“Không có.” Tang Du ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em chỉ cảm thấy mình biết quá ít chuyện.”
Thật ra thì không phải cô muốn biết về quá khứ của Thẩm Bồi Xuyên cũng như chuyện riêng tư của anh, chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân biết quá ít chuyện về anh.
Cô ấy thật sự thích người đàn ông này, vì thế cũng muốn bước vào thế giới của anh, bước vào vòng bạn bè của anh.
Không ngờ tới khi hai người ở bên nhau, cô ấy cảm thấy bản thân mình giống một người ngoài cuộc vậy.
Thẩm Bồi Xuyên nói thẳng: “Em muốn biết chuyện gì, anh đều nói cho em nghe hết.”
Tang Du cười: “Em sẽ dùng phần đời còn lại để nghe chuyện của hai chúng ta. Chỉ cần anh không bỏ rơi em giữa đường thì em chắc chắn sẽ làm người cuối cùng.”
“Ha ha.” Tô Trạm không biết đã trở lại từ lúc này, vừa bước vào đã nghe câu nói kia của Tang Du, không khỏi lên tiếng trêu chọc: “Không hổ danh là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, lời tỏ tình cũng sâu sắc như thế.”
Tang Du không hề cảm thấy ngượng ngùng, cười hỏi ngược lại: “Bạn gái anh đã hết giận anh chưa?”
“Tình cảm của chúng tôi vẫn rất tốt, cô ấy không hề giận tôi.” Lúc này, Tô Trạm lại cảm thấy vui vẻ hơn, quay về với dáng vẻ phách lối: “Chúng tôi không khác nhau là mấy.”
Tang Du không biết Tô Trạm, nhưng Thẩm Bồi Xuyên biết, Tần Nhã đã hứa sẽ quay lại với anh ta. Trong khoảng thời gian đó, Tô Trạm đã trải qua biết bao tuyệt vọng rồi chứ.
“Những lời này tôi có thể nói cho Tần Nhã nghe được không đây?” Thẩm Bồi Xuyên nhẹ nhàng lên tiếng, Tô Trạm như nghe được lời cảnh cáo.
Tô Trạm lập tức đứng thẳng người, “Sao lại đáng ghét như vậy chứ? Sao còn học được cách đi báo cáo thế này? Học từ bạn gái nhỏ của anh sao?”
Thẩm Bồi Xuyên đi, ban đầu là vì tuổi tác mà không nhìn rõ lòng mình, vì thế luôn bị Tô Trạm dùng bạn gái nhỏ để chọc anh ấy, anh ấy thật sự cảm thấy không được tự nhiên lắm, giống như anh đã làm chuyện xấu gì vậy.
Anh ấy nghiêm túc nhìn Tô Trạm: “Ai lớn hơn?”
“Cậu.” Nói xong, Tô Trạm liền hiểu ý, thiếu tự tin nói: “Cậu vẫn chưa kết hôn mà, kết hôn rồi, tôi sẽ không nói thế nữa.”
Thật nhỏ bé.
“Lâm Tử Lạp gọi cậu tới đây?” Lúc Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch gặp nhau thì Tang Du vẫn còn nhỏ.
Tô Trạm biện hộ: “Không giống nhau.”
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Thế nó khác nhau ở đâu?”
Tô Trạm gãi đầu: “Vậy thì, Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch không phải vợ chồng nghiêm túc sao? Thế thì đương nhiên phải có xưng hô rồi, huống chi Tiểu Nhã cũng có quan hệ với Lâm Tử Lạp.”
Thẩm Bồi Xuyên không cần biết anh ta làm sao: “Dù sao thì cậu vẫn là người nhỏ nhất, bây giờ tôi không so đo với cậu. Tương lai khi chúng tôi kết hôn rồi thì cậu cũng phải xưng hô như thế với Tang Du, vị trí phải rạch ròi.”
Tô Trạm: “…”
Anh ta chớp mắt nhìn Tang Du, nói: “Chờ hai người kết hôn rồi nói sau.”
Nói xong anh ta nhanh chóng ra ngoài: “Tôi đi ngắm cảnh một chút.”
Tang Du có thể biết được chút tin tức từ cuộc nói chuyện của hai người họ, cô ấy cũng đã gặp Tông Triển Bạch, ấn tượng vô cùng sâu sắc. Dù sao anh cũng là một nhân vật lớn, vì thế khiến những người đã gặp không thể nào quên được.
“Tuổi của vợ bạn anh không lớn lắm sao?” Tang Du hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Ừ, chờ tới khi hai ta về, anh sẽ giới thiệu cho em làm quen.”
Tang Du gật đầu: “Thế còn tuổi của bạn gái Tô Trạm thì sao?”
Cô không hiểu sao trong lòng lại thở dài một hơi, trước đó còn sợ không thể hòa vào vòng bạn bè của anh được, bây giờ cô biết mình không phải là duy nhất, cũng yên lòng nhiều, dù sao vợ của bạn anh ấy tuổi cũng không lớn.
Bị Tang Du hỏi, Thẩm Bồi Xuyên phát hiện ra một việc, hình như ba người bọn họ đều tìm bạn gái còn hơi nhỏ tuổi.”
“Sao anh không nói chuyện?” Tang Du nhìn Thẩm Bồi Xuyên đang ngẩn người thì hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên vội nói: “Không có gì, chỉ là anh đang suy nghĩ mấy việc mà thôi.”
Tang Du không hỏi thêm gì nữa.
Hôm nay đi ra ngoài nên mua rất nhiều đồ ăn, lát nữa bạn của Thẩm Bồi Xuyên sẽ đến, Tang Du chuẩn bị nấu thêm vài món để tiếp đãi Tô Trạm.
Thẩm Bồi Xuyên sống một người nên không biết nấu ăn, cùng lắm chỉ biết úp mì mà thôi. Anh ấy rửa rau rồi còn lại giao hết cho Tang Du.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...