Mỗi Ngày Phản Diện Hắn Đều Tưởng Bò Ta Giường Qaq


Tận thế đến, chỗ cung cấp đồ ăn miễn phí lí tưởng, ai ai cũng có thể nghĩ tới được, chính là siêu thị.

Bất quá, bọn họ chỉ dám nghĩ mà không dám thực hiện.

Bởi vì, đám xác sống lúc còn là người cũng thường tụ tập tại đó, khi chết rồi cũng vẫn luôn ngốc ở đó không rời nửa bước.

Số lượng khá nhiều, đối với một nhóm nhỏ người không có năng lực thì khá khó ăn.

Nhưng tương lai, vì sống sót, sẽ có một số người bứt phá thực lực, vượt lên tầm thường nhân loại mà sinh tồn.

Cho nên đồ vật trong siêu thị không phải trường tồn mãi như hiện tại.

Hạ Nhiên dắt theo Doãn Ngân leo lên thang cuốn thẳng tiến tầng một, dọc đường nhóm nhỏ xác sống đều bị anh chém rụng đầu hết.

1
5
10
Như thế nào chỉ có 10 con?
Hạ Nhiên thử đếm lại số xác sống đã gặp, trong lòng dâng một cỗ bất an nguy cơ, thầm kêu không đúng lắm.

Dựa theo kịch bản, tình tiết hiện tại đã thay đổi.

Nguyên bản phải là gặp không đông lắm nhóm xác sống, không dưới 10 con như hiện tại, thủ sẵn ở tầng trệt đợi anh tới nạp mạng.

Chẳng lẽ vì anh cướp đoạt nhân vật chính đất diễn nên dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.

Hạ Nhiên nhíu mày, cơ thể căng thẳng, theo bản năng cầm dao phay thêm chặt.

Mặc kệ phía trước sẽ phát sinh thêm cái gì phát, anh quyết phải xông lên tầng tiếp theo, thu thập nhiều thức ăn lấp đầy bụng đã trống rỗng nhiều ngày.

"Anh hai"
Đối diện với đôi mắt long lanh tràn ngập sinh khí của thiếu nữ, Hạ Nhiên đáy lòng dao động, bắt đầu cảm thấy bản thân đúng là điên rồi mới dắt theo cô gái nhỏ này.

Hạ Nhiên biết bản thân sẽ không thật sự chết ở thế giới này.

Nhưng cô gái này không giống anh, cô sẽ chết, cũng sẽ không tái sinh lần nữa.


Hạ Nhiên thở dài, ở trong đầu thầm kêu tên Hoa Cúc.

[Ký chủ gọi em ạ?]
Gấu trúc nhỏ trốn ở trong không gian còn đang ngậm lá trúc, nó mở to đôi mắt bé như hạt đậu nhìn chằm chằm người xuất hiện trên màn hình.

Trừ bỏ thế giới đầu, nó không thể tiếp tục tồn tại bên cạnh người chơi hoàn thành những thế giới tiếp theo, ngoài việc hỗ trợ thêm cho họ.

Mắt thấy sắp đến tầng một, Hạ Nhiên vén sợi tóc Doãn Ngân nằm ra sau vành tai.

Bảo hộ cô bé này giúp tao.

Hoa Cúc cảm thấy yêu cầu này không quá đáng, nó có thể giúp nhưng không phải là nhận không công.

Hạ Nhiên trải qua cảm giác cùng ăn cùng ngủ với nó ở thế giới đầu, tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ của nó.

Ở thế giờ đầu, nó từng cố ý để lộ sở thích ăn kí ức của con người với anh.

Hạ Nhiên nhếch môi, tự động phân ra từ ý thức một túi nhỏ ném đến chân nó.

Hoa Cúc không nói nhiều lời, vẫy vẫy tay, một tầng hào quang rất nhanh liền xuất hiện bao quanh Doãn Ngân, chúc phúc cô bình an.

[Hì hì, chúc ký chủ sớm hoàn thành nhiệm vụ nhé]
Hạ Nhiên thần sắc phức tạp đặt chân lên tầng 1, đây là tầng mua sắm quần áo, kì lạ là chẳng có một con xác sống nhảy nhót ở chỗ này.

"Ở đây, không được lên tiếng biết không?"
Anh ấn Doãn Ngân vào một buồng thay đồ, để chắc ăn còn ngụy trang thêm một hai cái sào đồ che chắn đằng trước, nếu như gặp nguy hiểm, Doãn Ngân cũng có thể tranh thủ chướng ngại vật mà chạy.

Doãn Ngân như cũ là bộ dáng ngoan ngoãn, trong ngực ôm con gấu teddy được Hạ Nhiên nhặt ở tầng trệt, cô duỗi tay kéo tay áo đã muốn rách nát của Hạ Nhiên, bất an nhìn anh: "Anh, không cần, được không?"
Cô tuy trí tuệ có hạn chế nhưng cũng ý thức được rất có thể Hạ Nhiên sẽ biến mất.

Cô ngốc lắc lắc đầu rơi nước mắt.

Không muốn, không muốn anh hai chết.

Hạ Nhiên thong thả gỡ xuống tay Doãn Ngân, anh khẽ cười, xoa đầu cô: "Không thể, ngoan ở đây chờ anh trở lại"

Nói xong, anh liền đánh ngất cô kéo vào một góc, sau đó kéo rèm cửa, đem Doãn Ngân hoàn toàn che giấu.

Hạ Nhiên lại thuận lợi đến tầng 2, anh vừa đi vừa đảo mắt quan sát, tầng này có dấu hiệu của người sống, thức ăn đóng hộp trên kệ sớm đã bị vét gần sạch sẽ, đi đến gian hàng kế tiếp cũng vậy, hết thảy đồ ngon đều bị cướp đoạt sạch.

Ở Hạ Nhiên nghĩ mình lần này sẽ ra đi tay trắng, một tiếng rên rỉ khe khẽ lọt vào tai, rất gần, nếu chú ý nghe kĩ, không khó để phát hiện ra là từ chỗ góc trái khu vui chơi.

Dây thần kinh Hạ Nhiên căng chặt, phản ứng đầu tiên là lùi về sau muốn tìm đường chạy trốn, anh không chắc chủ nhân của tiếng rên kia là xác sống hay là người.

"Cứu tôi với! "
Hạ Nhiên vốn đã định rời đi, vì lời cầu cứu yếu ớt kia mà dừng lại đôi chút, sau đó kiên định hơn mà xoay người chạy khỏi tầng này.

Chết tiệt.

Tầng này có xác sống.

Nếu anh đoán không sai, nó còn là một con biến dị xác sống.

Bằng không, siêu thị này sẽ không có ít xác sống như vậy.

Thông suốt mọi chuyện, Hạ Nhiên cắn răng vơ vét những thứ gì anh gặp trên đường chạy trốn vào túi dữ trữ, anh muốn nhân cơ hội xác sống này còn đang chuyên tâm ăn không phát hiện ra con mồi thứ hai, bỏ chạy trước khi chạm trán nhau.

Rắc____
Cơ thể Hạ Nhiên cứng đờ, chậm chạp nâng chân vừa dẫm phải lon nước ngọt, rầu rĩ kêu không tốt.

Quả nhiên phía sau Hạ Nhiên truyền đến một tiếng động lớn, một loạt kệ trưng bày bị quăng ngã, con xác sống đó đã biết có con mồi thứ hai xuất hiện tự nạp mạng.

Hạ Nhiên cắn răng chạy thụt mạng, một giây cũng không ngừng, mắt thấy sắp tới thang máy, anh mừng rỡ không thôi, nhấc chân dài muốn chạy đến thật nhanh.

Đáng tiếc, eo anh chợt đau nhói, mười ngón tay của con quái vật đã ghim sâu vào da thịt anh, nó nhếch miệng đầm đìa máu tươi, chậm rãi kéo anh trở lại.

Không.

Chỉ còn cách một bước thôi mà.


Hốc mắt Hạ Nhiên đỏ lên, không cam tâm phản kháng giãy dụa, xoay người cầm dao phay chém cổ tay nó, ý đồ muốn tẩu thoát lần nữa.

Nhưng hết thảy đều đã muộn rồi.

Tham lam thì phải trả giá.

Ầm___
Quái vật ăn đau thét lên một tiếng, quăng anh ngã vào gian hàng mỹ phẩm, mảnh thủy tinh cứa đủ đường trên vai, máu tươi ồ ạt chảy ra càng thêm kích thích cái bụng đói cồn cào của quái vật.

Hạ Nhiên hít một ngụm khí lạnh, gắng gượng chống người đứng dậy, nâng dao phay chống lại song trảo lao tới.

"Mẹ kiếp, ông nội mày mà mày cũng dám ăn sao?"
Anh chật vật né đòn tấn công lần nữa của quái vật, nghiến răng, tung một cước vào bụng nó kéo ra khoảng cách, đồng thời cũng đem vết thương trên vai xé rách thêm.

Ngửi được mùi máu tanh tưởi của nhân loại, quái vật hưng phấn dựng thẳng đôi đồng tử, không do dự ném bỏ cổ tay bị anh chặt đứt, quỳ xuống đất bắt chước dã thú dáng vẻ săn mồi, nhe răng nanh bổ nhào về phía anh.

Răng rắc ____
Răng quái vật cắn lên lưỡi dao phay tạo thành một đường vết nứt nhỏ, dưới tốc độ mắt thường nhanh chóng lây lan thành vô số vết nứt, rất nhanh sẽ bị nó cắn gãy hoàn toàn.

Hạ Nhiên lúc này vì mất máu cộng thêm bụng bị bỏ đói nhiều ngày, đầu óc bắt đầu có chút choáng váng nhẹ, sức chống đỡ dần yếu hẳn, dễ dàng bị quái vật dồn đến chân tường, không còn đường lui nào nữa.

Bị dồn đến đường cùng, Hạ Nhiên đỏ mắt đấm một quyền vào một mặt quái vật làm nó ngu người vài giây, mà một quyền này như nỏ mạnh hết đà, đem hết sức lực của anh hoàn toàn rút sạch.

"Coi cái bản mặt mày kìa, tao nhìn mà muốn ói"
Hạ Nhiên lưng dựa vào tường, kiêu ngạo giơ ngón tay giữa vào mặt nó.

Hừ, anh mày có chết thì cũng phải chết trong hiên ngang lẫm liệt nhé!
"Đến đây mà cắn tao nè, chỗ này nhiều mỡ lắm nè, cắn đã mồm mày luôn nhé đồ quái vật"
Anh vạch cổ áo, chủ động vỗ vỗ mảng ngực màu bánh mật no đủ, nhiệt tình mời gọi nó thưởng thức.

Quái vật bất động nuốt nước miếng, không biết nghe hiểu lời anh nói hay không, nhưng nó thật sự ngoan ngoãn chậm chạp đi tới.

Ánh mắt Hạ Nhiên lập loè, khoé miệng nhếch càng lúc càng cao.

Đúng rồi, đến gần thêm một chút nữa, chúng ta mới có thể cùng nhau xuống địa ngục tham quan một chuyến chứ.

Hạ Nhiên một tay cầm lựu đạn trộm được từ người tên ất ơ giấu ở phía sau lưng, định bụng nó tới gần thêm chút nữa liền rút chốt cùng nó nổ banh xác.

Khoảng khắc quái vật nâng tay định chụp lấy bả vai Hạ Nhiên, trần nhà bỗng dưng đổ ầm ầm xuống, từ làn khói bụi mịt mù, một cánh tay trắng nõn vươn ra bắt lấy đầu quái vật, nhẹ nhàng đem nó ném bay vào đống gian hàng đổ nát.

Gràooooo______
Quái vật phẫn hận gào lên, không cam lòng để vụt miếng mồi ngon là Hạ Nhiên, nâng người lao đến như tên bắn vào kẻ địch có ý đồ tranh cướp đồ ăn trên địa bàn của nó.


Bóng lưng "người" ở phía trước Hạ Nhiên hơi lay động, nhoáng một cái đã biến mất.

Không riêng gì Hạ Nhiên hoang mang, quái vật tung ra đòn công kích vào khoảng không cũng ngớ người vài giây.

Nó lúng túng thu móng vuốt sắc bén trở về, khịt mũi đánh hơi trong không khí.

Đồng tử nó chợt co lại.

Là ở phía sau.

Phập____
Quái vật hộc ra một ngụm máu xanh, nó không thể tin được cúi đầu nhìn lồng ngực bị xuyên thủng, tiếp đó trơ mắt tiếp tục nhìn viên tinh hạch màu tím nhạt bị một bàn tay xinh đẹp tóm lấy.

Giây phút viên tinh hạch kia bị lấy khỏi lồng ngực, ý thức điều khiển cơ thể to lớn của nó cũng bị lấy đi theo.

Cơ thể nó như con rối gỗ bị cắt đứt dây, vô lực ngã xuống đất.

"Người" há miệng nuốt chửng viên tinh hạch, quệt ngang vết máu dính trên môi, hắn bình thản bước qua xác chết dưới chân, dừng lại ở trước mặt Hạ Nhiên, hơi nghiêng đầu đánh giá nhân loại xấu xí chỉ còn chút hơi tàn.

Sau một hồi đánh giá, trong đầu hắn tự động nhảy ra hai từ.

Quá xấu.

Này nhân loại quá gầy gò, vừa đen vừa hôi thúi, còn không xứng làm món tráng miệng cho hắn.

Thật may là Hạ Nhiên không thể đọc được suy nghĩ này hắn, chỉ sợ nếu anh nghe được, khẳng định sẽ không chút do dự rút chốt lựu đạn, ôm hắn cùng nổ banh xác.

Bỏ qua vẻ mặt ngu ngốc của nhân loại bị cho là xấu xí, "người" khinh thường bước qua Hạ Nhiên, hắn kéo theo mớ tóc trắng xoá dài đến gót chân, lạnh lùng khoanh tay trước ngực rầu rĩ tính toán nên đi tìm tiếp theo con mồi ở đâu.

Mà cũng vừa đúng lúc này, âm thanh hệ thống đã lâu chưa xuất hiện vang lên ở trong đầu Hạ Nhiên.

[Đinh! Nhiệm vụ thế giới đã mở: Cùng Phản Diện tiêu diệt nữ vương xác sống]
Hạ Nhiên sững sốt, ngước nhìn gương mặt trắng trẻo xinh đẹp có chút quen thuộc, nhất thời anh chưa nghĩ ra là đã gặp người này ở đâu, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng là đặt mắt xuống bộ ngực vĩ đại gồ lên trong áo Hoodie xám, thật lớn, với kinh nghiệm nhiều năm, Hạ Nhiên dám cá nó còn to hơn cả ngực mấy cô em đóng phim sếch.

Nghĩ tới nhiệm vụ vừa được giao, anh cố gắng dời mắt sang chỗ khác, đem hình ảnh trái cây sinh động kia tạm thời gác sang một bên.

Lâu rồi chưa tiếp cận một cô gái nào khó trách sẽ bị thụt lùi, Hạ Nhiên không được tự nhiên lắm mà nuốt nước bọt, lảo đảo đứng dậy níu giữ cổ tay hắn.

"Chờ một chút, tôi còn chưa biết tên cô là gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận