Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha


Editor: chentranho
Sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài trở về Ninh Thành.

Thâm Thành tuy tốt nhưng cũng không bằng quê hương.
Sau khi tốt nghiệp, Giang Sơ Tinh thành công vào bệnh viện Minh Hải làm việc, mỗi ngày anh đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Hạ Hoài thì thư thả hơn một chút, chỉ vừa viết vừa sáng tác nhạc nhưng cho dù thế nào thì cậu cũng đã trở thành ca sĩ vương bài của công ty âm nhạc.
Sau khi ký hợp đồng, cậu đã phát hành 16 đĩa đơn, mỗi một đĩa đơn đều được giới trẻ vô cùng yêu thích.
Hơn nữa Hạ Hoài còn rất đẹp trai, cậu thường xuyên đăng những tấm ảnh đời thường của mình và Giang Sơ Tinh lên mạng xã hội mà không hề có ý định giấu giếm.
Ban đầu ai cũng đều không xem trọng bọn họ, chỉ cảm thán hai người này sao đều đẹp trai như vậy mà thôi.

Chính là đã qua mấy năm rồi, Alpha này cùng Omega của cậu ta vẫn luôn ngọt ngào như thế.
Gần đây đã bắt đầu chuyển mùa, thời tiết trở nên lạnh hơn, bên ngoài bầu trời tối đen như mực.
Hạ Hoài sợ anh cảm lạnh nên bế anh đi vào phòng tắm.

Giang Sơ Tinh bị đưa vào trong bồn tắm, thân thể vô thức hướng người phía trên phàn nàn, cả người đều dựa vào trong lồng ngực của Alpha.
Hạ Hoài cười nhẹ, hôn lên lỗ tai Giang Sơ Tinh, cất giọng khàn khàn nói: “Ca ca ngoan, ngồi xuống.”
Giang Sơ Tinh đã quen với việc bị Alpha dụ dỗ trên giường, Hạ Hoài nói gì thì chính là cái đó.
Giang Sơ Tinh ngồi ở trong lòng cậu hai mắt híp lại, vẫn chưa từ trận thân mật vừa rồi khôi phục lại thần trí.
Hạ Hoài vén tóc anh ra sau, ôn nhu lại lưu luyến nhìn anh rồi duỗi tay sờ lên khóe mắt đỏ hoe của anh.

Giang Sơ Tinh cọ cọ lòng bàn tay cậu, sau đó vùi mặt vào hõm vai Hạ Hoài: Tắm mau đi, anh buồn ngủ quá.”
Hạ Hoài xoa xoa tóc của anh: “Sao mấy ngày nay anh thích ngủ nhiều vậy? Đồ heo lười.”
Giang Sơ Tinh lười phản bác cậu, thật là dạo này anh đứng không nói gì cũng đau eo mà.
Giang Sơ Tinh bị tùy ý đùa nghịch trong chốc lát rồi bị ôm ra khỏi phòng tắm, cái đuôi và đôi tai mèo trắng vất vả lắm mới được trấn an thu về cuối cùng lại lộ ra ngoài.
Hạ Hoài mặc lại quần áo, lau khô tóc rồi ôm anh tiến vào ổ chăn.
“Anh ơi,” Hạ Hoài siết nhẹ cái đuôi của anh, dụi cằm vào tai anh: “Chúng ta dành thời gian tổ chức hôn lễ đi, nha?”
Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy buồn ngủ, tùy ý gật gật đầu.
Hạ Hoài thấy anh gật đầu thì trong lòng rất vui vẻ, cúi người lên cổ Giang Sơ Tinh thoải mái mà liếm liếm: “Không được đổi ý đâu đấy.”
Giang Sơ Tinh bị lăn lộn cả đêm, tuyến thể vẫn còn nóng đến phát đau, anh thật sự sợ hãi mà đẩy đẩy đầu cậu ra.
Có lệ nói: “Rồi rồi rồi, không đổi ý, ngủ được chưa?”
Hạ Hoài cắn nhẹ xương quai xanh của anh rồi lại mút như đánh dấu, “Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Giang Sơ Tinh đã bị khẩn cấp gọi trở lại bệnh viện.
Có hai Omega đang trong tình huống khẩn cấp được đưa đến bệnh viện vào ngày hôm đó.
Giang Sơ Tinh đi theo nhóm của Hạ Thừa Minh, họ phụ trách một Omega đang bước vào giai đoạn phân hóa nhưng tuyến thể lại không thể phát ra tin tức tố nên cần phải làm phẫu thuật cắt ra.
Tuy Giang Sơ Tinh mới tốt nghiệp nhưng trí tuệ và năng lực của anh thì đã rõ ở trước mắt, hơn nữa còn thêm việc được Hạ Thừa Minh tận tình bồi dưỡng.
Tuyến thể đối với Omega mà nói là phi thường quan trọng đến nỗi một nhóm sáu người dành gần như cả ngày trong phòng phẫu thuật.
Lúc cuộc phẫu thuật kết thúc cũng đã hơn bốn giờ chiều.
Sau khi bị lăn lộn cả đêm mà sáng ra còn phải đi làm, chính là eo đau chân đau, khó chịu đến ỉu xìu.

Hơn nữa, Giang Sơ Tinh gần đây rất buồn ngủ, nằm xuống chỗ nào là ngủ chỗ đấy ngay.
Từ phòng phẫu thuật đi ra, Giang Sơ Tinh dựa vào ghế trên hành lang xoa xoa thắt lưng đau nhức, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Lâm Thanh Linh từ phòng phẫu thuật bên cạnh đi ra nhìn thấy Giang Sơ Tinh ngồi ở hành lang liền tháo khẩu trang đi qua duỗi tay sờ sờ trán anh rồi ngồi xuống bên cạnh: “Sao vậy? Bị cảm à?”
Giang Sơ Tinh mở mắt ra lễ phép chào: “Dì ạ.”

“Ừ.” Lâm Thanh Linh xem sắc môi anh hồng nhuận, trán cũng có chút phát nóng liền hỏi: “Con bị ốm sao? Nếu không còn việc gì thì về đi, để dì gọi Tiểu Hoài lại đây đón con.”
Giang Sơ Tinh xua tay: “Con chỉ hơi buồn ngủ thôi, không có việc gì, đợi lát nữa con tự đi xe về sau cũng được ạ.”
“Buồn ngủ?” Lâm Thanh Linh đột nhiên nghĩ tới cái gì, bà tiếp tục hỏi: “Ngoài buồn ngủ ra con còn bị sao nữa không?
Giang Sơ Tinh nghĩ đây là một lời hỏi thăm bình thường liền thành thật trả lời: “Có thể là bị cảm ạ, cơ thể đổ mồ hôi với cả toàn thân cũng có chút vô lực nữa.”
Lâm Thanh Linh híp híp mắt: “Kỳ động dục của con bị trễ phải không?”
Giang Sơ Tinh nghĩ nghĩ,, thật sự là bị trễ, gần nửa tháng rồi không đến mà anh cư nhiên cũng không phát hiện.
Anh gật đầu.
Lâm Thanh Linh nhướng mày đứng lên, vẻ mặt có chút hưng phấn: “Sơ Tinh, cùng dì đến khoa sản Omega một chuyến đi.”
Giang Sơ Tinh sửng sốt.
Hai người đến khoa Phụ sản của Omega, dưới sự giám sát của Lâm Thanh Linh, Giang Sơ Tinh đã thực hiện đầy đủ các bước kiểm tra.
Bác sĩ sản khoa đưa ra một bản báo cáo rồi mỉm cười với Lâm Thanh Linh: “Chúc mừng giám đốc Lâm.”
Lâm Thanh Linh không giấu được hưng phấn: “Là?”
Bác sĩ sản khoa: “Chà, đã được 3 tuần rồi, vậy mà bây giờ mọi người mới phát hiện.”
Thẳng đến khi ra khỏi khoa phụ sản Giang Sơ Tinh vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.

Không nghĩ tới trong cơ thể anh lại có thêm một sinh mệnh.
Giang Sơ Tinh theo bản năng chạm vào bụng mình, không có bất luận biến hóa gì.
Khi Hạ Hoài nhận được cuộc gọi từ mẹ mình cậu cũng ngẩn người không kém.
Hai người bọn họ trên phương diện này kỳ thật còn rất chú trọng, dù sao thì cũng còn trẻ, nhưng lần trước lúc cậu đến thời kỳ mẫn cảm, bởi vì quá mất kiểm soát nên không kịp có thời gian.


Kết quả không nghĩ tới liền có.
Hạ Hoài không biết trong lòng đang có tư vị gì.
May mắn thay, trên đời này cuối cùng cũng có một đứa trẻ mang trong mình dòng máu của cậu cùng Giang Sơ Tinh.
Điều phiền muộn nhất chính là liệu tình yêu của anh trai dành cho cậu sẽ bị chia thành hai nửa, hay anh sẽ trực tiếp thiên vị đứa nhóc kia hơn.
Hạ Hoài càng nghĩ càng cho rằng chuyện này có thể xảy ra, cậu cảm thấy địa vị của mình có vẻ khó lòng mà giữ nổi.
Bất quá  khi cậu chạy đến bệnh viện và nhìn thấy Giang Sơ Tinh thì mọi nguy cơ cùng lo lắng đều tan thành mây khói.
Có thể có một đứa bé vừa đáng yêu vừa đẹp trai như ca ca mình thì cậu cũng không phải là không chấp nhận được.
Hạ Hoài bước đến chỗ Giang Sơ Tinh đem người kéo vào trong lòng ngực.
“Anh vất vả rồi.”
Giang Sơ Tinh cười cười, đầu dụi vào bụng Hạ Hoài: “Em vui không?”
Hạ Hoài xoa đầu anh rồi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu anh một cái: “Đương nhiên là em rất vui, con trai sau này nhất định sẽ rất giống anh.”
Giang Sơ Tinh cười: “Làm sao em biết nó sẽ là con trai?”
Hạ Hoài dụi cằm vào tóc anh: “Không phải cũng không sao, chỉ cần là của ca ca thì em đều thích.”

“Ba ba, ôm ~”
Bé Orange năm nay 2 tuổi, thông minh, lanh lợi và là linh vật của cả gia đình, kỹ năng am hiểu nhất của bé chính là châm ngòi chia rẽ tình cảm giữa ba nhỏ và ba ba của mình.
Giang Sơ Tinh mang giày vào, nhéo nhéo bím tóc trên đầu bé Cam rồi bế con lên: “Ba nhỏ của con đâu?”
Bé Cam mếu máo: “Ba nhỏ không cần con nữa, ba nhỏ chỉ biết nhéo mặt con.

Ba ba ơi, chúng ta khỏi cần ba nhỏ nữa nhé, chỉ hai chúng ta ở cùng nhau thôi nha.”
Vừa nói, bé vừa định hôn lên mặt Giang Sơ Tinh thì đột nhiên một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh nhéo vào mặt bé Cam một cái làm bé không thực hiện được ý đồ của mình.
“Tiểu cô nương tổ tông của tôi ơi, sao cứ muốn chiếm đồ của người khác thế, không thấy cứ sai sai à?”

Hạ Hoài cúi người hôn lên mặt Giang Sơ Tinh, “Có mệt không?”
Giang Sơ Tinh cong mắt: “Không sao.”
Bé Cam bĩu môi: “Con cũng muốn hôn hôn.”
Hạ Hoài bế bé từ trong tay Giang Sơ Tinh ôm lấy: “Hôn cái gì mà hôm, lăn về nhà bà của con đi.”
“Hừ, ba nhỏ muốn cướp ba ba khỏi tay con kìa, ba nhỏ là người xấu!”
Hạ Hoài nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cười tủm tỉm: “Tiểu cô nương, phiền con hiểu một điều nhé, anh ấy là của ba.”
Bé Cam không nói được gì, quay đầu đi giả bộ tức giận.
Giang Sơ Tinh đã thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên về cuộc đấu khẩu của hai người, không nói gì mà đi thẳng vào phòng bếp lấy một chai nước khoáng.
Bé Cam lắc lắc chiếc đuôi mèo đen của mình rồi chớp đôi mắt to ngập nước, gần như được tạc theo một khuôn giống y chang với Hạ Hoài.
“Ba ba, con có phải là được ba ba sinh ra không?”
Hạ Hoài đi tới ôm Giang Sơ Tinh vào trong lồng ngực, dùng chân đá đứa nhỏ trên mặt đất xê ra xa: “Con là nhặt được.”
Bé Cam bĩu môi: “Ba nhỏ, ba nói xạo!”
Hạ Hoài ngày nào cũng trêu chọc bé: “Bằng không con xem ba con là lông trắng, tại sao con lại là màu đen vậy?”
Bé Cam chính là đối với điểm này nghĩ trăm lần cũng không ra, càng nghĩ càng không thông liền oa oa trực tiếp khóc lớn.
Giang Sơ Tinh trừng mắt nhìn Hạ Hoài: “Tự mình dỗ đi.”
Hạ Hoài nhướng mày bắt đầu thu dọn tàn cuộc của mình.
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
Cậu lộ ra chiếc đuôi báo của mình đem đứa trẻ vòng lên, một tay ôm cô bé vào lòng.
“Con là ba ba và ba nhỏ cùng sinh cho nên con giống ba nhỏ hơn một chút.

Con xem ba nhỏ của con cũng có màu đen này.”
Bé Cam nín khóc, vươn tay lau lau mặt: “Thật sao?”
Hạ Hoài gật đầu: “Thật.”
Bé Cam: “Dạ … nhưng con muốn màu trắng cơ, con không muốn cùng màu với ba nhỏ đâu, thế xấu lắm.”
Nghe vậy Giang Sơ Tinh không khỏi cười thành tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Hoài một cái: “Đúng là xấu thật.”
Hạ Hoài: “…”
Năm giờ, Lâm Thanh Linh đến đón bé Cam đi.
Hạ Hoài đi tới sô pha ôm Giang Sơ Tinh cuốn vào trong lồng ngực, ở tuyến thể của anh nhẹ nhàng ngửi ngửi: “Anh à, có con thật là mệt.”
Giang Sơ Tinh lật xem tờ hồ sơ bệnh án trong tay, vẻ mặt tập trung: “Đó là của em mà, mệt cũng phải chịu.”
Lời vừa dứt cổ Giang Sơ tinh đã tê rần, anh hơi mở lớn mắt.

Quay đầu nhìn lại thì thấy môi của Hạ Hoài đang che kín ở chỗ cổ mình, còn đang nhẹ nhàng gặm cắn.
Hạ Hoài vươn đầu lưỡi liếm láp, Giang Sơ Tinh vỗ vỗ đầu gối của cậu: “Ngày mai anh còn phải tăng ca, em đừng lộn xộn.”
Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài đã tiến hành đánh dấu cả đời.

Vào lúc này, một loạt dấu răng rõ ràng xuất hiện trên tuyến thể của Giang Sơ Tinh.

Vừa nhìn liền biết chủng loại nhất định là của Alpha thuần huyết.
“Anh ơi” Hạ Hoài ôm eo anh: “Anh thay đổi rồi.

Trước đây anh không phải như vậy.


Bây giờ mỗi ngày anh chỉ biết có công việc mà không thèm để bụng đến em nữa.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh buông tư liệu trong tay xuống, ở trong lồng ngực Hạ Hoài xoay người: “Mỗi ngày ít làm nũng đi.”
Hạ Hoài chậm rãi kéo khóe môi ôm anh vào lòng: “Ngày mai anh xin nghỉ phép đi, mấy ngày nay bé cam đều ở nhà nên anh cũng chả có quan tâm đến em gì cả.”
Vẻ mặt Hạ Hoài vô tội: “Quả nhiên tình địch lớn nhất chính là con cái mà.”
Giang Sơ Tinh cười nhẹ: “Em không phải chính là một thằng con lớn sao?”
Hạ Hoài cúi người hôn lên môi Giang Sơ Tinh: “Em là thằng con lớn của anh thôi.”
“Năm nay anh không nghỉ phép năm sao?” Hạ Hoài nói, “Chúng ta đi du lịch thì sao?
Hai chân của Giang Sơ Tinh tự nhiên đặt ở hai bên eo Hạ Hoài: “Em muốn đi chỗ nào?”
Hạ Hoài: “Anh đồng ý?”
Giang Sơ Tinh: “Ừ, vừa lúc anh cũng có chút mệt mỏi.”
Ngón tay Hạ Hoài nhẹ nhàng xoa xoa trên tuyến thể của Giang Sơ Tinh: “”Đi Thâm Thành ngắm biển đi?”
Giang Sơ Tinh không có từ chối, anh đúng là đã lâu không cùng Hạ Hoài đi đâu đó.

Vào ngày bọn họ khởi hành liền bị bé Cam bắt gặp rồi ăn vạ.

Quá bất lực nên cả hai đành dắt díu đứa nhỏ theo.
Hạ Hoài đã đặt cho kỳ nghỉ xuân này một biệt thự nhỏ rất gần bãi biển.

Vừa bước vào cửa, hướng mắt ra biển là một làn gió mát rượi thổi vào.
Bé Cam chạy về phía ban công trên đôi chân ngắn ngủn của mình, đại khái chính là một hồi la hét chói tai như gà rống.
Hạ Hoài cùng Giang Sơ Tinh liếc nhìn nhau cười.
Giang Sơ Tinh cất hành lý đi: “Con gái em với cái chất giọng này hẳn là có thể hát nhỉ.”
Hạ Hoài buồn cười: “Chậc, đúng là thanh âm rất tốt.”
Giang Sơ Tinh nheo mắt khi có cơn gió biển thổi qua: “Ở đây thật đẹp.”
Hạ Hoài cúi người ôm lấy eo anh, giọng nói khàn khàn: “Chỉ cần anh thích là được.”
Giang Sơ Tinh nghiêng đầu, Hạ Hoài cũng ngầm tiến đến.
Ngay khi môi hai người sắp chạm nhau, bé Cam ngưỡng khuôn mặt nhỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm hai người: “Con cũng muốn hôn.”
Giang Sơ Tinh vội vàng xoay người, bé dọa anh giật cả mình.

Sau đó, sự chú ý của anh chuyển sang chỗ bé Cam.
Anh đưa tay xoa đầu cô bé rồi bế lên hôn chụt một phát vào má bé.
Bé Cam lè lưỡi với Hạ Hoài, cực kỳ đắc ý.
Hạ Hoài: “…” Mỗi lần như vậy cậu đều nhận thức ra một điều rằng có con là một sai lầm.
Cả gia đình đã dành một buổi chiều trên bãi biển bên ngoài.

Đến khi họ về nhà đã là sau bữa tối, bé Cam đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Giang Sơ Tinh ra khỏi phòng của bé Cam, Không thấy ai trong phòng ngủ chính liền đến phòng khách.

Anh thấy Hạ Hoài đang đứng bên ngoài ban công.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, gió biển phả vào mặt rất dễ chịu.
Giang Sơ Tinh đi tới ôm lấy Hạ Hoài từ phía sau, úp mặt vào lưng Hạ Hoài, thoải mái an tâm đến không thể tả.
Hạ Hoài duỗi tay bao trùm lấy mu bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve.

Kéo người tới trước mặt mình vòng ở trong ngực rồi tựa cằm vào vai anh: “Orange ngủ rồi?”
Giang Sơ Tinh ậm ừ, trở tay xoa tóc cậu.
Hạ Hoài ngửi được hương vị trên người Giang Sơ Tinh, môi mỏng ở trên cổ anh chạm chạm, thanh âm khàn khàn: “Vậy hiện tại anh thuộc về em.”
Giang Sơ Tinh cười cười, cảm giác cổ ngứa, “Em còn ghen tuông với con ruột của em hả?”
“Thì sao?” Hạ Hoài cắn nhẹ vành tai Giang Sơ Tinh, giọng nói khàn khàn: “Không được à?

Giang Sơ Tinh ở trong lồng ngực cậu xoay mặt lại, hai tay ôm lấy mặt Hạ Hoài, thò lại gần ở trên môi anh hôn hôn: “Vậy thì đêm nay đều nghe lời em nhé? Đền bù một chút, thế nào?”
Vừa dứt lời, Hạ Hoài liền giữ lấy sau ót anh, hung hăng mà ngậm lấy môi anh.
Cả hai nghiêng ngả lảo đảo hôn nhau từ ngoài ban công vào tận phòng ngủ.
Giang Sơ Tinh bị Hạ Hoài đặt ở trên giường, phòng ngủ đã sớm tràn ngập tin tức tố của hai người bọn họ.
Đuôi của một trắng một đen quấn quýt với nhau trong không trung.
Hạ Hoài nhéo nhéo lỗ tai của Giang Sơ Tinh, ôm người ngồi trên người mình.
“Ca ca, anh nói….” Hạ Hoài cúi người hôn lên cằm Giang Sơ Tinh: “nghe em sao.”
Thân thể Giang Sơ Tinh bị tin tức tố Alpha làm nóng lên, theo bản năng muốn đòi lấy càng nhiều.
Anh ậm ừ.
Hạ Hoài dùng đuôi báo đen quấn lấy cái đuôi bạch sắc của Giang Sơ Tinh.
“Vậy thì em muốn,” Giọng Hạ Hoài khàn khàn nhẹ nói, “Anh tự mình tới.”
Đó là một đêm dài gió to, từng đợt sóng vỗ vào bãi đá.
Gió biển vén lên rèm cửa biệt thự, một ánh trăng lặng lẽ lọt vào bên trong.
Không khí ái muội trong phòng ngủ vẫn tiếp tục dâng lên.
…………
Ngày hôm sau, bé Cam tỉnh lại xoa xoa mắt, ngồi trên giường ngốc một lúc mới mở miệng gọi “Ba ba”.
Nhưng không ai đáp lại cô bé.
Bé Cam cũng đã tập thành thói quen, tự trở mình xuống giường rồi mở cửa bước vào phòng ngủ chính một cách thuần thục.
Hình ảnh trước mặt kia đã quá quen thuộc với bé.
Ba nhỏ và ba ba đang ôm nhau trên giường.
Bé cũng không ngạc nhiên, chạy tới kéo lấy ga trải giường, nhón nhón mũi chân.
Giường trong biệt thự cao hơn giường ở nhà, đặng nửa ngày mà đôi chân ngắn nhỏ của bé cũng không thể bò lên trên.
Hạ Hoài phát hiện động tĩnh thì chậm rãi mở mắt ra, quay đầu lại nhìn xuống thì đúng là tình địch nhỏ của mình.
Anh duỗi tay ra ôm bé Cam lên trên giường.
Bé Cam vào buổi sáng cũng coi là hòa bình một chút với Hạ Hoài.

Cô bé chủ động thò lại gần hôn lên mặt Hạ Hoài, nhiệt huyết nói: “Chào buổi sáng ba nhỏ.”
Hạ Hoài cười xoa đầu bé, sau đó nhét nhóc con vào trong chăn bông: “Chào buổi sáng.”
Bé Cam ngủ giữa hai người giống như một chiếc bánh sandwich.
Hạ Hoài theo thói quen duỗi tay ôm lấy hai bảo bối trên giường.
Một nhà ba người nằm ở trên một cái giường cùng chìm vào trong mộng đẹp.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Giang Sơ Tinh mơ hồ mở mắt ra, hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh lọt vào trong tầm mắt.
Anh cúi đầu đẩy trán bé Cam sang một bên, môi mỏng chạm vào trán nhóc con này một cái sau đó ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt đang cười của Hạ Hoài.
“Tỉnh rồi?”
Có lẽ bởi vì tối hôm qua nên giọng nói của Giang Sơ Tinh sáng nay có chút nghẹn ngào.
Hạ Hoài ử một tiếng, nửa chống người nửa đặt một tay lên sườn mặt Giang Sơ Tinh, cúi người xuống hôn lên môi anh.
“Ca ca.” Hạ Hoài áp trán vào trán anh, giọng nói khàn khàn ôn nhu: “Em yêu anh.”
Giang Sơ Tinh chớp chớp mắt
Ở bên nhau lâu như vậy, mặc dù cả hai đều biết lòng nhau nhưng cũng hiếm khi nói những điều như vậy.
Ngẫu nhiên nghe một chút liền đánh sâu vào nội tâm.
Sau bao nhiêu năm, tình yêu của Giang Sơ Tinh dành cho Hạ Hoài chỉ có tăngmà không giảm, mỗi lần tình tứ động chạm với anh đều như tình đầu sơ khai thở niên thiếu mà tim đập không thôi.
Giang Sơ Tinh vươn tay móc lấy cổ Hạ Hoài, cúi đầu xuống hôn trả cậu.
Đến khi được buông ra Giang Sơ Tinh mới nhẹ nhàng thở hổn hển, cảm xúc trong mắt không che giấu được, thanh âm lưu luyến thẳng thắn nói: “A Hoài, anh cũng yêu em.”
Hai người nhìn nhau cười đồng thời rũ mắt xuống nhìn quả cam nhỏ hãy còn đang ngủ say, cúi người xuống mỗi người một bên đồng thời hôn lên gương mặt nhỏ của bé.
Gió nhẹ phất quá, ánh mặt trời xán lạn.
Một nhà ba người, vô cùng đơn giản.
————————————————-
HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận