Mạt Thế Chi Thần


' Một ~ Hai~ Ba~ Bốn,
Một đứa trẻ nhỏ, 
Ba vị ác thần,
Kìa sức mạnh của ai ?
Dòng máu ai đang chảy?
Hình dáng của con quỷ nào ?
Ôi đứa nhỏ đáng tiếc,
Là ai đã nguyền rủa con ?'
Tiếng hát nhỏ nhẹ vang lên, giai điệu mang lại cảm giác rợn tóc gáy.

Tử Thiên lặp đi lặp lại bài đồng dao, trong tay xoay con dao bấm, tay kia vân vê ống quần xắn cao đến đầu gối.

Yên hình người cầm khăn lông đứng im một bên, chân khẽ gảy gảy cái xác sang bên cạnh thật nhẹ nhàng để không ảnh hưởng đến tâm trạng hát hò của chủ nhân.
Ma Tu cùng đám người của hắn bị đánh đến bầm dập nằm ở một bên, cả người đầy máu ngay cả việc nhấc người lên cũng thật khó khăn.

Tử Thiên ngâm chân trong chậu máu, Huy Lan cùng Huy Lam và Vân Cao đứng sau mà muốn hòa mình vào thân xe luôn.
Huyền đại nhân biểu thị trò này ông không quản.
Cặp vợ chồng bày tỏ chuyện này chỉ đứng hóng.
Tử Thần đắp chăn đi ngủ.

Những người khác........!chưa muốn chết.
" Anh bạn, à không, đứa nhỏ này, chưa chết đó chứ ?" Tử Thiên cười, ánh mắt dịu dàng đến muốn băm xác người đối diện.
" Khụ....!khụ...khụ!!!" Ma Tu cố chống đỡ, dùng khủy tay nâng thân trên dậy một chút, miệng đầy máu.
Những người còn lại vẫn còn ý thức nhưng chỉ có thể mở mắt mà nhìn, hiện tại chỉ cần cử động một chút thôi là có cảm giác cái mạng sắp trôi sang thế giới bên kia rồi.
" A! Tốt quá, vẫn chưa chết, nhưng sao lại không nói lời nào thế kia ?" Tử Thiên ngáp một cái, dựa lưng vào cái ghế, miệng không ngừng châm chọc kẻ đang cố gắng nâng người dậy.
Tử Thiên ngoắc ngoắc tay, Yên đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh liền đi về phía Ma Tu.

Tay áo thật dài cũng không ảnh hưởng tới việc nó nắm cổ Ma Tu kéo lê hắn đến trước mặt chủ nhân, sau đấy nó lấy khăn giúp Tử Thiên lau chân.
Mắt Ma Tu mờ đi vì máu đang chảy nhưng hắn lại cảm thấy mình đang nhìn thật rõ người đứng trước mắt, từng lời kể của cha từng lời nguyện của mẹ giờ phút này tràn ngập đại não, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn.

Trong đầu chỉ có một ý niệm mãnh liệt, đó là phải sống! Nhất định không thể chết!!
Thật đáng thất vọng làm sao.
Tử Thiên bĩu môi, người hơi cúi để nhìn sinh vật rác rưởi đang thở hấp hối dưới chân của mình.

Anh không hiểu tại sao Huyền đại nhân lại muốn mang thứ này về, nếu Ngài muốn vậy anh sẽ không có ý kiến gì nhưng không đồng nghĩa Ngài sẽ thực sự quan tâm đến sống chết của thứ rác rưởi này.

Anh đã cho rằng có lẽ thứ này đặc biệt hơn đám lúc nhúc đang dần tuyệt chủng kia, vì một nửa dòng máu hắn mang, vậy mà anh đã sai rồi.
Tử Thiên ngồi xổm xuống, bàn tay ấm áp cùng một mùi hương của nắng và lửa, mỉm cười với Ma Tu.
" Tỉnh lại nào, nói cho ta nghe, đứa trẻ đáng thương, vì sao ngươi dám tấn công chúng ta ? Hãy nhìn nơi này thật kĩ, những cái xác xếp chồng dù nhiều thật nhiều cũng không thể chạm đến thiên đàng, nhưng địa ngục thì chỉ cần một cái hố thôi."
Sau khi rời căn cứ, đoàn xe gồm 5 xe địa hình và 2 xe bán tải lớn của bọn họ di chuyển đến địa điểm dịch chuyển, khoảng 60km thì bị tập kích.

Thật bất ngờ khi đám người Ma Tu lại cùng bọn họ phối hợp, vốn dĩ bọn Mặc Ti cùng Huyền đại nhân chẳng quan tâm và bảo vệ bọn họ là trách nhiệm của Tế, Vân, Huy gia.
Vậy mà, trong đám đó lại có một dị năng giả hệ băng cấp 3 - so với mặt bằng chung mới chỉ cấp 1 đầu cấp 2 thì đây khẳng định là vua trong vua rồi.
Kết cục thì bị Mặc Ti xiên chết, vừa kêu một phát là cây thương vào mồm, thật lãng xẹt, đời vừa lên hương thì lụi tàn.
Còn chưa thể hiện được 3s, tội nghiệp.

Chia buồn.
Tử Thiên - người đàn ông không thích phụ bạc, sau khi nhìn thấy hành động nối giáo cho giặc của đám Ma Tu, vui lòng cầm thanh kiếm bốc lửa ra trận, trừ đám Ma Tu còn đang thoi thóp ra thì chỉ còn một màu đỏ nhìn đến choáng váng.
" Ta nghe rằng máu là thứ chất lỏng tự nhiên dinh dưỡng nhất, hơn xa những thứ nhân tạo, vừa ấm áp lại chứa đựng cả sự sống bên trong.

Ta không nghĩ truyền thuyết về Bloody Mary là sai, bà ta có thể dưỡng nhan bằng thứ chất lỏng này."
" Thực ra cả nhà cậu đều phải chết, nếu câu trả lời của cậu làm ta hài lòng có thể ta sẽ xay các người trong cùng một cái lò, đã lâu rồi ta chưa gặp đám thú cưng bé bỏng kia, như vậy có được không ? Đứa trẻ đáng mến ?"
Ma Tu nuốt lại ngụm máu đã trào lên cổ họng, quả thật hắn vẫn thích nhị thiếu gia hơn là vị đằng trước này. 

" Ngài....!c...!có th...ể ....!cho....!t..ôi ít ...!thuốc....!tr...ước ...!k..hông?"
Tử Thiên phì một tiếng, một quả cầu ánh sáng nhỏ bằng móng tay xuất hiện, nhẹ nhàng trôi vào trong người Ma Tu.

Luồng khí ấm áp lan ra khắp người, cơn đau được xoa dịu, những vết thương đã ngừng chảy máu.
" Tôi chỉ muốn ngăn bọn họ lại, bọn tôi thực sự không biết rằng họ định tập kích các vị." Ma Tu chống người dậy nhưng không thể đứng lên, mắt nhìn thẳng vào Tử đại thiếu gia.
" Đám trẻ nhà ta nhờ ơn 'cậu chủ nhỏ' đây mà đã có vài đứa bị thương không nhẹ, tất nhiên chúng bị thương là do chúng yếu hơn địch nhưng ta nhìn rõ ràng là thuộc hạ của 'cậu chủ nhỏ' tặng cho.

" Tử Thiên không nóng không lạnh nói, Huy Lan nghe ra ngữ khí của thiếu gia liền tiếp tục dựa càng sát vào thân xe như muốn tàng hình.
Ôi Thần thiếu gia, Thiên thiếu gia sắp cáu rồi !!
" Thật vô vị.

" Tử Thiên để mặt sát lại với Ma Tu, con ngươi vốn đen dần dần phai màu rồi chuyển sang màu đỏ cam như ngọn lửa, giọng nói lạnh đến cực điểm nhỏ nhẹ bên tai Ma Tu, âm lượng vừa đủ để chỉ hai người có thể nghe.
" Súc sinh phải biết rõ vị trí của mình, ngươi nghĩ ngươi lừa được bản thiếu gia sao ?"
" Ngay lúc nhìn thấy ngươi, ta đã biết Tế Thế đã dạy ngươi cách để ngăn cản bọn ta, hắn huấn luyện việc đó trở thành bản năng của ngươi.

Ngươi không thể giết được anh em ta nhưng có thể khiến chúng bị thương để ngươi chạy trốn, hắn đã ám thị tâm lý của ngươi, ' Không thể quay về Nhà Chính '.

"
Nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu thẳm trong linh hồn Ma Tu, trước đây nguy hiểm trùng trùng nhưng hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái chết lại đáng sợ đến thế.

Người này, anh ta biết hết những gì mà cha mẹ đã dạy hắn, thậm chí cả ám thị tâm lý này.
" Cho nên, ngươi rõ ràng biết sẽ có người tấn công chúng ta.

Chỉ là, cha ngươi chưa bao giờ hiểu được anh em ta, vì ngay từ đầu tên rác rưởi đó đã muốn lợi dụng chúng ta.


" Sự dịu dàng của Tử Thiên luôn là nỗi ám ảnh với mọi người, kể cả những người cùng chung dòng máu, vì họ hiểu bản chất của Tử Thiên - cuồng sát.
" Cái gì .........!" Ma Tu trừng mắt kinh hãi.
Tử Thiên đứng dậy, vẻ mặt ghét bỏ như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu mà nhìn Ma Tu.
" Hắn được phân cho ở bên chúng ta từ khi ta sống lại, nhưng hắn chưa bao giờ trung thành với chúng ta, tất cả những gì hắn muốn là sự trường sinh mà chúng ta sở hữu.

Ta chưa bao giờ đối xử thật lòng với hắn, nói đúng hơn anh em ta chưa từng tin tưởng hắn.

Ta và Tiểu Thần cùng hắn chơi trò chơi gia đình, ta vẽ cho hắn ảo tưởng và Tiểu Thần vẽ cho hắn niềm tin, trò chơi này quả thực thú vị.

"
" Mà cũng chưa thể kết thúc được, ta còn chưa chơi chán nữa.

Sao ngươi lại không tham gia cùng chúng ta nhỉ ? " 
Một trò chơi, chơi đến chết mới có thể dừng.
...................................................................................
P/s: Vừa bận lại vừa mệt, học onl thật mệt mỏi :(((
P/ss: Anh Tu chưa chết được đâu :(( Tử Thiên vừa mời ảnh tham gia trò chơi gia đình phiên bản ' ai mới là trùm gia đình ?' cho nên cảm ơn các bạn vẫn còn theo dõi bộ truyện này :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận