Mật ngọt hôn nhân

Nguyễn Yên nghi hoặc nhận lấy túi bánh ngọt, sờ sờ hình dạng bên trong thì phát hiện ra đây là một cái hộp tròn: “Đây là cái gì thế ạ?”

 
“Bánh mocha phô mai.”

 
“Mocha phô mai ạ?” Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Yên là ‘đây không phải là hương vị bánh yêu thích nhất của cô hay sao?’ Nhưng cô càng ngạc nhiên hơn chính là: “Sao tự nhiên anh lại mua bánh này thế…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Người đàn ông rũ mắt nhìn vẻ mặt vui mừng và ngạc nhiên của cô gái, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, trong tim anh khẽ rung động, anh dời ánh mắt đi, giọng nói bình thản như thường:

 
“Được người khác giới thiệu nên anh tùy tiện đặt một cái.”

 
Mặc dù là tùy tiện đặt nhưng lại vừa khéo là món cô thích ăn nhất…

 
Mày mắt Nguyễn Yên cong cong, cũng không bởi vì những lời này mà cảm thấy không vui: “Cảm ơn anh.”

 
Nguyễn Yên nói xong rồi kéo tay Chu Mạnh Ngôn, anh dẫn cô đi ra khỏi đình.

 
Trọng Trạm Tĩnh đứng ở ngoài đình Đào Tiên nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, sau đó nhìn thấy bọn họ đi về phía mình, những ngón tay cầm túi xách khẽ run lên.

 
Khi bọn họ đi đến trước mặt, Trọng Trạm Tĩnh cong khóe miệng lên, mỉm cười: “Thì ra là Nguyễn Yên đang ở đây, cô chờ một mình rất lâu rồi đúng không?”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh thì nở nụ cười dịu dàng:

 
“Không có, tôi mới đến đây không lâu.”

 
“Vậy lát nữa hai người dự định sẽ làm gì tiếp theo?”

 
“Ừm…” Nguyễn Yên cũng không biết, Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh mở miệng: “Chúng tôi sẽ trở về nghỉ ngơi.”

 
Trọng Trạm Tĩnh khẽ gật đầu, cô ta cảm thấy hơi nước mờ mịt đang dâng lên sắp làm mờ đi đôi mắt, cũng may xung quanh chỉ có một ngọn đèn đường yếu ớt nên không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của cô ta.

 
Trọng Trạm Tĩnh cố nén sự run rẩy trong giọng nói của mình, cười nói: “Vậy thì tôi cũng đi về đây, tôi sẽ đi xuống con đường dưới kia, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, mai gặp lại.”

 
Trọng Trạm Tĩnh không chờ câu trả lời, xoay người đi xuống bậc đá.

 
Khi Trọng Trạm Tĩnh hoàn toàn biến mất trước mắt hai người, cô ta lao nhanh về phía trước giống như đang chạy trối chết, rẽ vào một nơi không có ai, cô ta dựa vào tường đá rồi bưng kín miệng, cố kìm nén tiếng nức nở.

 
Hóa ra tất cả mọi thứ của ngày hôm nay đều là do cô ta tự mình đa tình.

 
Chu Mạnh Ngôn vốn không nhớ ngày sinh nhật của cô ta, bánh ngọt kia vậy mà lại là chuẩn bị cho Nguyễn Yên.

 
Cô ta còn tưởng rằng anh sẽ đưa cô ta đến nhà hàng Băng Tuyền, tặng bánh kem cho cô ta, thậm chí sẽ lắng nghe ước nguyện của cô ta, cho dù điều đó chỉ xuất phát từ quan hệ bạn bè.

 

Nhưng anh không hề nhắc đến sinh nhật của cô ta dù chỉ là một câu, đã nhiều năm như vậy, cô ta chỉ là một sự tồn tại nhạt nhòa trong lòng anh, chỉ là một người bạn bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, thậm chí cô ta còn hy vọng xa vời rằng khi cô ta về nước, anh có thể sẽ có một chút thay đổi đối với cô ta, nhưng chẳng có bất kỳ điều gì cả.

 
Người duy nhất có tư cách đứng cạnh Chu Mạnh Ngôn lúc này chỉ có mỗi Nguyễn Yên.

 
Trọng Trạm Tĩnh ngồi xổm xuống, che đi đôi mắt tràn ngập nước mắt nóng hổi.

 
Ở bên kia.

 
Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn đi về chỗ ở.

 
Xung quanh chỉ có âm thanh êm dịu của nhạc cổ giống như núi non sông nước vờn quanh bên tai, thư thái và nhàn nhã.

 
Xung quanh không còn người nào khác, trong một không gian tối tăm, Nguyễn Yên chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông ở bên cạnh, cô khoác tay anh, cử chỉ vô cùng thân mật giống như hai người họ chẳng khác gì một đôi vợ chồng bình thường, thế nhưng vẫn có một số khác biệt —— 

 
Chu Mạnh Ngôn cả ngàn năm cũng sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện, Nguyễn Yên càng không biết nói cái gì nên hai người cứ lặng lẽ cùng nhau bước đi.

 
Bỗng nhiên trong lúc đó, tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ được truyền đến từ phía trước. 

 
Nguyễn Yên sửng sốt: “Có đứa bé nào đang khóc sao?”

 
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt lên thì nhìn thấy một cậu bé mặc chiếc áo khoác quân đội nhỏ màu xanh lục đứng bên cạnh ghế đá ở ngã rẽ phía trước, ngơ ngác đứng khóc tại chỗ.

 
Anh dẫn Nguyễn Yên đi đến chỗ cậu bé kia, Nguyễn Yên nghe thấy tiếng khóc càng ngày càng gần, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn dừng lại, cô nhẹ nhàng khua tay vài cái thì chạm vào đầu cậu bé.

 
Đôi tay cô nắm lấy hai vai của đứa trẻ sau đó ngồi xổm xuống rồi hỏi bằng giọng nói dịu dàng: “Bạn nhỏ này, vì sao em khóc thế?”

 
“Huhu không thấy ba mẹ đâu nữa, em… Em không tìm thấy bọn họ…”

 
Cậu bé khóc nấc nghẹn ngào, Nguyễn Yên nghe thấy mà trái tim cũng muốn tan chảy: “Ngoan nào, trước hết em đừng khóc nữa nhé, có phải em tên là Phương Phương không?”

 
“Dạ…”

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn cậu bé không có một chút ấn tượng này: “Em biết thằng bé sao?”

 
Nguyễn Yên đứng lên, quay mặt về phía anh và giải thích: “Em nhớ giọng nói của thằng bé, sáng hôm nay thằng bé ngồi cùng một chiếc thuyền với chúng ta đến đây, chắc là con của một cặp vợ chồng nào đó.”

 
Bởi vì không nhìn thấy nên thính giác của Nguyễn Yên sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén và có khả năng nhận biết âm thanh tốt hơn.

 
Nguyễn Yên hỏi Phương Phương ba mẹ của bé tên là gì, đứa trẻ nói ra tên, quả nhiên bé là con của phó tổng một công ty cũng có mặt trong cuộc hội nghị ngày hôm nay.

 
Người đàn ông lấy điện thoại ra gọi điện cho đối phương, đầu dây bên kia nói sẽ đến ngay lập tức.

 
Nguyễn Yên ngồi xổm xuống, chạm đến khăn giấy trong túi xách rồi lấy ra một tờ, ngón tay cô nâng lên chậm rãi chạm vào gương mặt của cậu bé, lau đi nước mắt cho bé rồi dỗ dành: “Anh chị đã gọi cho ba mẹ em đến đây rồi, bọn họ sẽ đến đón em ngay lập tức, đừng khóc nữa có được không?”


 
“Dạ…”

 
“Phương Phương nói cho chị nghe xem em mấy tuổi rồi?”

 
“Năm nay em bốn tuổi ạ.”

 
“Bốn tuổi rồi à, sao Phương Phương lại chạy tới đây một mình…”

 
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt xuống nhìn Nguyễn Yên vô cùng kiên nhẫn dỗ dành đứa bé với nụ cười ấm áp và điềm tĩnh trên gương mặt.

 
Phương Phương nhìn đôi mắt vô hồn của Nguyễn Yên không nhìn gương mặt của bé mà hơi nhìn nghiêng xuống dưới thì bé đưa tay đến trước mặt cô một lúc rồi nghi ngờ hỏi: “Chị ơi, có phải chị không nhìn thấy không ạ?”

 
Nguyễn Yên sửng sốt: “Ừm.”

 
“Vậy thì có phải chị cảm thấy rất khó chịu hay không ạ?”

 
Nguyễn Yên nắm lấy tay cậu bé rồi lắc đầu, vẫn cười tươi như trước: “Đây chỉ là tạm thời mà thôi, sau này sẽ tốt hơn.”

 
Lúc này, ba mẹ của Phương Phương đã chạy tới đây: “Sao con lại chạy lung tung khắp nơi thế này, làm ba mẹ lo lắng muốn chết!”

 
“Ba ơi, mẹ ơi ——”

 
Người phụ nữ bế cậu bé lên, thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên, cảm kích nói: “Chu tổng, Chu phu nhân, cảm ơn hai người rất nhiều.”

 
Ba của Phương Phương bắt tay với Chu Mạnh Ngôn: “Xin lỗi, đã làm phiền hà hai người rồi.”

 
Chu Mạnh Ngôn nói: “Không sao, chủ yếu là do vợ tôi nhận ra con của hai người nên tôi mới có thể gọi điện ngay cho hai người.”

 
Người phụ nữ có chút kinh ngạc bởi vì cô biết Nguyễn Yên không thể nhìn thấy: “Thì ra là thế, thật sự cảm ơn Chu phu nhân…”

 
Cô gái ngượng ngùng: “Không có gì, đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”

 
Sau khi một nhà ba người nói đi nói lại lời cảm ơn thì cuối cùng cũng rời đi, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn tiếp tục đi về phía trước.

 
Vừa đi Nguyễn Yên vừa nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được cười thành tiếng, sau khi nhận ra Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh thì cô lập tức hạ khóe miệng xuống.

 
Người đàn ông nghe thấy tiếng cười, nghiêng đầu nhìn cô, vài giây sau khẽ hỏi: “Cười cái gì thế?”

 
“Em chỉ là… Nghĩ đến bản thân khi còn nhỏ cũng đã từng đi lạc.”


 
Nguyễn Yên khẽ lắc chiếc bánh trong tay, nhớ lại chuyện của thời thơ ấu: “Mấy năm đầu học tiểu học, khi ấy em vẫn còn ở Tô Thành với bà ngoại, vốn dĩ đều là người trong nhà đưa đón em đi học nhưng bọn họ không cho phép em ăn quà vặt ven đường, sau này em nói với bọn họ là em muốn tự mình đi đến trường và tự về nhà sau khi tan học. 

 
Ai biết được ngày hôm sau em đi học một mình thì nhìn thấy ven đường có một ông cụ bán kẹo bông gòn, em muốn ăn cực kỳ nhưng trong túi không có tiền nên cứ đi theo ông ấy, ông cụ nhìn thấy em vẫn cứ đi theo mãi thì hỏi em có muốn mua hay không, em nói em không có tiền, ông ấy nhìn thấy dáng vẻ của em giống như sắp chảy nước miếng ra nên cho em một cây kẹo bông gòn nhỏ, em liếm kẹo bông gòn một cái, vừa ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy xung quanh là một nơi xa lạ, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, sợ tới mức bật khóc.”

 
Chu Mạnh Ngôn nhớ lại những bức ảnh chụp của Nguyễn Yên trong album đã xem ngày hôm qua, không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ ngốc nghếch kia của cô.

 
“Sau đó một người hàng xóm gần nhà em vừa khéo đi ngang qua, nhìn thấy em đứng khóc ở đó thì chở em đến trường học bằng xe đạp. Khi tới lớp học, em cầm cây kẹo bông gòn mà mắt đỏ hoe, bạn nam trong lớp còn trêu đùa nói em cướp kẹo bông gòn của người khác nên bị người ta bắt nạt đến khóc.” Nguyễn Yên mỉm cười và lẩm bẩm: “Làm ơn đi, trông em giống như đồ ham ăn vậy sao?”

 
Anh nhìn chiếc bánh trong tay cô rồi trêu đùa: 

 
“Đúng thật là đồ ham ăn.”

 
Nguyễn Yên: “……” Người này vậy mà lại trêu cô?

 
Cô lại nhớ về quá khứ: “Xung quanh nhà bà ngoại có rất nhiều anh chị đều trạc tuổi em, sau này em đi học cùng với bọn họ, bọn họ cùng em lén ăn quà vặt, còn dẫn em đi chơi khắp mọi nơi nữa.”

 
Khi người đàn ông nghe thấy hai từ “hàng xóm” thì cụp mắt xuống rồi nói:

 
“Tuổi thơ của em rất vui vẻ.”

 
Nguyễn Yên không nghe ra cảm xúc trong lời nói của anh, gật gật đầu: “Trẻ con mà, không lo không nghĩ, chẳng có phiền não gì cả.”

 
Đồng tử của Chu Mảnh Ngôn dần tối xuống, suy nghĩ trôi xa —— 

 
“Ê, mày cũng có tư cách chơi với bọn tao sao? Cút đi cho tao!”

 
“Nhà mày không có tiền, mày sắp phải dọn đi rồi, dọn đến cái mương hôi hám sống cùng với lũ chuột!”

 
“......”

 
Anh cố nén cảm xúc trào lên trong lòng, giọng nói rất nhạt: “Khá tốt.”

 
Nguyễn Yên mỉm cười: “Chắc là tuổi thơ của anh thú vị hơn em rất nhiều đúng không? Em cảm thấy con trai sẽ có thể chơi nhiều hơn một chút.”

 
“Tới rồi.”

 
Anh nói.

 
Hai người vừa lúc đi đến cổng biệt thự, đề tài đành phải chấm dứt.

 
Cẩn thận bước qua ngưỡng cửa, bọn họ đi qua sân, cuối cùng vào trong nhà.

 
Nguyễn Yên thay giày xong thì được Chu Mạnh Ngôn dẫn tới phòng khách, cô ngồi ở trước ghế sô pha vui vẻ mở túi bánh ngọt rồi lấy bánh mocha phô mai ra: “Mạnh Ngôn, anh có muốn ăn không?”

 
Người đàn ông đi đến phòng bếp: “Không ăn.”

 
Vậy thì cô sẽ tận hưởng một mình vậy.

 
Cô sờ soạng mở ra giấy gói rồi lấy cái hộp đậy trong suốt bên trên ra, cô bưng bánh kem lên, một tay cầm nĩa, đầu tiên là thử đụng vào mấy cái để thăm dò đại khái hình dạng của nó.


 
Ăn bánh kem một mình đúng thật là không tiện cho lắm vì cô phải tự mình chậm rãi lần mò.

 
Cô dùng nĩa chậm rãi xúc một miếng đưa vào trong miệng, vị phô mai ngọt ngào hòa quyện cùng với vị mocha ngập tràn khắp mỗi một góc trong khoang miệng của cô, cô cảm thấy đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

 
Nó giống như hương vị bánh kem bà ngoại đã từng làm, mỗi một miếng đều ngọt tận đáy lòng.

 
Người đàn ông mang ly nước đi ra từ phòng bếp thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang ăn bánh kem với vẻ mặt thỏa mãn nho nhỏ trên gương mặt, giống như muốn hòa vào hư không vậy.

 
“Ăn ngon không?”

 
Cô gật đầu như giã tỏi: “Cực kỳ ngon ạ, em cảm thấy cái bánh này không ngấy chút nào.”

 
Cô vừa dứt lời thì chóp mũi đã bị khăn giấy lau một cái, Nguyễn Yên bỗng nhiên ngây người, sờ sờ cái mũi của mình: “Em, em không cẩn thận để dính lên rồi sao…”

 
“Ừ.”

 
Nguyễn Yên lấy mu bàn tay lại cọ cọ chóp mũi, gương mặt đỏ bừng.

 
Chú ý tướng ăn, chú ý tướng ăn QAQ…

 
“Đi lên lầu đi.”

 
Vì thế Nguyễn Yên bị Chu Mạnh Ngôn mang lên trên lầu, tới phòng ngủ, cô ngồi ở trước bàn nhỏ tiếp tục ăn bánh kem còn người đàn ông thì đi đến phòng sách để xử lý một số công việc còn lại.

 
Đang làm việc thì Đằng Hằng gọi điện tới.

 
“Chu Mạnh Ngôn, hôm nay tôi nhìn thấy chị Trạm Tĩnh đăng bài lên vòng bạn bè, lần này cậu đi Tô Thành cùng với chị ấy sao?”

 
“Tình cờ gặp thôi.”

 
“Ồ, trùng hợp thế, hôm nay vừa khéo là sinh nhật của chị Trạm Tĩnh, chờ hai người trở về thì chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho chị ấy.”

 
“Sinh nhật của chị ấy?”

 
“Đúng rồi, cậu sẽ không quên đấy chứ?”

 
“Chưa từng nhớ.”

 
Chu Mạnh Ngôn chưa từng nhớ sinh nhật của người khác.

 
Bởi vì anh thậm chí không có sinh nhật của riêng mình.

 
“Haiz, cậu thật là, vậy không có việc gì nữa thì tôi cúp đây.”

 
“Ừ.”

 
Chu Mạnh Ngôn cúp điện thoại, không nghĩ nhiều, tiếp tục giải quyết công việc trong tay.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận