Mỗi ngày đại thần đều lo bị lộ clone

 
Chiến đội STV tiến vào giai đoạn huấn luyện căng thẳng như trước kia.
Cả căn biệt thự yên tĩnh hơn nhiều.
Cửa phòng huấn luyện trên tầng hai một ngày chỉ mở tối đa 3 lần, giữa trưa cơm nước xong xuôi bắt đầu huấn luyện là một lần, chập tối Hoa Đình vào đưa cơm là một lần, rạng sáng bốn giờ kết thúc huấn luyện là một lần.
Liên tục huấn luyện cường độ cao 10 ngày, Khưu Phong yếu ớt đã bị cảm.
Bảy giờ tối, Hoa Đình bưng khay như đi thăm tù lần lượt phát cơm cho từng người đang dán mặt vào màn hình máy tính.
Vừa mới vào, Khưu Phong đờ đẫn quay đầu lại, mũi cậu ta đỏ ửng, vành mắt đen thui, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh sáng ở màn hình phản chiếu trắng bệch. Hoa Đình nghĩ, nếu cậu ta mang thêm mũ dạ, không chừng sẽ có người của đoàn kịch tới bắt cậu lên đài diễn anh hề cũng nên.
Hoa Đình bị dọa "ôi chao" một tiếng, vội vàng giơ tay sờ trán cậu chàng, hoảng sợ nói, "Cậu bị sao thế? Ốm rồi? Trời ơi mặt trắng bệch rồi này, muốn gọi bác sĩ tới khám không?"
Khưu Phong nghẹn giọng nói, "Không cần đâu, cảm cúm thường thôi, uống hai viên thuốc là được."
Hoa Đình vội vàng đồng ý, "Được, cậu chờ chút, tôi đi tìm thuốc cho."
Nói rồi vô cùng lo lắng chạy ra ngoài bới hòm thuốc.
Chỉ chốc lát sau, Hoa Đình bưng cả hòm thuốc chạy về, thở hồng hộc, sầu hết sức, "Khổ quá... Cái nào là thuốc cảm ấy nhỉ?"
Liên Thịnh nghiêng người sang, vì ở trong không gian kín thời gian dài, cổ họng anh hơi khô, giọng nói hơi khàn đặc, "Mang lại đây tôi xem."
Hoa Đình mang hòm thuốc lại, Liên Thịnh chọn lấy hai hộp trong đó, "Đây là thuốc trị cảm, mỗi lần hai viên, đây là thuốc tiêu viêm, mỗi lần một viên."
Hoa Đình vội vàng lấy thuốc theo lời anh, rót thêm chén nước đưa cả cho Khưu Phong, "Uống mau. Còn mấy ngày nữa là thi đấu rồi, đừng để đang ốm đau lại phải ra sân."
Sau đó lại lo âu nhìn 3 người còn lại, "Ba đứa thấy thế nào? Không thì mỗi đứa uống một chén rễ bản lam đi, phòng ngừa các thứ, tránh cho khỏi lây nhau."
Phương Thành Tự từ chối, "Em không uống."
Hoa Đình mặc kệ cậu, nhanh chóng đi pha ba chén rễ bản lam mang tới.  Liên Thịnh và Lâm Hải Xuyên ngoan ngoãn nhận lấy uống.
Phương Thành Tự lạnh giọng lặp lại lần nữa, "Em không uống."
Hoa Đình đã quen, tận tình khuyên bảo, "Thứ này không đắng đâu, ngọt lắm, vị hệt như red bull."
Phương Thành Tự ngước mắt lên nhìn hắn, "Em không tin."
Hoa Đình chỉ chỉ hai người bên cạnh, "Cậu nhìn anh Thịnh của cậu và Đại Hải đều uống hết rồi đó, cậu..."
"Đừng hòng."
Hoa Đình lải nhải cả buổi bên tai Phương Thành Tự, cậu kiên quyết cắn chặt răng sống chết không chịu mở miệng.
Hoa Đình hết cách, hắn đặt chén lên bàn của Phương Thành Tự, "Được rồi, anh để đây lúc nào cậu muốn uống thì uống."

Phương Thành Tự cười lạnh một tiếng.
Đời này đừng hòng lừa được cậu uống cái thứ đó.
Phương Thành Tự cài tai nghe lên lần nữa, "Nhảy, sân bay."
Vừa đáp xuống đất, Phương Thành Tự nhanh chóng nhặt được một khẩu AKM, trong nháy mắt đã tiêu diệt 3 người cùng rơi xuống nóc nhà giống cậu.
Cậu nhảy từ nóc nhà xuống, vừa hay đặt chân xuống trước mặt Liên Thịnh ở tầng 1.
Liên Thịnh gọi cậu, "À ừm... Phương... Tiểu..."
Không biết kêu tên tiếng Anh, Phương thiếu gia thì hơi khách sáo, Tiểu Tự thì không gọi ra miệng được.
Một cái tên lúng búng trong miệng cả ngày, Liên Thịnh mới kết luận, "A Tự, đợi chút."
Phương Thành Tự nghe vậy cười khẽ một tiếng, khóa cửa sau lại, ngồi xuống trước mặt Liên Thịnh.
Liên Thịnh cởi mũ 3 giáp 3 trên người ra, lại ném thêm một hộp cứu thương và mấy bình nước tăng lực, "Cho em."
Phương Thành Tự nhặt từng cái lên, vừa muốn nói chuyện, Liên Thịnh đã quay người đi.
Một đội phối hợp tác chiến, trang bị của vị trí đột kích nhất định phải là tốt nhất trong 4 người, vì bọn họ cần đọ súng trong cự ly gần, dưới tình huống súng ống tương đương nhau, trang bị càng tốt ưu thế càng lớn.
Trước đó việc làm ba lô di động trong đội là do Khưu Phong đảm nhiệm, nhưng từ khi Liên Thịnh - cá chép tinh - đến, Khưu Phong đã từ chức thành công.
Không phải cậu ta không từ chức được, mà là vì trang bị cao cấp như mũ 3 giáp 3, không phải ai cũng kiếm được.
 Ở bo cuối bên kia cầu của trận này, do không tìm được xe, bốn đánh chịu độc cố gắng chạy vào bo. 
Thấy thanh máu của Phương Thành Tự còn chưa tới một nửa, Liên Thịnh liền chạy đến trước mặt cậu, lại quăng ra hai bình giảm đau, "Uống thuốc."
Sau nửa đêm, tinh lực của Liên Thịnh đã cạn, giọng nói đã hơi mất hẳn, hai chữ này nói ra không dịu dàng như thường lệ, mà cứng rắn khiến lòng người run lên.
Dựa vào việc ban nãy Hoa Đình dùng gần 5 phút để thuyết phục, Phương Thành Tự nghe xong hai chữ này là vô thức nhìn về phía chất lỏng màu đỏ để trên bàn. Cậu nuốt nước miếng, không tình nguyện nhìn Liên Thịnh một cái, cái tay đặt trên bàn phím dừng lại, rốt cục hung hăng bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.
Thấy nhân vật trong game của Phương Thành Tự im re cả buổi, Liên Thịnh quay đầu lại nhìn, lập tức phì cười thành tiếng, "Anh bảo em uống thuốc trong game, sao em lại uống cái đó."
Phương Thành Tự cứng đờ toàn thân, màu đỏ ửng lan từ cổ tràn lên tai, cậu  ho nhẹ một tiếng, cố gắng cứu vãn tôn nghiêm, hung dữ đáp, "Em muốn uống! Không được à!"
Đứa nhỏ xù lông rồi, giọng Liên Thịnh mềm hẳn, rất mực cưng chiều, "Được chứ."
Kim đồng hồ bất giác dịch đến số 4, chiến đội STV cũng kết thúc trận cuối cùng, nhao nhao ném chuột và bàn phím đi, ngả ra sau mềm oặt tê liệt trên ghế.
Bả vai Khưu Phong tê rần, vừa kêu la "ôi chao" vừa lôi điện thoại cả ngày nay không đụng đến trong túi ra, nhìn lướt qua tin nhắn, sau đó ầm ĩ kêu lên, "Trời ơi! Em không nhìn nhầm chứ! Phát tiền lương rồi à? Là em chơi game nhiều quá hoa mắt hay sao vậy, một hai ba bốn năm sáu, á đù sáu số 0! Câu lạc bộ điên rồi hả!"
Lâm Hải Xuyên nằm như xác chết trên ghế, cất tiếng lả lướt, "5 tháng chưa nhận được tin nhắn của ngân hàng, em còn tưởng em bị họ block rồi cơ."

Hoa Đình đang ngồi gà gật bên cạnh, bấy giờ bị Khưu Phong đánh thức, ghét bỏ, "Kêu gì mà kêu, ngại huấn luyện chưa đủ mệt đấy à?"
Vừa dính đến chuyện tiền nong là Khưu Phong không buồn ngủ nữa, cậu chàng cười hì hì hỏi Hoa Đình, "Quản lý Đình Đình, câu lạc bộ của chúng ta hồi xuân rồi sao?"
Hoa Đình hừ một tiếng, nỗi vui mừng dính trên đuôi lông mày không rụng xuống được, "Đâu chỉ là hồi xuân, mà quả thực là bội thu ấy chứ."
Khưu Phong đẩy ghế esport sang bên phải, lệ nóng doanh tròng nhìn Liên Thịnh, giãy dụa chống hai tay đứng dậy bổ nhào qua chỗ anh, miệng còn tru tréo, "Áu! Anh Thịnh! Em yêu anh! Em Pikachu đơn phương quyết định, sau này anh chính là ba em! Tiền mặt đâu! Mau tới đây! Tình thương của cha! Như núi luôn!"
Liên Thịnh dở khóc dở cười, "Đừng, xin ngài tuyệt đối đừng như thế."
Khưu Phong mới vừa bổ nhào được một nửa, đã bị Phương Thành Tự nhanh tay lẹ mắt nắm đầu lôi về, vô tình kết thúc hành vi không thích hợp của cậu chàng, "Vi khuẩn lây bệnh, không được phép chạy lung tung."
Khưu Phong như cương thi bị dán bùa niêm phong, quơ cánh tay nhảy tại chỗ, nhưng vẫn cứng đầu như cũ.
Chưa từng thấy ai thích làm thiêu thân như thế này, Phương Thành Tự vô cảm không nói gì, ngăn dòng thứ kỳ dở hơi này nhào lên người Liên Thịnh, xách cổ áo Khưu Phong ném cậu chàng khỏi phòng huấn luyện.
Hoa Đình cũng cười phất tay đuổi người, "Muộn lắm rồi, mau về đi ngủ cả đi."
Tất cả mọi người gục đầu rũ vai lê chân lên tầng, sau khi nói "ngủ ngon" với nhau ở cửa ra vào, ngáp một cái ai về nhà nấy.
Liên Thịnh đóng cửa phòng, trước tiên là ngửa đầu bẻ bẻ cổ, sau đó cởi quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa. Đến khi tắm rửa xong nằm dài trên giường, lúc đáng lẽ phải nhắm mắt đi ngủ thì lại bị cảm giác bụng dạ lép kẹp hành hạ, đói đến khó chịu.
Anh đành phải mở đèn lên, phủ thêm áo ngủ xuống bếp xem còn gì ăn không.
Liên Thịnh vừa xuống tầng, đã thấy chỗ cái cây ở góc phòng khách ẩn giấu hai đôi mắt sáng quắc như đèn pha, anh dụi dụi mắt, bật đèn lên, lúc nhìn thấy hai chú mèo nằm trong ổ, mới nhận ra dạo này mình bận váng đầu, quên ôm Bell đại boss về phòng ngủ.
Anh mang theo nỗi áy náy vô vàn đi đến dưới cây, khi nhìn thấy hai chú mèo cực kỳ hòa thuận dựa sát vào nhau như cặp sinh đôi, bất giác nở nụ cười từ ái của cha già, sờ đầu Bell dịu dàng nói, "Bell, xem ra hai đứa mày ở chung cũng không đến nỗi tệ ha." 
Hai chú mèo đồng thời kêu "meo" một tiếng.
Chỉ có điều một đứa kêu ỏn ẻn mềm mại, đứa còn lại thì hơi đanh đá, như bị ai chọc giận, ngay cả tiếng kêu cũng có thể nghe ra bây giờ nó đang tức muốn chết rồi.
Liên Thịnh nghi hoặc, "Sao thế?"
Liên Thịnh chăm chú nhìn kỹ hơn, trên đầu con này có ba sợ lông màu nâu vểnh lên, anh cẩn thận ngẫm lại, trên đầu Bell hình như... chỉ có hai sợi. Anh lúng túng nhìn sang bên cạnh, quả nhiên, trong đôi mắt xanh biếc của Bell Hai Lông đang chất chứa nỗi phẫn nộ và không thể tin nổi, không thèm làm anh em tốt với Beach Ba Lông nữa, đang nhe răng trợn mắt nhìn Liên Thịnh.
Cái tay đang đặt trên đầu Ba Lông của Liên Thịnh khựng lại, xấu hổ nói, "Ai da, nhậm lầm rồi."
Bell xù lông, kêu một tiếng thật thê lương.
Đến khi mất công tốn sức dỗ xong vị đại gia, cuối cùng Liên Thịnh mới rảnh để quan tâm cái bụng gào khóc đòi ăn của mình. Anh đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, nhưng phần lớn là đồ sống.
Liên Thịnh tìm hai gói mì, một túi nấm hương, lại lấy mấy miếng thịt gà sáng nay dì giúp việc để trên ngăn đá.
Vừa bỏ miếng gà vào nồi, trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, tiếng chân ngày càng gần. Liên Thịnh xoay người lại nhìn, thiếu niên vừa cao vừa gầy đang tựa bên khung cửa yên lặng nhìn anh, hình như cậu vừa chui từ chăn ra, trên mái tóc xõa tung còn dựng ngược mấy cọng tóc ngốc nghếch, gương mặt chỉ bằng bàn tay lại nhỏ hơn mấy phần.

Liên Thịnh nhếch môi cười, "Đói không? Thấy cơm tối em ăn ít quá, anh nấu mì, muốn ăn một chút không?"
Phương Thành Tự gật đầu, "Em có."
Liên Thịnh quay lại tiếp tục tỉa hoa cho nấm hương, dịu dàng hỏi, "Em có kiêng ăn gì không?"
Phương Thành Tự ngồi xuống bàn ăn, nhìn bóng lưng của Liên Thịnh, nghiêm túc đáp, "Em không ăn cay, không ăn giấm, không ăn gừng và rau thơm, không ăn dưa chuột, rau cần, cà rốt, không ăn cá, tôm, cua, cả thịt mỡ nữa."
Chuỗi danh sách ăn kiêng của cậu, rơi vào tai người khác chắc chắn là ong ong không dứt, nhưng Liên Thịnh lại "hải nạp bách xuyên", "kiến thức rộng rãi", còn biết lắng nghe, "Ừ. Mì thịt gà nấm hương, không thêm rau thơm, không thêm cay không thêm dấm. À... Thêm một quả trứng chần và hai lá rau xà lách, được không?"
Phương Thành Tự khẽ đáp, "Được ạ."
Động tác của Liên Thịnh rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bưng hai bát mì thịt gà nấm hương chỉ nhìn thôi cũng thèm đặt lên bàn.
Anh lại lấy một ít đồ ăn kèm trong tủ lạnh ra, "Nếm thử xem, có hợp khẩu vị của em không."
Phương Thành Tự gắp một đũa mì cho vào miệng, nấm hương tươi ngon và thịt gà đậm vị nhanh chóng xâm chiếm vị giác, trong vài giây ngắn ngủi đã thành công đánh gục vị giác khó tính cực kỳ soi mói của cậu.
Cậu khẽ nói, "Rất ngon."
Đầu bếp Liên vô cùng tự tin nhếch mày cười một tiếng, "Ngon miệng là được rồi."
 Dứt câu, trong phút chốc phòng ăn chỉ còn tiếng hai người hút mì.
Chỉ cần đồ ăn hợp khẩu vị của Phương Thành Tự, là cậu sẽ ăn rất nhanh. Mấy phút sau, cậu buông bát không xuống, nhàm chán nhìn xoáy tóc ở đỉnh đầu người đối diện, ma xui quỷ khiến cất lời, "Anh Thịnh."
Liên Thịnh ngẩng đầu khỏi bát mì, "Ừ?"
"Anh đối xử với ai cũng tốt như thế này à?" Phương Thành Tự hỏi.
Liên Thịnh nghĩ nghĩ, "À.... Cũng không hẳn."
Phương Thành Tự hỏi tiếp, "Vậy sao lại đối xử với em tốt thế?"
Không chỉ dốc túi hỗ trợ cậu trong game, mà còn không chê bai khẩu vị khó tính của cậu.
Thời gian suy nghĩ lần này của Liên Thịnh lâu hơn chút, "Có thể là bởi vì... Em đẹp? Cũng có thể là anh... tình thương của cha nồng nàn quá?"
Phương Thành Tự: "?"
PEAK, ngày mai nếu tôi mà không cẩn thận TK(*) cậu, thì cậu đừng có thắc mắc.
(*) TK: Team kill, có thể hiểu là ngộ sát đồng đội.
Trong lòng đội trưởng Phương nghĩ thế.
Thấy sắc mặt cậu khó coi, Liên Thịnh vội vàng cười, "Anh đùa đấy."
Phương Thành Tự nhìn anh một cách đầy kỳ quái.
Liên Thịnh dọn hai cái bát không trước mặt hai người, cười đổi chủ đề, "Ngày mai phải thi đấu rồi, nếu anh chơi tệ, kéo thành tích cả chiến đội xuống, đội trưởng Phương... sẽ mắng anh chứ?"
"Em sẽ không." Phương Thành Tự đáp, "Nhưng huấn luyện viên Tiền thì có."
Liên Thịnh lo lắng ầy một tiếng, "Thôi xong, anh là người ít khi bị mắng. Người khác mắng anh là trạng thái của anh không tốt liền, trạng thái không tốt là không đánh ra hồn, đánh không ra hồn là lại có người mắng anh." 

Phương Thành Tự khựng lại, ngước mắt lên, "Anh đang... căng thẳng à?"
Liên Thịnh cười nói, "Đương nhiên là căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh tham gia... thi đấu PUBG chuyên nghiệp."
Lần đầu tiên tham gia thi đấu chuyên nghiệp, sau một thời gian dài như thế.
Liên Thịnh khẽ thở dài, "Mới huấn luyện hai tuần, đã phải ra chiến trường. Cảm giác này giống như, mình là một con lừa, bị người ta nắm mũi bắt đi."
Phương Thành Tự nhếch môi khẽ cười.
Người đối diện có vẻ rất căng thẳng, Phương Thành Tự có thể cảm giác được. Thân là đội trưởng, vào lúc này cậu phải nói gì đó để trấn an tâm tình của đội viên mới đúng.
Phương Thành Tự tròn mắt nhìn một lúc, nghiêm túc nói, "Đừng căng thẳng, anh rất mạnh, chí ít là mạnh hơn... Bạch Mạc Vi của SUV
Thật ra Liên Thịnh chỉ vì đề phòng xấu hổ nên tìm bừa đề tài để nói chuyện, không ngờ lại may mắn nghe được đánh giá của đội trưởng Phương đối với mình.
Mạnh hơn cả tay bắn tỉa thế hệ mới của BWM. Cái này là lời khen ngợi rất cao cấp.
Liên Thịnh hoài nghi, "Thật à?"
Phương Thành Tự gật đầu khẳng định, "Ừm. Chỉ cần anh phát huy như thường, xếp hạng của đội nhất định sẽ không tụt." Ngừng trong chốc lát, lại thấp giọng bổ sung thêm, "Nếu có tụt hạng thật, thì em cũng sẽ nói giúp anh... với huấn luyện viên Tiền."
Liên Thịnh phì cười thành tiếng.
Cậu fan hâm mộ nhỏ này của anh nhìn thì lạnh lùng, bình thường ít nói, nhưng thật sự là... đáng yêu quá mức cho phép.
Bảo sao tụi Hoa Đình gọi cậu bằng biệt danh dễ thương như thế.
Liên Thịnh thu lại ý cười, quay người bỏ bát vào bồn rửa, "Được, anh sẽ dốc toàn lực để bảo vệ mặt mũi của đội trưởng."
Phương Thành Tự yên lặng gật nhẹ đầu.
Sau bữa ăn, để đền bù vụ coi nhẹ Bell đại gia lúc nãy, Liên Thịnh quyết định đưa nó về phòng ngủ.
Vừa bế lên tay, anh chợt nhận ra có gì đó không ổn, chú mèo trong tay nhu thuận lại dịu dàng ngoan ngoãn, đáng yêu mê người, chỉ là cân nặng không đúng cho lắm.
Liên Thịnh vừa xoay đầu, quả nhiên, Bell đại boss lại đang trừng to đôi mắt có thần sáng quắc của nó, nhìn anh chằm chằm.
Trong mắt nó như có bảng đèn LED hiện lên dòng chữ: Con mẹ nó nếu anh dám nhận lầm ông đây một lần nữa, hôm nay ông sẽ cào nát mặt anh.
Liên Thịnh cười khan, nhanh chóng nhét mèo vào lòng Phương Thành Tự, "Đây là Beach, anh lấy giùm em, mau lên tầng ngủ đi."
Sau đó nhanh lẹ ôm lấy Bell, hôn một cái lên đầu nó, "Bell ngoan, về phòng ngủ với ba nào."
Phương Thành Tự đứng đó, nhìn Liên Thịnh hôn Bell, tự dưng nhớ lại cái hôn ngoài ý muốn trong phòng anh hai tuần trước.
Phương thiếu gia thuần khiết như tờ giấy trắng ở phương diện tình cảm đỏ mặt ngay tắp lự, vị trí không an phận nào đó trên trán bắt đầu nóng dần. Cậu cuống quýt thu tầm mắt lại, ôm mèo cúi đầu đi lên tầng.
Liên Thịnh đi sau lưng cậu, thấy cậu càng bước càng nhanh, càng đi càng nhanh, thậm chí cuối cùng còn hơi giống kiểu chạy trối chết.
Liên Thịnh kỳ quái hỏi: "Sao thế?"
Trả lời anh chỉ có một câu "Không có gì, anh ngủ ngon" với tốc độ cực nhanh cùng tiếng đóng cửa gọn gàng linh hoạt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận