Mạt Thế Điền Viên


Lời nói của Ngôn Nhất Hàng quả có sức thuyết phục cao khi đề cập đến tình trạng tập kết tang thi hiện tại.

Đó là mối lo âu của rất nhiều người.

Và giờ đây đã có số ít người dao động.

Những người này cơ hồ thuộc về những căn cứ nhỏ yếu, bởi vì không đủ lớn mạnh nên phải tìm đến cây đại thụ núp bóng.
Ngôn Nhất Hàng tuyên bố: "Hiện tại căn cứ Đại Đồng và căn cứ Lăng Tinh đã đồng ý gia nhập vào liên minh.

Như mọi người biết đấy, hai căn cứ này thực lực rất mạnh, trên bảng xếp hạng lâm thời lần lượt giữ top 2 và 4, Rạng Đông chúng tôi vinh dự đứng ở Top 3, càng nhiều căn cứ gia nhập đối với tập thể chỉ có lợi."
Phùng Nguyệt nhíu hàng mày đẹp, tỏ ý thắc mắc: "Căn cứ Kình Thiên không tham gia sao? Tôi kỳ vọng rất cao ở họ đấy." Chính là muốn nói Kình Thiên không gia nhập tôi liền không muốn gia nhập.
Ngôn Nhất Hàng cưới lễ độ, đáp: "đây là chủ ý của ba căn cứ.

Thật ra tôi đã cho người đến mời căn cứ Kình Thiên đến tham dự đại hội, nhân tiện muốn mời cả bọn họ tham gia vào liên minh.

Nhưng tiếc thay Kình Thiên chắc là có việc bận nên không đến được." Gã lại nói đầy ẩn ý: "người của tôi được cử đến mời cũng không còn thấy quay trở lại nữa, chắc là họ cảm thấy điều kiện sinh tồn ở đó quá tốt, nên muốn lưu lại một thời gian chăng."
Một người bên dưới nói: "Tôi từng đến căn cứ Kình Thiên du lịch một thời gian, quả thật ở đó rất tốt, cuộc sống vô cùng sung túc."
Môt người khác phụ họa: "Không khí ở đấy cũng rất tốt, vừa đặt chân đến nơi đó liền thấy cả người thoải mái a."
Phía sau còn có thêm một vài lời khen ngợi Kình Thiên, nói cái gì người ở đó rất kỷ luật, còn có đội ngũ chuyên giải quyết những kẻ phạm luật, an ninh rất tốt các thứ.
Ngôn Nhất Hàng trên bục nắm tay chấp ở sau lưng siết chặt lại, trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên.

Cảm thán: "Đương nhiên phải như vậy mới xứng với top 1 chứ nhỉ." Đột nhiên hắn cười khổ: "Tôi chỉ mong sao những căn cứ khác cũng được sung túc như vậy, Tiếc là Kình Thiên quản lí quá chặt nguồn lương thực mà bọn họ sản xuất ra.


Chúng tôi nhiều lần đến xin được ra giá cao để mua lương thực nhưng chỉ được một lần và mua về rất ít, những lần khác đều bị từ chối."
Đến nước này nếu không hiểu rõ nữa thì mấy người Sở Nam Phong đều đần cả đám.
Những kẻ này đang cố ý vô tình, uyển chuyển bôi nhọ căn cứ Kình Thiên.
Muốn liên minh để một phần chống lại tang thi, một phần khác chính là chèn ép Kình Thiên.

Những kẻ đầu đàn này muốn lợi dụng liên minh để đá Kình Thiên khỏi cái danh Top 1 - căn cứ mạnh nhất, để bọn họ thuận thế trèo lên cái đỉnh đó, nhất thống thiên hạ.
Ngôn Nhất Hàng một lần nữa thể hiện tài ăn nói cùng khả năng thuyết phục người khác khi đề cập đến vấn đề thiết yếu thứ hai sau tang thi, chính là lương thực.

Để nhiều người thán phục sự giàu có của Kình Thiên rồi đưa ra so sánh với tình trạng hẩm hiu của căn cứ mình, như vậy sẽ tạo ra sự thiếu cân bằng.

Và từ sự chênh lệch đó ít nhiều nảy sinh ra sự không cam tâm cùng lòng đồng cảm của những căn cứ nghèo nàn khác.

Mà đã đồng cảm rồi thì rất dễ dàng chấp nhận gia nhập liên minh.
"Tôi chỉ nói đến đây, thời gian còn lại hy vọng các vị vui chơi thoải mái, thức ăn và rượu luôn sẵn sàng phục vụ.

Về phần liên minh, căn cứ nào muốn gia nhập, tôi luôn nồng hậu tiếp đón."
Lúc này chẳng ai đề cập đến cái ghế minh chủ nửa cả, có top 2, 3, 4 tọa trấn, không đến lượt những căn cứ khác giành ngôi.

Nếu gia nhập liên minh hiển nhiên sẽ trở thành thế lực chư hầu của họ.
Ngôn Nhất Hàng nói xong lời này, tiêu sái sải bước đi xuống sân khấu.

Lúc đi ngang qua vị trí của mấy người Sở Nam Phong thì dừng lại, cười ân cần hỏi: "Thức ăn của chúng tôi không làm các vị hài lòng ư?"
Hàn Vân Đào cười giả tạo đáp lại: "Không.


Nó rất tốt, chỉ là buổi trưa chúng tôi đã ăn quá nhiều, nên bây giờ không có cảm giác thèm ăn cho lắm." Nói rồi, nhấp một ngụm rượu, khen: "hơn cả thức ăn, rượu ở đây mới là thứ quý giá nhất."
Sau khi ba người rời khỏi căn phòng này, Thẩm Quân Lâm mới khó chịu hỏi Hàn Vân Đào: "Cậu có cảm thấy phòng này có mùi lạ không?"
Hàn Vân Đào hít ngửi, quay sang nói: "không có ngửi thấy."
"Nhưng tôi thì có, mùi này rất giống với mùi thịt thối."
Bạch Vân Hỏa Lang dù sao cũng thuộc họ cẩu cẩu, khứu giác rất nhạy.

Tiêu Lạc nghe hắn nói thế liền chủ tâm để ý xem sao.
"Quả nhiên có mùi thối rửa.

Nó khá nhạt, càng ngày càng nhạt."
Thẩm Quân Lâm khẳng định: "Vừa rồi ba kẻ kia đứng ở đây, mùi đó càng nồng.

Khi đó tôi cũng không tiện nói.

Tôi hoài nghi, không, tôi dám chắc bọn họ hoặc là tang thi, hoặc có quan hệ gần gũi với tang thi."
Hàn Vân Đào: "còn có kẻ dám gần gũi với tang thi sao?"
Thẩm Quân Lâm phản bác: "biết đâu hắn khẩu vị nặng, nuôi tang thi trong nhà cho vui thì sao? Dù sao chỉ cần trói lại là được, đụng chạm bên ngoài không khiến dị năng giả bị nhiễm độc.

Cậu thật quê mùa."
"........" Hàn Vân Đào nghẹn họng.
Tiêu Lạc: "Sắp tới chắc sẽ phiền phức đây."
Sở Nam Phong xoa đầu cậu: "em không cần lo, có tôi ở đây, mặc em sai sử."

Cho dù bọn họ có gây ra chuyện náo loạn gì đi chăng nữa, Sở Nam Phong đã chấm cái căn cứ này rồi, riêng việc bọn họ đem Kình Thiên ra bôi nhọ đã khiến hắn không cách nào bỏ qua.
Đúng như lời Ngôn Nhất Hàng nói, thức ăn và rượu được cung cấp liên tục.

Sau khi hắn rời đi, nhạc bắt đầu nổi lên, các vũ nữ ăn mặc mát mẻ tiến vào, bắt đầu uốn éo nhảy múa.

Có lẽ đây chính là tiết mục khiến những người ở đây hưng phấn nhất.
Phụ nữ yêu thích làm đẹp là không sai, Tuy chỉ số nhan sắc giảm nhiều so với thời bình do không được chăm sóc cũng như được hỗ trợ bởi lớp trang điểm, tại mạt thế không có đủ điều kiện để làm đẹp, nhưng những người phụ nữ này, bằng cách nào đó, vẫn có thể khiến cho mình trở nên thật rạng rỡ, diễm lệ nhất có thể.
Bọn họ vừa mới xuất hiện, gần như câu hồn đoạt tâm của những kẻ lâu ngày chay tịnh, khiến nhiều người phải đưa tay xuống đũng quần để chỉnh kim đồng hồ.
Trong phòng này, lúc trước là nam áp đảo, hiện tại âm dương cân bằng, bầu không khí cũng dần nóng lên.
Từng người phụ nữ vừa uốn éo vòng eo nhỏ nhắn vừa tiến tới đối tượng mà mình nhắm đến.

Những người đàn ông cũng để mặc cho các cô làm loạn, chính mình lại vô cùng hưởng thụ.

Những ánh mắt đói khát luôn dán chặt trên thân thể của các cô.
Không thể phủ nhận rằng phụ nữ luôn có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn của đàn ông, trừ phi người đàn ông đó là gay.

=))
Bởi vậy cho nên khi bốn người Sở Nam Phong lọt vào tầm ngắm của khá nhiều cô gái, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Trong một căn phòng kín đáo, ánh sáng mờ ảo.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hai chân giang rộng, ngồi ở giữa hai chân gã là một thanh niên nhỏ gầy không mặc y phục, để lộ làn da trắng sáng in hằn những dấu vết ái muội, trên cổ cậu đeo một cái vòng cổ SM màu đen, nối với sợi dây xích mà đầu bên kia của dây xích nằm trong tay người đàn ông.

Miệng của cậu đang ngậm căn nguyên gốc rễ của người đàn ông đó, ra sức hầu hạ, cho dù điều đó khiến cậu thấy tột cùng ô nhục.
Người đàn ông ngửa cổ ra sau, thoải mái hưởng thụ.

Gã chính là Ngôn Nhất Hàng.
Trong phòng còn có hai người khác nữa, là Kính Đình và Lan Vỹ.


Nhìn thấy mọi sự daam dục diễn ra trước mắt mà vẫn thản nhiên như không, dường như đã thành thói quen.
Ngôn Nhất Hàng xoắn xoắn lọn tóc đen của cậu thiếu niên, nhếch mép cười: "Bọn họ quả nhiên như lời ngươi nói a Kính Đình, lợi hại lắm." Hắn hồi tưởng lại, si mê nói: "Cậu bé tóc trắng kia lợi hại nhất, mới gặp đã khiến ta thích rồi, dưới mặt nạ đó chắc chắn là một khuôn mặt rất xinh đẹp" Sau đó hắn nở một nụ cười đểu cán.
Lan Vỹ cũng cười: "Thật hiếm có kẻ nào mà anh vừa nhìn liền thích đến thế."
"Đúng vậy, cậu bé đó là một ngoại lệ." Rồi hắn quay sang Kính Đình hỏi: "mày có tra được lai lịch bọn họ không?"
Kính Đình lắc đầu: "Chỉ biết bọn họ đến từ căn cứ Hồng Hoang."
"Căn cứ Hồng Hoang?" Ngôn Nhất Hàng híp mắt nguy hiểm: "Cái tên này thật là đáng ghét.

Nhưng không sao, sau này cái tên này sẽ không còn dính trên người cậu bé ấy nữa, mà sẽ thay thế bằng Rạng Đông.

"
Kính Đình: "Tôi cảm thấy tên đầu lĩnh kia khá khó đối phó."
Ngôn Nhất Hàng nghe thế liền khinh miệt cười: "Tên nhãi đó ư? Tao đã xem qua, lợi hại thì có lợi hại đấy, nhưng cũng chỉ cấp 7 sơ giai, còn tao đã là trung giai.

Trước mặt tao nó cũng chẳng là cái thá gì."
Kính Đình nghe thế cũng không thấy nỗi bất an trong lòng suy giảm đi, mà vẫn còn âm ỉ không dứt.

Gã không được thoải mái như Ngôn Nhất Hàng, vẫn cảm thấy như còn có cái gì đó chưa được lật mở, đang ở trong tối rình mò.
Lan Vỹ thì tựa hồ rất hiểu Kính Đình, chỉ cần nhìn sắc mặt liền biết gã nghĩ cái gì.

Mà hắn khá tin tưởng trực giác của người này.

Rồi khi nhìn lại lão đại thực lực cao cường đang thoải mái trước mắt, Lan Vỹ rồi rắm không biết phải theo bên nào.
"Mà tiếc thật nhỉ? Bọn họ lại từ chối bữa tiệc thịnh soạn mà tao đã cất công chuẩn bị." Ngôn Nhất Hàng nói: "nếu bọn họ mà ăn nó thì vinh hạnh cho tao quá."
Lan Vỹ: "Bọn họ uống rượu thôi cũng đủ vui vẻ rồi, rượu ngon lại có mỹ nhân bầu bạn, có khi sung sướng đến nỗi bay tới miền cực lạc."
"Ha ha ha....Nói hay lắm." Ngôn Nhất Hàng đạp đạp lên người cậu bé đang khẩu giao cho mình, ra hiệu cho cậu sang chỗ Lan Vỹ, "thưởng cho mày.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận