Màu tường vi cho em

Trì Kiều muốn gọi điện cho Lục Tầm, nhưng lại phát hiện ra mình không có số của anh, lúc trước cô thấy tin nhắn của anh gửi tới vì ngại phiền cho nên đã xóa số đi. Thay vào đó, Trì Kiều đã gọi điện đến công ty môi giới để hỏi số điện thoại di động của Lục Tầm, nhưng nào khi điện thoại được kết nối cô mới biết số điện thoại mà người trung gian cho lại là của trợ lý của Lục Tầm.
 
Trợ lý của Lục Tầm nhất định không chịu cho cô số điện thoại của Lục Tầm, Trì Kiều hỏi đi hỏi lại, anh ta mới đành phải nói, mỗi ngày đều có rất nhiều cô gái trẻ tuổi gọi điện tới cho anh ta, tự nhận mình là bạn của Lục Tầm, hỏi thông tin liên lạc của Lục Tầm, nói có chuyện quan trọng muốn tìm, lúc đầu anh ta không biết nên mới cho, bị Lục Tầm mắng cho thậm tệ.
 
"Nếu cô là bạn của ngài ấy, thì số điện thoại vẫn nên tự mình hỏi ngài ấy thì tốt hơn."
 
"..." Trì Kiều có chút sốt ruột, 160 vạn không phải là một con số nhỏ, cô phải đi mượn số tiền này, huống chi số tiền này do Thời Dự thay cô mượn bạn bè của anh ấy.
 
Trì Kiều đứng bên lề đường gọi cho Thời Dự. Thời Dự đang họp. Sau khi cúp máy, liền nhắn WeChat cho cô hỏi: "Có chuyện gì vậy? Anh đang họp."
 
"Số tiền em mượn anh lần trước, cũng đã nói tuần trước sẽ trả lại cho anh, nhưng em lại quên mất, thật sự xin lỗi, anh nói với bạn anh giúp em một tiếng, em sẽ trả lãi. Bên em xảy ra chút chuyện phiền phức, có thể muộn hai ngày nữa mới trả lại được cho anh."
"Không sao, trả muộn một chút cũng được. Hai ngày trước anh cũng đã có tiền để trả lại cho bọn họ. Em gặp phải phiền phức gì? Đưa tiền cho Lục Tầm, nhưng lại không bán được căn hộ?" Thời Dự vốn tưởng rằng Lục Tầm sẽ không lấy tiền, nghe vậy thì có chút kinh ngạc, "Em với cậu ta gặp mặt đã nói chuyện gì?"
 
 
Nếu tiền đã đưa cho Lục Tầm, căn phòng kia không bán được Trì Kiều cũng không vội, ít nhất có thể đợi người mua tiếp theo, cũng không cần vội vàng đi tìm Lục Tầm tiền. Trì Kiều có chút thất vọng, lúc trước cô không nên mượn tiền của Thời Dự để đưa cho Lục Tầm, cô cũng không phải người thích ép buộc người khác, làm việc này đơn giản là thừa. Cô sợ xảy ra chuyện, cho nên mới mượn tiền vì không muốn gặp lại Lục Tầm, bây giờ thì hay rồi, còn phải nghĩ đủ mọi cách để gặp được anh.
 
Trước khi đi, Lục Tầm cũng đã nói mình sẽ tới căn hộ đó thử xem, hỏi cô có muốn tới đó thu dọn gì không, hôm nay anh không phải đến công ty, có thể cùng nhau ăn trưa rồi mang theo đồ đạc của cô đưa về nhà. Khi biết được Lục Tầm sẽ quay về, cô cũng đã nghĩ tới chuyện chuẩn bị bán căn hộ kia rồi chuyển tiền cho anh, đã hai năm rồi Trì Kiều không tới nơi đó, căn bản không có bất cứ đồ đạc cá nhân gì của cô, hơn nữa cô cũng không muốn cùng Lục Tầm tiếp xúc, cho nên đã trực tiếp từ chối.
 
Trì Kiều suy nghĩ một chút, quyết định về căn hộ kia trước, nếu Lục Tầm có ở đó thì tốt nhất, nếu không có thì gọi lại cho trợ lý của anh, để lại tên, để anh ta liên hệ với anh càng sớm càng tốt.
 
Căn hộ nhỏ cách trung tâm giao dịch bất động sản không xa, Trì Kiều sợ Lục Tầm rời đi nên bắt taxi, nửa tiếng mới đến nơi. Đến khi tới dưới lầu của căn hộ, Trì Kiều mới nhớ ra cô đã đưa cho Lục Tầm thẻ thang máy, vì vậy cô đành phải đi cầu thang bộ để lên, căn hộ ở tầng mười bảy, cô là người không thích vận động, vừa leo vừa thầm mắng bản thân không có chuyện gì tự nhiên làm ra chuyện ngốc nghếc. Leo lên đến tầng mười bảy, đứng ngoài cửa căn hộ, bấm chuông cửa một hồi, lát sau lại gõ cửa nhưng căn bản là bên trong không có ai.
 
Trì Kiều vô cùng thất vọng, tự hỏi tại sao bản thân lại tự gây sức ép cho mình như vậy, những người xung quanh, bất luận là người nhà, bạn bè, giáo sư hay bạn cùng học, mỗi người đều cho rằng cô là người làm việc cẩn thận, có trật tự, đều cảm thấy đem việc giao cho cô thì sẽ không cần phải bận tâm quá nhiều. Cô lớn như vậy, làm ra những chuyện ngốc nghếch như vậy đều liên quan tới Lục Tầm, hoàn toàn không có ngoại lệ nào.
 
Trì Kiều bình tĩnh lại hơi thở, đi đến thang máy, đợi khoảng trống trong thang máy, rồi lại gọi cho trợ lý của Lục Tầm. Người bên kia có lẽ đang ăn trưa, anh ta có chút nóng nảy khi nhận cuộc gọi, 160 vạn không phải là một con số nhỏ, Trì Kiều muốn trả lại cho Thời Dự càng sớm càng tốt, sau khi nói một lần, cảm thấy không yên tâm với trợ lý của Lục Tầm, lặp lại một lần nữa: "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm Lục Tầm, làm phiền anh gặp anh ấy chuyển lời giúp tôi, tôi tên là Trì Kiều, Trì trong hồ nước, Kiều trong họ Kiều, số điện thoại của tôi hẳn là Lục Tầm vẫn còn.”
 
Cô còn chưa kịp nói xong, cửa thang máy đã mở ra, nghe được câu cuối cùng, Lục Tầm từ trong thang máy đi ra, hỏi: "Em đang gọi ai vậy?"
 

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Tầm, Trì Kiều sững sờ một lúc, sau đó cười nói với trợ lý ở đầu dây bên kia: "Không cần làm phiền anh nữa, tôi gặp được anh ấy rồi."
 
Cúp điện thoại, nụ cười của Trì Kiều vẫn còn trên khuôn mặt, nụ cười này khác với những gì Lục Tầm nhìn thấy khi anh trở về, không còn là khách sáo hay xa lạ, mà là một niềm vui xuất phát từ nội tâm. Lục Tầm nhất thời sững sờ một chút, một hồi sau mới hỏi: "Em tìm anh?"
 
Trì Kiều gật đầu muốn nói: "160 vạn của em vẫn ở chỗ anh", nhưng lại cảm thấy nói chuyện tiền bạc như vậy thì quá thẳng thắn, nên trước tiên phải sắp xếp lại từ ngữ đã, liền hỏi: "Chiếc thẻ lần trước em đưa cho anh còn không?
 
Ngừng một chút, Lục Tầm hỏi: "Thẻ gì?"
 
Trì Kiều chưa kịp nói thì Lục Tầm đã xách hai túi ni lông rời khỏi thang máy  đi thẳng đến cửa căn hộ. Thấy anh mở cửa bước vào, Trì Kiều phải chạy theo nói: “Hôm đó em đưa cho anh một cái thẻ ở Starbucks, trong thẻ có 160 vạn là tiền bán căn hộ này, anh còn nhớ rõ chứ, chiếc thẻ có số tiền đó vẫn còn ở chỗ anh?"
 
Lục Tầm đặt túi ni lông trong tay xuống bàn ăn, quay lưng về phía Trì Kiều hỏi: "Không phải căn hộ là em trực tiếp sang tên cho anh, anh cũng không đưa tiền cho em. 160 vạn ở đâu ra?"
 
 
"..." Đại thiếu gia hẳn là đã quên chuyện này rồi đúng không? Trì Kiều có chút sốt ruột, chạy tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Vốn dĩ ban đầu có người hỏi mua với gia 150 vạn, không phải sau đó anh trả thêm 10 vạn sao. Em không biết người trả thêm tiền đó là anh, nghĩ có thể bán thêm 10 vạn cũng tốt, đúng lúc anh tới trường tìm em, em mới vay tiền trả trước cho anh, đỡ phải đi qua đi lại nhiều lần."
 
"Em vì không muốn gặp anh thêm một lần, thà mượn 160 vạn? Em mượn ai, ba mẹ Tần Úy?"
 
Trì Kiều không trả lời, chỉ nói: "Thẻ đâu, em phải trả lại."
 
"Hình như là anh để đâu đó rồi, không nhớ nữa. Ăn cơm trước, ăn xong rồi tìm, tìm được sẽ đưa cho em."
 
"..." Ơn trời, đại thiếu gia chỉ là không nhớ rõ mình đã để ở đâu, không phải là quên chuyện cô đưa tiền.
 
Lục Tầm lấy trong túi nhựa ra một bóng đèn, nhấc chiếc ghế bên bàn ăn ra, đứng lên, thay bóng đèn trên đèn chùm. Anh luôn sợ nóng, vì vậy khi vừa bước vào cửa đã cởi áo len bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi thay xong bóng đèn, Lục Tầm lại lấy đồ từ trong túi ra đi vào trong nhà vệ sinh để thay.
 
Nhìn thấy anh ta xắn tay áo sơ mi lên, cầm cờ lê vặn những cái cũ nát, Trì Kiều có chút ngạc nhiên, cô chưa từng thấy Lục Tầm làm những công việc tốn sức như thế này bao giờ, không ngờ anh lại có thể làm những việc này thành thạo như vậy. Chiếc nút cũ bị rò nước được lắp vào ống nhựa luồn vào cống, đóng chặt, Lục Tầm phải mất một chút sức lực mới lấy ra được. Việc lắp đặt cái mới sau khi tháo cái cũ sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng ống nhựa đi kèm với nút bịt mới quá dài, phải cắt bớt một đoạn mới có thể lắp vào được. Trong căn hộ không có đồ dùng, Lục Tầm phải gọi điện thoại cho bên quản lý để bọn họ mang dụng cụ tới, Trì Kiều liền hỏi: "Không phải anh trực tiếp tìm thợ đến sửa là được rồi sao?"
 
"Hôm nay cũng không có việc gì làm, nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi. Một lát nữa anh đi nấu cơm, cùng nhau ăn một bữa."

 
"Không cần phải phiền phức như vậy, chiều nay em còn có việc phải làm. Nếu tiện, anh có thể giúp em tìm thẻ trước được không?"
 
Lục Tầm đi vào bếp rửa tay, sờ soạng một hồi rồi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, ngồi nghiêng trên cửa sổ cách Trì Kiều gần nhất, hít một hơi, rồi ngậm điếu thuốc trong miệng một lát, lúc sau mới nâng tay lên mới cửa sổ vứt điếu thuốc ra bên ngoài: “Để cho anh thêm 10 vạn, không nề hà việc bản thân bị người mua trước đó quở trách, còn vay tiền để trả anh, anh nhất định phải mời em bữa cơm này.”
 
Sau bốn năm, Lục Tầm có nhiều thay đổi nhưng vẻ lưu manh kia thì vẫn còn đó, điều thu hút các cô gái nhỏ trong trường không phải là khuôn mặt và thân hình, mà chính là vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo, bất cần đời kia, Trì Kiều không thích kiểu con trai này, trước khi quen Lục Tầm, cô từng cho rằng anh là thế nhị tổ, không có chí tiến thủ, tùy ý lãng phí cuộc đời. Có lẽ là do cô tình cờ phát hiện ra anh có một mặt nghiêm túc trái ngược với vẻ bề ngoài của mình, cho nên mới bị thu hút một cách mãnh liệt như vậy.
 
Trì Kiều không muốn đi ăn cùng Lục Tầm, thậm chí còn cảm thấy thật xấu hổ khi bản thân một lần đi mượn tiền lại trực tiếp bị anh vạch trần , nhưng anh không chịu giúp cô tìm thẻ thì cô không thể trả lại 160 vạn mình đã mượn được... Do dự một lát, Trì Kiều hỏi: "Thẻ ở đâu? Có cần phải đi lấy không? Nếu hôm nay không có thời gian, ngày mai anh có thể đưa cho em không? Em đang vội trả lại."
 
Lục Tầm thản nhiên chỉ: "Chắc nó ở trong vali. Hình như anh đã nhét nó vào túi quần, ăn cơm xong rồi tìm."
 
Nhìn theo hướng anh chỉ, Trì Kiều thoáng nhìn thấy chiếc vali bên cạnh ghế sô pha, ngạc nhiên nói: "Anh sống ở đây?"
 
Lục Tầm "ừm" một tiếng, lười biếng nói: "Nếu không vì sao anh muốn mua lại?"
 
"Nếu anh muốn có thể trực tiếp nói với em, em không bán nó là được rồi, còn đi tìm người môi giới đùng là quá kỳ lạ." Lục Tầm đang cố ý đúng không? Nếu anh sớm nói rõ, thì cô cũng sẽ không phải đi một vòng luẩn quẩn như vậy.
 
"Anh không muốn sống với ba mình. Lúc tìm nhà trên mạng thì nhìn thấy em muốn bán nó, không nghĩ tới chuyện em muốn bán nó để đưa tiền cho anh, còn tưởng em cần tiền. Sợ trực tiếp nói với em, em lại không chịu nhận tiền của anh, cho nên mới để cho trợ lý đi xử lý chuyện này."
 
Nghe cũng có lý, nhưng nếu đúng như vậy, tại sao hôm đó khi cô đem số tiền đó đưa cho anh, tại sao anh không nói? Trì Kiều cảm thấy việc này là Lục Tầm đang cố ý.
 
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Lục Tầm giống như đã nhìn thấu ý nghĩ của cô, giải thích: "Nhiều năm không gặp, thật sự rất bối rối, đầu óc cũng không rảnh nghĩ tới chuyện khác, đưa cho em căn hộ này là của em, không trực tiếp sang tên thì cũng không có nhiều phiền toái như vậy.”
 
Giọng điệu của Lục Tầm rất chân thành, Trì Kiều cảm thấy cô nên tin anh, dù sao sau khi nhìn thấy anh, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ lung tung, toàn làm ra những chuyện thừa thãi ngốc nghếch đấy thôi.
 
Thời gian hút điếu thuốc dụng cụ đã được đưa tới, Lục Tầm chỉ cần hai ba nhát đã cưa đứt ống cống, dọn rác, rửa tay rồi đi nấu ăn.

 
"Không biết em tới, không biết em thích ăn gì, làm đại một món gì đó đi."
 
Trì Kiều nghe xong khách sáo nói: "Em không đói, ăn hay không đều  rồi, anh không cần phải phiền như vậy."
 
Lục Tầm không khách sáo như Trì Kiều, trực tiếp sai cô vào bếp làm trợ thủ, Trì Kiều thực sự không muốn nấu ăn với anh, nhưng lại không biết phải từ chối như thế nào nên đành cắn răng chịu đựng.
 
Lục Tầm mua xương heo, bò viên, đậu phụ và một mớ rau, chuẩn bị cho vào nồi nấu chín, Trì Kiều đang nhặt rau, chợt nghe Lục Tầm nói: “Ngày đầu tiên anh trở về thì đã tới nơi này, em bài trí rất tốt, bán cho người khác thì thật đáng tiếc."
 
Lúc mua căn hộ này chỉ là một phòng trống, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, không có cảm giác giống nhà ở một chút nào. Sau khi Lục Tầm rời đi, Trì Kiều tiết kiệm tiền từng chút một., rồi đến trang trí tổ ấm của họ bất cứ khi nào có thời gian. Cô thay rèm cửa, dán giấy dán tường, mua khăn trải bàn, thảm, tranh tường, đồng hồ hai mặt có đèn, thêm giá sách, làm miếng đệm cửa sổ, cũng tìm thấy nhiều món đồ trang trí độc đáo từ các cửa hàng nhỏ và trên mạng, tiêu tốn tiền vào đây rất nhiều, cũng hao phí rất nhiều công sức.
 
Những suy nghĩ nhỏ nhoi của cô gái này, bốn năm trước cô mong Lục Tầm khi  quay về nhìn thấy sẽ cảm động và kinh ngạc, nhưng hiện tại chỉ có ngượng ngùng và xấu hổ. Trì Kiều không muốn nói về chủ đề này, thay vào đó nói: "Tuy căn hộ này không lớn nhưng tất cả mọi thứ đều đầy đủ, sống một người rất phù hợp."
 
Trong lúc đang hầm xương, Lục Tầm mở vali tìm thẻ do Trì Kiều đưa, trong hộp chỉ có hai bộ vest và một bộ quần áo thường ngày, không có bộ quần áo anh mặc ngày hôm đó khi tới trường tìm cô. Thấy Trì Kiều cau mày, Lục Tầm nói: "Cho anh số tài khoản, ngày mai anh chuyển cho em."
 
"Nếu làm mất thẻ thì số tiền kia anh cũng không lấy lại được, ..." Trì Kiều có chút khó xử nói, "Em đi báo mất là ổn thôi."
 
Thẻ kia là Thời Dự đưa, nếu như Lục Tầm không động tới số tiền bên trong đó, Thời Dự chỉ cần tới báo mất là được, cứ như vậy đi, chuyện ngốc nghếch mà cô làm hẳn là Thời Dự đã đoán ra được, lúc trước đây Thời Dự vẫn chưa đề cập tới chuyện thích cô, là do cô mau quên, đối với chuyện liên quan tới Lục Tầm, Thời Dự vẫn luôn có chút mẫn cảm, lúc trước Thời Dự vẫn còn có ý đối với cô, khi cô lựa chọn ở bên Lục Tầm, từ nhỏ Thời Dự đã là người kiêu ngạo, tự nhiên cũng vì vậy mà sinh ra địch ý đối với Lục Tầm. Nói ra chuyện này, không biết Thời Dự sẽ mắng cô như thế nào.
 
Đã bốn năm không gặp, tay nghề nấu nướng của Lục Tầm đã tiến bộ rất nhiều, rất nhanh và ngon, Trì Kiều cắn hai miếng tượng trưng,  đặt đũa xuống nói: "Khi còn ở nước ngoài anh có thường xuyên nấu ăn không?"
 
Thấy Lục Tầm gật đầu, Trì Kiều nhớ đến những gì cô đã nghe người khác kể về trải nghiệm anh một mình ở bên ngoài, nhìn thấy khả năng thành thạo của anh khi làm những việc vặt vãnh này, cũng có thể đoán được  anh đã phải chịu đựng rất nhiều. Từ góc độ của một người không phải bạn gái, Trì Kiều sẽ không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn cảm thấy, đối với độ tuổi này của bọn họ mà nói, chịu một chút khổ cực cũng không phải chuyện gì xấu.
 
Trước đây khi còn ở bên nhau, không biết khoảng thời gian im lặng có thể xấu hổ như vậy, bây giờ ngồi cùng nhau như thế này, Trì Kiều luôn sợ không khí tẻ ngắt như vậy, vô thức muốn tìm chuyện gì đó để nói: "Sau này anh có định vào công ty ba mình làm việc không? Không làm luật sư?"
 
Lục Tầm đáp một tiếng: "Ba anh tổn thất một số tiền nhưng cũng không thiếu, trở về vì muốn tranh thủ một chút. Năm nay ông ấy cũng đã sáu mươi sáu rồi, cũng không dễ dàng gì, anh phải giúp ông ấy."
 
"Em cảm thấy anh khá thích hợp với chuyện đọc sách."
 
"Từ lúc còn nhỏ bản thân đã không có bất cứ lý tưởng nào, khi đó cố gắng học tập cũng là vì muốn khi lớn lên kiếm được thật nhiều tiền, thoát khỏi nghèo khó. Tuy rằng thành tích vẫn luôn ổn định nhưng kỳ thật lại không có hứng thú, làm gì cũng đều được cả."
 
Trì Kiều không biết nên tiếp tục như thế nào, vì vậy cô lịch sự đợi cho đến khi Lục Tầm ăn xong mới rời đi. Lục Tầm đứng dậy tiễn cô vào thang máy, Trì Kiều liên tục nói anh không cần khách sáo như vậy, nhưng anh vẫn tiễn cô vào thang máy.

 
Bước ra khỏi thang máy, Trì Kiều gọi cho Thời Dự, nói anh nên sớm báo chuyện mất thẻ càng sớm càng tốt. Sau khi nghe xong mọi chuyện, một lúc lâu sau Thời Dự không nói gì. Cho đến khi Trì Kiều chuẩn bị cúp điện thoại, Thời Dự mới nói: "Lúc anh nói với em Lục Tầm sẽ quay về, không phải em đã nói cậu ta có trở về hay không cũng không liên quan gì tới em hay sao?"
 
"Chuyện đó không liên quan gì tới em."
 
"Không liên quan, vậy em hoảng sợ cái gì?"
 
“Em hoảng sợ khi nào, sao anh lại phiền phức vậy?” Trì Kiều có chút khó chịu, sau khi phát cáu với Thời Dự thì trực tiếp tắt điện thoại, từ trước đến nay cô luôn là người dễ mềm lòng, vừa tắt máy thì lập tức liền hối hận, chuyện này vốn dĩ là cô gây phiền phức cho Thời Dự, nhưng vừa rồi giọng điệu của Thời Dự thật làm cho người ta phải bực bội.
 
Trì Kiều đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Thời Dự hay không, thì anh ấy đã gọi lại trước.
 
Trì Kiều chưa kịp lên tiếng, Thời Dự đã cười hỏi: "Giận sao? Đây là lần đầu tiên anh thấy em mắng người."
 
Trì Kiều cảm thấy có lỗi liền nói, "Em xin lỗi, lần này là em gây thêm rắc rối cho anh, ngày mai em mời anh ăn cơm."
 
Thời Dự không trả lời, tiếp tục câu hỏi vừa rồi: "Anh chỉ thuận miệng nói một câu, đột nhiên em lại tức giận? Không phải bị anh nói trúng đấy chứ."
 
Thời Dự vừa nói vừa cười, ngữ khí so với lúc trước đúng là tốt hơn rất nhiều, nhưng Trì Kiều lại không vui: "Anh lại đây!"
 
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trì Kiều mới nhận ra Lục Tầm đuổi theo mình, thấy cô quay lại, Lục Tầm đang đứng cách đó ba  mét mỉm cười: "Anh vừa gọi cho trợ lý, thẻ đã tìm thấy rồi, ngày mai sẽ đưa cho em. Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho em, nhưng máy vẫn luôn báo bận."
 
Bởi vì Thời Dự không thể giải thích được, sắc mặt Trì Kiều có chút mất tự nhiên, một lúc sau cô mới nói: "Anh bận như vậy, không cần phải đi thêm một lần như vậy, mau đưa cho em là được rồi."
 
Lục Tầm mỉm cười: "Ngày mai anh phải công tác, để cho trợ lý đưa cho em."
 
Trì Kiều gật đầu, vẫy tay nói: "Em đi trước, anh cũng về đi."
 
Trước khi cô quay lại, Lục Tầm liền hỏi: "160 vạn này có phải em mượn của Thời Dự, đúng không?"
 
"Ừm."
 
Với tính cách của Trì Kiều, phải quen biết bao nhiêu thì mới có thể vay được tiền của đối phương, anh luôn nghĩ rằng số tiền đó là của ba mẹ Tần Úy. Để trả lại anh, cô lại đi mượn tiền Thời Dự, phát hiện ra chuyện này khiến Lục Tầm rất không thoải mái: "Lúc trước không thấy tin nhắn là bởi vì nói chuyện với anh ta?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận