏi cuộc đời tôi đi chứ? " Khúc Tử Yên càng nói, đôi mắt cô ta càng ướt đẫm.
Đường Bích Vân cổ họng như nghẹn lại: " Nếu… nếu cô ghét tôi như vậy… vì sao còn đói xử tốt với tôi làm gì? "
" Tôi chính là muốn đưa cô lên đỉnh vinh quang rồi lại kéo cô thẳng xuống 18 tầng địa ngục để cảm nhận được sự thống khổ! Tôi chính là muốn giày vò cô cho tới chết! Loại người giả thánh thiện như cô không đánh được sống tốt hơn tôi! "
“ Khúc Tử Yên, đừng nói nữa…làm ơn đừng nói nữa! " giọng nói Đường Bích Vân có chút nghẹn ngào.

Cô cảm thấy muốn khóc.

Người bạn cô luôn trân trọng, người bạn luôn đứng ra giúp đỡ cô, hóa ra tất cả chỉ là diễn kịch hòng lừa gạt cô, sự ân cần, dịu dàng đó đều là lừa gạt.
" Đường Bích Vân, cô…" Khúc Tử Yên đang nói bỗng ngưng bặt, khuôn mặt liền quay ngoắt 180⁰, từ tức giận chuyển sang đáng thương: " Đường Bích Vân, tôi biết cô có tình cảm với Mặc Hàn Lâm, nhưng tôi cũng thích anh ấy! Làm ơn buông tha cho tôi đi có được không! Đừng ép tôi phải rời xa anh ấy!"
Cả Diệp Thanh lẫn Đường Bích Vân đều bị câu nói này làm cho ngu người luôn.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã chứng kiến Khúc Tử Yên mạnh mẽ đổ người về phía sau, lại được một vòng đỡ kịp.
" Có chuyện gì? " Mặc Hàn Lâm nhíu mày đỡ người Khúc Tử Yên đứng thẳng dậy.
" Em… Bích Vân không phải cố ý đẩy em đâu! Là em không cẩn thận trượt chân! Anh đừng trách cô ấy! " Các tế bào thần kinh diễn xuất của Khúc Tử Yên đã kích hoạt khiến cô ta khóc như mưa.
Đường Bích Vân đang tính giải thích thì Diệp Thanh đã nói trước: " Trời ạ! Sao cô lại bất cẩn thế chứ Khúc Tử Yên? đang yên đang lành sao lại trượt chân làm bản thân suýt ngã như vậy?" Đừng quên Diệp Thanh cũng là một diễn viên gạo gội, đẳng cấp trà xanh như này, cô thừa sức đối phó! Diệp Thanh mỉm cười chế giễu: " Hay là người cô làm từ lông? Gió thổi nhẹ cũng ngã? "
Khúc Tử Yên bị chọc tức muốn phát điên, nhưng trước mặt Mặc Hàn Lâm, không thể bộc lộ sự tức giận, gạt qua lời Diệp Thanh, cô ta vẫn cố nói tiếp: " Bích Vân, tôi xin lỗi! Tôi không hề cướp Hàn Lâm khỏi cô… là hai chúng tôi tâm đầu ý hợp tự nguyện muốn ở bên nhau! Nhưng nếu vì chuyện này mà khiến mối quan hệ thân thiết giữa chúng ta bị rạn nứt, thì tôi sẽ tự nguyện rời đi, nhường anh ấy lại cho cô! " mỗi một giọt rơi xuống trong suốt như ủy khuất, một bên cúi đầu xin lỗi.

“ Khúc Tử Yên, cô làm gì vậy? Tôi không hề nói như vậy! " Đường Bích Vân sửng sốt phủ nhận, chốc chốc lại quan sát vẻ mặt của Mặc Hàn Lâm.
" Hàn Lâm, anh đừng giận cô ấy! Em có thể tự nguyện rời đi, chúc phúc cho hai người! " Khúc Tử Yên yếu ớt ngả vào lòng Mặc Hàn Lâm.

Còn Diệp Thanh cũng nhìn ra được cái nhếch nhẹ trên khóe môi cô ta, nếu muốn diễn, cô sẽ diễn tới cùng.
Diệp Thanh lúc này cũng bật chế độ diễn xuất, cô bước tới nắm chặt bàn tay Khúc Tử Yên, vẻ mặt trông như kiểu vừa thấy lo lắng, vừa thấy đáng thương cho Khúc Tử Yên: " Khúc Tử Yên, cô đúng thật là tốt, có thể hi sinh tình yêu của mình để níu giữ lại tình bạn, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ! Nhường người yêu lại cho bạn thân, thật làm khó cho cô rồi! Nhưng cô cũng đừng buồn, cô chắc chắn sẽ tìm được một người khác phù hợp với mình mà! Tôi ủng hộ cô! "
" Không… tôi… "
Diệp Thanh không để cho Khúc Tử Yên có cơ hội nói, cô trực tiếp nhảy vào họng cô ta, quay ra mỉm cười với Đường Bích Vân: " Bích Vân, chúc mừng cô! Vừa có được một người bạn tốt, lại có được người mình yêu, cô đúng thật là may mắn! "
" Diệp Thanh, cô… huhu Diệp Thanh, cô thật quá đáng! Vì sao đến người ngoài như cô cũng muốn chia cắt tình cảm của chúng tôi cơ chứ? "
Mọi người nhìn Khúc Tử Yên khóc đến hít thở không thông thì nhanh chóng xong tới.

Khúc Tử Yên bình thường qua màn ảnh là dịu dàng, cá tính từ nhỏ đã nhu thuận, rất được mọi người yêu thích.

Nay thấy cô khóc như vậy, mọi người đều đem tất cả trút lên Diệp Thanh và Đường Bích Vân.
" Diệp Thanh, tôi còn nghĩ chúng ta là bạn tốt… không ngờ cô lại…"
Hạ Cảnh Đình tiến đến tính thay cô giải quyết nhưng nhanh chóng bị ánh mắt của Diệp Thanh làm cản lại, cô gật đầu một cái, biểu hiện bản thân có thể giải quyết được chuyện này.
Mọi người nhìn Diệp Thanh nhíu mày, đa số người ở đây là những người máu mặt có quen biết với Khúc Tử Yên, còn có người ở đoàn phim.

trước Diệp Thanh nổi tiếng với rất nhiều tin đồn xấu, còn cho rằng gần đây cô đã khá khẩm hơn chút nhưng có lẽ mọi người đã nhầm.
Diệp Thanh nhìn những vẻ mặt phẫn hận, hèn mọn kia, lẫn cả vẻ mặt đắc chí của Khúc Tử Yên, cô đột nhiên muốn cười lớn.
" Khúc Tử Yên, cô nói gì vậy? Là bản thân cô nói tự muốn nhường Mặc Hàn Lâm cho Đường Bích Vân, giờ lại quay sang đổ cho tôi là tôi muốn chia cắt hai người? Nói không biết ngượng mồm à?" Lời nói của cô thật bình thản, nhưng mà Khúc Tử Yên không dám nhìn vào ánh mắt của cô.

Ánh mắt kia giống như có lưỡi giao lạnh như băng, sắc bén có thể xuyên qua nội tâm của cô ta, cả ngươi hoảng hốt, khí thế cũng bị dập mất: " Khúc Tử Yên, cô đúng thật là hai mặt, câu sau liền đá câu trước.


Cô muốn tỏ vẻ đáng thương cho ai xem? Muốn diễn thì tôi cũng đã diễn cùng cô rồi, vui không? Chuyện như thế nào đều có camera ở đây làm chứng, cô tưởng rằng chỉ với vài ba câu của cô mà những người ở đây đều ngu ngốc bị dắt mũi sao?"
“Cô… nói gì… tôi…" Khúc Tử Yên đầu óc hỗn loạn, không biết nên nói cái gì.

Vốn định nói vài câu nói xấu đả kích Diệp Thanh, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cô ta thì cô lại càng hoang mang, lo sợ, không thể nói dối, ngay cả một câu bình thường cũng không thể nói.
Mặc Hàn Lâm từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng bản thân lại trở thành nhân vật chính bị người phụ nữ này chơi đùa, anh tức giận nắm chặt cánh tay Khúc Tử Yên, kéo mạnh đi: " Thật xin lỗi mọi người, bữa tiệc nên kết thúc ở đây thôi! Vị hôn thê của tôi có lẽ uống nhiều rượu quá nên đầu óc có chút điên khùng.

Trời đã tối, mọi người đi về đi, và buổi tối hôm nay, hãy coi như chưa có gì xảy ra!" để lại lời cảnh cáo này, Mặc Hàn Lâm kéo mạnh Khúc Tử Yên theo sau, cánh tay mảnh mai của Khúc Tử Yên bị bóp chặt đếm đau đớn.
Đường Bích Vân lo lắng nhìn lượng người đang vãn dần, hỏi: " Sẽ không có chuyện gì chứ…?
" Không sao! Chúng ta cũng về thôi! " Diệp Thanh nhếch môi, cứ chờ đi, xem Mặc Hàn Lâm xử lí chuyện này như thế nào…

Ngồi trên xe, Diệp Thanh vui vẻ ngân nga giai điệu một bài hát.

Ngày hôm nay đúng là hả hê rồi, Khúc Tử Yên cũng thật ngu ngốc, bao nhiêu lần gậy ông đập lưng ông rồi mà vẫn chưa chừa.
" Vợ à, hôm nay em chơi vui rồi? "
" Đúng vậy! Rất vui! "
" Anh cảm giác hôm nay anh cứ như người thừa vậy! Đứng ngoài nhìn em có thể tự giải quyết mà không cần anh! "
Rồi rồi, Diệp Thanh lại cảm thấy nồng nặc mùi trà xanh rồi, tên đàn ông thúi này lại muốn làm trò gì.
" Chuyện phụ nữ thì nên để phụ nữ giải quyết, nhưng mà khi nào cần, em sẽ nhờ tới anh mà! Cho nên đừng giận dỗi như vậy nữa nha ~ "
" Tuân lệnh vợ yêu! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận