Mộc Hương Ký


Editor: Vee
Cơn gió đầu xuân thổi tan cái lạnh lẽo còn dư lại của mùa đông, mang đến không khí ấm áp, những tán cây trơ trọi cũng đâm chồi nảy lộc, ngỏn cỏ bé nhỏ vươn lên khỏi mặt đất, khung cảnh toát ra một màu xanh biếc, từng vùng xanh xanh lấm ta lấm tấm tạo thành một bức tranh, nương theo dòng sông đang vui vẻ tan băng, nương theo tiếng chim tước thỏa thích hót vang, cả vùng tỏa ra sức sống.
Lúc này, hoa mộc hương trong vườn cũng bắt đầu đâm chồi mới, vươn lá non mềm, chẳng bao lâu nữa sẽ nở ra từng chùm hoa trắng sữa chi chít nhau, tỏa ra mùi hương thơm nồng, mời gọi ong bướm.

Nghe nói, trước đây khi nhà nàng vẫn còn ở trong phủ thành, cũng có một cây hoa mộc hương cực phẩm, nương của nàng sinh nàng vào năm đó, hoa mộc hương cũng đang nở rộ, mùi hương ngào ngạt bay khắp con đường, tổ phụ của nàng cảm thấy kỳ lạ, lại càng thêm yêu thích loài hoa này, liền vung tay múa bút trên giấy, lấy tên của nàng là Mộc Hương.
Vừa hay nhà nàng họ Bạch.
Từ đó nàng liền có một cái tên, Bạch Mộc Hương*.
(là hoa mộc hương trắng đó cả nhà)
Ánh mắt của Bạch Mộc Hương lơ đễnh nhìn vào một góc viện của Bùi phu nhân, những bông hoa tầm xuân dần dần héo úa, một cây Tây Phủ hải đường* cũng đang nở hoa, nhánh hoa mềm mại kiều diễm.

Nghe nói, vốn dĩ nơi đó là một cây mộc hương cực tốt, thế nhưng kể từ khi biết tới khuê danh của nàng, Bùi phu nhân đã yêu cầu đào gốc cây mộc hương cả trăm tuổi đi, thay thế bằng một cây Tây Phủ hải đường.

Cánh cửa gỗ lim quý giá đang khép hờ được đẩy ra, một nha hoàn ăn mặc lòe loẹt mỉm cười bước tới, cười nói: "Đại thiếu phu nhân, phu nhân đã dậy rồi, mời người vào."
Bùi Mộc Hương đang dựa người vào cái cột dưới hiên, đứng dậy, khóe môi vểnh lên, theo nha hoàn đi thỉnh an.

Bùi phu nhân đang chải đầu, lần trước lệnh cho Bạch Mộc Hương phục thị chải đầu, nàng không để ý liền kéo một mảnh da đầu, người đã chửi mắng Bạch Mộc Hương một trận, sau đó thì không kêu Bạch Mộc Hương chải đầu cho mình thêm một lần nào nữa.

Bạch Mộc Hương chỉnh đốn trang phục thỉnh an, Bùi phu nhân còn chưa hừ một tiếng nào, Bạch Mộc Hương đã đứng thẳng người lên, yên lặng không nói lời nào.

Nghĩ lại thì Bùi gia này cũng kỳ quái, tuy rằng thuở nhỏ hai nhà định thân, sau đó Bạch gia suy tàn, cả nhà họ Bạch về quê sinh sống, mối hôn sự với Bạch gia, người khác thì rất để ý, nhưng Bạch Mộc Hương nàng lại chẳng để trong lòng.

Nàng đã sớm nhận thức được rằng dòng dõi của hai nhà đã có một khoảng cách rất xa, mùa hè năm ngoái, Bùi lão gia tử cùng Bùi trạng nguyên hồi hương tế tổ, đến Bạch gia cầu thân, Bạch Mộc Hương từ chối, chủ động trả lại thiếp canh, ai ngờ rằng Bùi lão gia tử lại một mực sống chết muốn tôn tử đón Bạch Mộc Hương vào cửa, khăng khăng muốn giữ lời hứa xưa, quả thực Bạch Mộc Hương không gả không được.
Nhưng khi gả tới đây, trên dưới Bùi gia đều không coi trọng nàng.
Trước đây không phải là Bạch Mộc Hương chưa từng cố gắng, lại bởi vì bọn họ có thành kiến với nàng, cho nên nàng làm gì thì trong mắt bọn họ cũng là sai trái.


Huống chi, Bùi phu nhân còn thích sai nàng bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng, coi nàng như một nha hoàn.

Mặc dù Bạch Mộc Hương sống tại nông thôn, cha mẹ nàng cũng chỉ biết cầm đồ để sống qua ngày, thế nhưng cha mẹ chưa từng sai nàng làm việc gì nặng nhọc, nên nàng cũng chưa từng đụng mấy việc đó.
Đương nhiên, một trong số nguyên nhân đó là cha nàng đều bán hết ruộng đất trong nhà rồi.
Nói tóm lại, ở nhà Bạch Mộc Hương còn chưa từng hầu hạ mẹ của nàng như vậy, nàng vẫn còn chút lòng tự trọng và cốt khí của người nghèo, bưng trà thì quăng thẳng vào chân Bùi phu nhân, đấm lưng thì tay nặng chân nhẹ, thiếu chút nữa đấm rơi phổi của Bùi phu nhân, từ đó trở đi Bùi phu nhân không sai sử nàng nữa.
Mà lại càng xem thường nàng hơn.
Nhưng Bạch Mộc Hương đâu cần người này coi trọng nàng đâu.
Dù sao thì trên dưới Bùi gia đều xem thường nàng.
Ngoại trừ Bùi lão gia tử.
Có lẽ là Bùi lão gia tử vẫn nhớ ân cứu mạng của gia gia nàng, nên vẫn luôn đối xử với cô khác với bọn họ.

Bạch Mộc Hương và Bùi gia không hợp, sau khi thành thân với Bùi trạng nguyên thì đã bắt đầu tách ra, vì vậy, nàng vẫn luôn an ổn.

May mắn là, Bùi lão gia tử cất giữ rất nhiều sách, Bạch Mộc Hương nói muốn tìm chút sách để giết thời gian, Bùi lão gia vui vẻ hoan nghênh nàng, còn dạy Bạch Mộc Hương đánh cờ vây, và hai người trở thành bạn chơi cờ của nhau.
Bùi thái thái không nhanh không chậm trang điểm, ngay khi bà ấy chuẩn bị xong, Bạch Mộc Hương cũng hết ngây người, đi theo bà tới chỗ Bùi lão phu nhân để thỉnh an.

Trên đường gặp nhị phu nhân và tam phu nhân, cô nương thiếu gia của các phòng của Bùi gia, bắt chuyện qua lại, cùng đi qua bên đó.
Nơi ở của Bùi lão phu nhân ngay chính giữa chủ viện của Bùi trạch, còn rộng rãi hơn nhiều so với tiểu viện của Bùi phu nhân, một đống người tràn vào cũng không có chút chật chội nào.

Bên cạnh Bùi lão phu nhân là một giai nhân khuynh thành, thấy mọi người tiến tới, vội vàng chậm rãi đứng dậy, mọi người hành lễ với lão phu nhân, vị giai nhân này cũng làm lễ chào hỏi với mấy vị phu nhân, mấy vị phu nhân đều vô cùng hòa nhã, trên mặt đều bày ra nụ cười xán lạn, không rủ mà cùng nhau nói: "Lỵ nhi chớ cần khách sáo như vậy."
Sau đó tỷ muội cô tẩu chào hỏi lẫn nhau, Bạch Mộc Hương là đại tẩu duy nhất, tôn bối thành thân sớm nhất trong Bùi gia chính là Bùi trạng nguyên - Bùi Như Ngọc, trong năm nay thì cũng có một vị đệ phụ nữa vào cửa.

Nhưng mà, trước khi vị đệ phụ này chưa bước chân vào cửa, thì Bạch Mộc Hương vẫn là cháu dâu duy nhất của Bùi gia.

Còn lại đều là tỷ muội, biểu tỷ muội.

Vị giai nhân khuynh thành kia là người nhà họ Lam, là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, người ta cũng không phải là kiểu nhà mẹ đẻ nghèo rách nghèo nát.

Tổ phụ của Lỵ nhi cô nương, cũng chính là huynh trưởng ruột thịt của Bùi lão phu nhân, là Vũ An hầu đương nhiệm, Lam gia chính là danh môn hàng thật giá thật tại kinh thành.

Lam Lỵ và Bùi Như Ngọc là thanh mai trúc mã từ bé, trai tài gái sắc, ai biết thuở nhỏ tổ phụ đã định hôn Bùi Như Ngọc với thôn nữ Bạch Mộc Hương này, Bùi lão gia tử còn khăng khăng muốn tôn tử của mình cưới thôn nữ, đúng là nhẫn tâm chia rẽ đôi tiểu uyên ương, điều này khiến người ta không thể không hận cái gậy Bạch Mộc Hương đánh tan đôi uyên ương sao?
Bùi lão phu nhân lại càng muốn tôn tử của mình cưới chất tôn nữ bên nhà mẹ đẻ này.
Không nói đến thân duyên, nàng ấy là người có tố chất, luận tướng mạo hay xuất thân hoặc dù là tài cán, Bạch Mộc Hương không thể nào mà so sánh được với Lam Lỵ cô nương!
Đây không phải là Bùi lão phu nhân bất công, mà là sự thật.
Cũng không phải chỉ có Bùi lão phu nhân nghĩ như vậy, ngay cả người trong cuộc là Bạch Mộc Hương cũng cho là thế.
Đương nhiên là Bạch Mộc Hương không xấu, cơ mà nhiều nhất thì nàng cũng chỉ được coi là một viên trân châu nhỏ, mỹ mạo của Lam Lỵ cô nương lại giống như một viên dạ minh châu rất rất lớn, tự tỏa sáng trong đêm.
Luận xuất thân, xuất thân của Bạch Mộc Hương là Bạch gia đã lụi bại, ngay cả khi mà Bạch gia chưa lụi bại, năm đó Bạch gia gia cũng chỉ giữ chức chủ quản ghi chép sổ sách tại Vân thành.

Còn Lam gia, là hầu phủ.
Luận tài cán, Lam Lỵ cô nương là tài nữ nổi danh trong kinh thành, cầm kỳ thi họa không có gì là không giỏi, Bạch Mộc Hương thì cái gì cũng không biết.

Lam Lỵ cô nương nghe Bùi trạng nguyên chơi đàn, có thể yên lặng rơi lệ, còn Bạch Mộc Hương chỉ hận không thể đá Bùi trạng nguyên cút xa nàng chút, đừng có ảnh hưởng tới giấc ngủ trưa của nàng.
Đúng, Bạch Mộc Hương còn có một khuyết điểm, cô nương này kế thừa đặc điểm lớn nhất của bại gia phụ mẫu kia, đó là lười.

Ngày nào cũng phải ngủ trưa, đến cả Bùi lão phu nhân muốn tìm nàng thì cũng phải đợi nàng ngủ trưa xong, quả thực khiến người ta sôi máu.
Tuy rằng Bạch Mộc Hương cũng có mấy ưu điểm như biết chữ, biết tính toán sổ sách, nhưng ở trong Bùi gia này, tùy tiện túm lại một quản sự nho nhỏ cũng đều mấy cái đó, đây mà được coi là ưu điểm gì chứ, đây chẳng qua là chức vụ của nô tài.
Thế là, Bạch Mộc Hương cũng bất đắc dĩ.
Nàng ngồi ở chiếc ghế cuối cùng gần cửa nhất, nghe Bùi lão phu nhân hỏi mấy tôn tử buổi tối ngủ ngon không, buổi sáng ăn có ngon miệng không, sau đó, đuổi tôn tử đi đọc sách.

Rồi cùng nói chuyện phiếm với nữ tử và tức phụ*, còn về phía Bạch Mộc Hương, sau khi nàng tát một nha hoàn lắm mồm nhiều miệng bên cạnh Bùi lão phu nhân, bà ấy liền coi Bạch Mộc Hương như vô hình.

*tức phụ: con dâu
Bạch Mộc Hương luôn cảm thấy nàng và Bùi gia không hợp, nàng đảo mắt hai vòng, nghĩ đến chuyện Bùi gia luôn coi thường nàng như vậy, hay là chờ khi mẹ của nàng tới, thương lượng với mẹ về chuyện hòa ly rồi về nhà.

Tất nhiên Bạch gia không thể giàu có như Bùi gia, nhưng tại thôn Bạch gia, sau khi cha nàng qua đời, ở đó nàng chính là người gánh vác gia nghiệp, hùn vốn với tiểu cửu thúc mở một phường vải, phường vải của nàng lại vô cùng nổi tiếng, kiếm được không ít tiền, trong nhà cũng không cần lo ăn lo mặc, cũng không có buồn bực như ở Bùi gia.
Đều tại tiểu cửu thúc, lúc trước cứ cổ vũ nàng gả cho Bùi trạng nguyên, nàng luôn nói rằng chuyện này rủi ro quá lớn, kết quả ra sao, gả cho trạng nguyên còn không bằng nàng thủ tiết! Thời gian này nàng thật sự không có chút vui vẻ nào.
Nữ nhân Bùi gia như ba vạn con vịt cười cười nói nói, Bạch Mộc Hương gõ đầu gối suy nghĩ chuyện hòa ly với Bùi trạng nguyên, đột nhiên có một tiếng khóc đánh vỡ tiếng cười nói và suy nghĩ của Bạch Mộc Hương, chỉ thấy một nữ nhân mặt mũi đầy nước mắt, hoảng sợ khẩn trương chạy vào, ngã nhào xuống đất: "Lão thái thái, không ổn rồi, đại gia máu me khắp người quay trở về rồi!"
Sắc mặt Bùi lão phu nhân nháy mắt trắng nhợt, may không ngất đi, đứng lên lớn tiếng hỏi: "Ngọc nhi ở đâu!"
Bùi thái thái lòng như lửa đốt, mắng nữ quản sự kia, "Khóc cái gì! Ngươi mau nói rõ cho ta!"
Nữ quản sự vội vàng nói, "Trước khi nô tì tới báo tin cho người, đã phân phó người đưa đại gia về viện, cũng đuổi Triệu quản sự đi mời thái y."
Bùi lão phu nhân đã một đầu hướng tới viện của Bùi Như Ngọc, đương nhiên, hiện tại đây cũng chính là viện của Bạch Mộc Hương.

Bình thường Bùi lão phu nhân luôn có bộ dáng đoan chính, làm gì cũng không nhanh không chậm, không ngờ hiện tại lại như đạp gió cưỡi lửa, bước đi như bay.

Phía sau lão phu nhân là các tức phụ, cô nương, nha toàn theo sát đằng sau, trên mặt đều bày ra biểu cảm quan tâm sốt sắng.
Bạch Mộc Hương không tranh giành, chậm rãi đi ở phía sau, quan hệ của nàng và Bùi trạng nguyên cũng bình thường, cho nên cũng không vội.

Buổi sáng Bùi trạng nguyên đều đi vào triều, vào lúc này, ai có thể đánh hắn máu me khắp người như vậy? Bạch Mộc Hương gãi gãi sống mũi thẳng tắp, haiz, Bùi trạng nguyên à, ngài cũng thảm quá đi! Ngay cả một thôn nữ nhà quê như ta còn biết không thể đắc tội với quan phụ mẫu, mà ngài làm quan ở triều đình, nếu đắc tội với ai đó, ngày tháng sau này của ngài chỉ sợ là không dễ dàng gì.
Khi Bạch Mộc Hương trở lại viện của mình, Bùi lão phu nhân đã ôm tôn tử khóc xong trận đầu tiên rồi, mấy người trong phòng đều âm thầm rơi lệ, đau lòng không thôi.

Bạch Mộc Hương rướn cổ lên cũng không thấy được Bùi trạng nguyên bị đánh thành bộ dạng như nào, đành phải ngồi dùng trà ở bên gian ngoài.

Nha đầu Tiểu Tài của nàng cũng bị xa lánh ở bên ngoài, Tiểu Tài lặng lẽ nhìn trong phòng rồi bĩu môi, Bạch Mộc Hương cười cười, cầm miếng bánh ngọt hải đường chậm rãi bắt đầu ăn.
Thái y tới, đám nữ nhân trong phòng cuối cùng cũng chừa ra một đường để thái y đi vào, Bạch Mộc Hương vừa ăn xong miếng bánh ngọt hải đường xong, đang chuẩn bị cầm miếng thứ hai lên, liền nghe thấy tiếng của muội muội Bùi trạng nguyên, Bùi Thiến - a.k.a chó săn của Lam Lỵ - giọng nói the thé, "Ca ca của ta bị thương như vậy, mà đại tẩu vẫn còn nhàn hạ thoải mái ăn bánh ngọt, đây là tẩu chưa ăn điểm tâm no sao?"
Bạch Mộc Hương cầm lấy tách trà Tiểu Tài đang bưng cho nàng, uống một hớp để thuận giọng, gác một chân lên, phủi ống tay áo, mỉm cười, "Điểm tâm thì ta ăn rồi, chỉ là vừa chạy một mạch tới chỗ ca của muội, lại đói bụng rồi.

Uổng công mọi người còn mời thái y thăm bệnh cho hắn, sáng nay hắn lành lặn vào triều, ngoại trừ bệ hạ, ai dám đánh hắn! Còn nữa, vì sao bệ hạ lại đánh đại thần của mình, nhất định là do ca của muội đã làm chuyện gì đó khiến bệ hạ tức giận! Bệ hạ là quân phụ trong thiên hạ, người chính là cha của thiên hạ đó, hắn gây chuyện khiến bệ hạ tức giận, cũng chính là chọc cha của ta tức giận, vậy đương nhiên là ta cũng tức giận.

Người như vậy, chẳng lẽ ta còn phải qua đó hỏi han ân cần sao? Ta không qua đó đạp cho hắn hai phát, chính vì mọi người vây quanh hắn quá chặt.


Ta ăn có miếng bánh ngọt mà cũng làm chướng mắt muội sao, ta muốn ăn thì ăn đấy.

Muội vẫn còn nhàn hạ thoải mái như vậy, thì sao không đi hỏi vị đại ca tốt của muội lại không vua không cha đi!"
Bạch Mộc Hương chính là người dám tát nha đầu bên cạnh Bùi lão phu nhân, dám 'bất cẩn' đổ tách trà nóng vào chân Bùi phu nhân, chỉ sau một lần đấm lưng, chải đầu, Bùi phu nhân cũng không còn dám sai sử sức chiến đấu siêu mạnh này của nàng.

Bùi Thiến bị nói suýt chút té ngửa, muốn mở miệng mắng Bạch Mộc Hương vô sỉ, không phải nàng ta thật sự không có đầu óc, cảm thấy chuyện Bạch Mộc Hương nói rằng đại ca bị bệ hạ đánh ước chừng là thật.

Chỉ là, bị Bạch Mộc Hương thôn quê này nói khiến nàng ta nghẹn đắng, trên mặt Bùi Thiến khó xử, cảm thấy ủy khuất, dưới vành mắt cũng đỏ lên, chuẩn bị rơi nước mắt.
Bùi phu nhân tức giận nói, "Bớt tranh cãi đi!"
"Nói ít cái gì! Ta thấy Mộc Hương nói có lý!" Bên ngoài truyền tới tiếng nói xen lẫn lửa giận, thân thể Bùi lão gia tử càng già càng dẻo dai, cất bước vào phòng, trên người mặc quan phục của đại quan nhất phẩm, khuôn mặt âm trầm cực kỳ uy nghiêm, Bạch Mộc Hương vội vàng hạ cái chân đang gác lên xuống, đứng sang bên cạnh, Bùi lão gia tử đi xuyên qua đám người, đi thẳng tới trước mặt của Bùi Như Ngọc, Tô thái y cũng đứng dậy chắp tay hành lễ, Bùi lão gia tử giơ tay ra, Tô thái y vội vàng lui ra, Bùi lão gia tử nháy mắt đã túm tóc của tôn tử mình kéo lên, Bùi Như Ngọc lập tức kêu lên một tiếng, khuôn mặt thanh tú tinh xảo như ngọc kia "được" đưa tới trước mặt Bùi lão gia, Bùi lão gia tử lại ra tay nhanh chóng, cuối cùng đánh Bùi trạng nguyên tới nỗi không thể cất tiếng, khuôn mặt trắng như tuyết đã sưng to như đầu heo.
Bùi lão phu nhân muốn ngăn cản, nhưng thấy trượng phu của mình đang rất tức giận, chỉ biết run rẩy không dám lên nói một tiếng nào.
Bùi lão gia tử đánh vẫn chưa đủ hả giận, liền kéo người xuống mặt đất, nhấc chân đạp lên người hắn, vốn dĩ hồi nãy Bùi trạng nguyên vẫn mở mồm kêu được, nhưng hiện tại lại phun ra một ngụm máu, cơ thể mềm yếu rủ xuống, không còn thở nữa.

Bùi lão phu nhân khóc lớn nhào tới, quỳ xuống ôm chặt lấy chân của trượng phu, khóc ròng nói, "Ngài muốn đánh, thì đánh chết ta đây này!"
Bùi phu nhân cũng không chịu nổi, cũng quỳ xuống xụi lơ bên cạnh Bùi lão phu nhân, khuôn mặt tái mét giống nhi tử của bà tới ba bốn phần.

Những nữ quyến còn lại đều quỳ xuống nền như Bùi lão phu nhân, Bạch Mộc Hương lại như người tàng hình đứng yên ở gian ngoài.
Sau khi Bùi lão gia tử đánh xong, tâm tình dường như cũng tốt hơn nãy, phát hiện tay mình dính máu, liền lấy một chiếc khăn lụa trắng như tuyết, không nhanh không chậm lau đi vết máu, vừa lau vừa chậm rãi rút cái chân đang bị Bùi lão phu nhân ôm ra, sau đó ưu nhã sửa sang lại quan phục, khách khí gật đầu với Tô thái y, "Làm phiền ngài rồi.

Nha môn còn có công vụ phải xử lý, không thể tiếp đãi ngài tử tế được."
Tô thái y vẫn đang bị bộ dáng vừa nãy của Bùi lão gia tử dọa sợ, sắc mặt hơi tái, đáp, "Lão đại nhân, ngài cứ làm đi xử lí đi."
Bùi lão gia tử mang theo phong độ của đại quan nhất phẩm, thong dong rời đi, khi ra tới gian ngoài thì ôn hòa nhìn Bạch Mộc Hương, vừa nhìn vừa nhét chiếc khăn dính máu vào tay áo, nhẹ nhàng nói, "Tôn tức phụ*, trong nhà này, cháu vẫn là đứa hiểu chuyện nhất."
*Tôn tức phụ: cháu dâu
Bạch Mộc Hương nhìn gương mặt đã quay về bộ dáng hiền lành của Bùi lão gia tử, tự nhủ thầm trong lòng, nếu như bây giờ ta nhắc tới chuyện hòa ly, chắc không bị lão gia tử này đánh cho phù đầu nhỉ?
____________
Vee: em hỏi chút nè, mọi người muốn em để con dâu/cháu dâu hay là tức phụ/tôn tức phụ??
*Tây Phủ hải đường: nó được mệnh danh là "Quý phi muôn hoa" hay "vị thần của các loài hoa" bởi vẻ đẹp mềm mại nhưng tinh tế.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận