Mật ngọt hôn nhân

Nguyễn Yên hỏi về ngôi trường này, bà cụ nói đó là trường tiểu học duy nhất ở ngôi làng của bọn họ, cơ sở vật chất rất kém bởi vì trường học thiếu tiền nên cũng không thể xây được một tòa nhà mới.

 
Nguyễn Yên nghe xong thì trong lòng hụt hẫng nhưng cũng khó mà nói điều gì được.

 
Trận mưa lớn kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Sau khi ăn xong, bà cụ giúp Nguyễn Yên gói dược liệu và cũng nói về tỷ lệ nấu thuốc, sau khi dặn dò được kha khá, Phạm Trác nhìn cơn mưa giông bên ngoài đã tạm ngớt thì nói nhân lúc còn sớm nên đi thôi.

 
Nói lời tạm biệt với gia đình bà cụ, chiếc xe chạy về phía cổng làng nhưng cây cầu ở cổng đã bị ngập.

 
“Phải làm sao bây giờ...” Diệp Thanh nôn nóng.

 
“Có lẽ thật sự không đi qua được, bên này chỉ có một con đường này thôi.”

 
Cuối cùng không còn cách nào nên ba người đành phải đi vòng lại, ai ngờ không biết tại sao chiếc xe lại đột nhiên tắt máy giữa đường, Nguyễn Yên và Diệp Thanh xuống xe, vẫn là do một vài người qua đường hỗ trợ đẩy chiếc xe đến chỗ có thể đậu được.

 
Diệp Thanh cầm dù, dẫn Nguyễn Yên đi trở lại nhà bà cụ, trời lại đổ cơn mưa nặng hạt hơn, nửa người của Nguyễn Yên đều bị xối ướt.

 
Trở lại nhà bà cụ, bà cụ nhìn thấy bọn họ thì vội vàng đi vào trong phòng lấy khăn lông ra, Phạm Trác dầm mưa chạy chậm trở về: “Phu nhân, có lẽ chiếc xe này bị hỏng rồi, bây giờ chỉ có thể chờ mưa nhỏ đi rồi lại tìm người tới sửa thôi, haiz, đều do tôi…”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao đâu ạ, chuyện này không liên quan gì đến chú.”

 
Bà cụ an ủi: “Không sao đâu, mọi người cứ yên tâm ở lại đây, đợi mưa tạnh rồi lại đi.”

 
Nguyễn Yên ngồi ở trên ghế, ôm hai tay, hôm nay cô không mặc nhiều quần áo cho lắm, lúc này cơ thể đã hơi run lên vì lạnh, Diệp Thanh giúp cô rót một ly nước ấm rồi lại giúp cô lau tóc, cô nàng lo lắng sốt ruột: “Phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng để bị cảm.”

 
Nguyễn Yên khẽ mỉm cười rồi lắc đầu, cô không muốn để cho bọn họ phải lo lắng, bà cụ thu dọn một cái giường rồi đưa cho Nguyễn Yên một bộ quần áo mà bà không thường mặc sau đó để cho cô đi thay quần áo bị xối ướt trên người ra trước: “Bà đi nấu một ít canh gừng trừ phong hàn cho các cháu, các cháu nghỉ ngơi ở đây trước đi.”

 
Nguyễn Yên cảm thấy khó chịu trong người, thật sự khó chịu, cuối cùng đành phải đi nằm một lúc.

 
Ai ngờ cô vừa ngủ thì ngủ một mạch tới chiều tối, tình huống đột ngột phát sinh này cũng đã truyền tới tai Chu Mạnh Ngôn.

 
Nguyễn Yên đang mơ mơ màng màng thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 
Cô bắt máy: “Alo?”

 
“Em đi đến vùng nông thôn sao?”


 
Chu Mạnh Ngôn ở đầu dây bên kia vừa mới đi ra khỏi phòng họp thì đã nhận tin tức được truyền đến từ biệt thự, anh nhíu mày lại rồi gọi điện thoại cho cô.

 
“Vâng…” Nguyễn Yên nghe ra giọng của anh, cô khẽ ho vài tiếng: “Chỉ là ở đây có mưa to, cầu bị ngập nên bọn em tạm thời không có cách nào để trở về.”

 
Chu Mạnh Ngôn đi vào văn phòng, giọng nói hơi trầm xuống: “Em chạy đến nông thôn để làm gì?”

 
Nguyễn Yên nghe ra giọng điệu của anh hơi mang theo ý trách móc, cô cụp mắt xuống: “Vô cùng xin lỗi, em muốn mua cho mẹ một ít dược liệu, em cũng không biết trời sẽ đột ngột đổ mưa…” Còn gây thêm phiền phức cho nhiều người như vậy.

 
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như vậy thì ngẩn người, vài giây sau mới nói: 

 
“Em không cần phải tự mình đi ra ngoài mua những thứ này.”

 
Nguyễn Yên không nói thêm gì nữa.

 
Sau khi cúp điện thoại, cô cúi đầu xuống rồi xoa xoa cái mũi chua xót.

 
Chu Mạnh Ngôn ngồi ở trên sô pha trong văn phòng, ấn mi tâm. Giang Thừa đi đến: “Chu tổng, tôi vừa mới gọi điện với Diệp Thanh, phu nhân đi tới nông thôn chính là đặc biệt muốn mua một ít dược liệu cho bà chủ.”

 
Giang Thừa giải thích là do Tần Tích nói với Nguyễn Yên gần đây thân thể của bà không khỏe, cô gái lo lắng trong lòng nên muốn đi tìm một ít thuốc cho mẹ chồng nhưng lại sợ người khác không tìm được đường cho nên mới tự mình đi đến nông thôn.

 
Chu Mạnh Ngôn nhớ đến hai ngày trước Tần Tích đã gọi điện cho anh nhưng lúc ấy anh đang rất bận, chỉ nói được hai câu thì cúp máy.

 
Anh im lặng một lúc lâu sau đó mới mở miệng: 

 
“Hiện tại thế nào rồi?”

 
“Xe hỏng rồi, phải đợi đến lúc tạnh mưa rồi đưa xe đi sửa thì mới có thể trở về được.”

 
“Tôi đang hỏi Nguyễn Yên.”

 
“Diệp Thanh nói phu nhân có bị cảm nhẹ một chút, cũng không phát sốt, không có vấn đề gì lớn, chắc là chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi…”

 
Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Giang Thừa.

 
“Muốn nói gì thì nói đi.”

 
“Chu tổng, tôi cảm thấy… Phu nhân vô cùng tốt bụng và hiếu thảo, mặc dù không tiện đi ra ngoài nhưng cũng tìm đủ mọi cách để có thể làm được chút điều gì đó cho bà chủ.” Giang Thừa nhớ tới giọng điệu vừa rồi của Chu Mạnh Ngôn khi nói chuyện với Nguyễn Yên, có thể tưởng tượng được cô gái ở đầu dây bên kia nghe thấy sẽ buồn biết bao nhiêu.


 
“Ngài cũng đã không về nhà hai ngày rồi, phu nhân đều ở nhà một mình, có lẽ muốn đi đến nông thôn cũng là vì để giải buồn mà thôi.”

 
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như vậy thì nhìn về phía màn đêm đang dần tối xuống ngoài cửa sổ, nơi đáy mắt lúc sáng lúc tối. 

 
***

 
Vào buổi tối, cuối cùng thì người đàn ông cũng hoàn thành công việc của mình trong khoảng thời gian gần đây và trở về nhà, Đằng Hằng rảnh rỗi không có việc gì làm thì lại tới đây tìm anh.

 
Hai người vừa lúc gặp nhau ở cổng biệt thự, Đằng Hằng nhìn Chu Mạnh Ngôn lạnh mặt đi vào biệt thự thì giữ chặt lấy Giang Thừa hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy? Bàn chuyện làm ăn thất bại à?”

 
“Không có.”

 
“Vậy thì làm sao thế?”

 
“Là... Chuyện của phu nhân.”

 
Ba phút sau Đằng Hằng đi vào cửa, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở trên sô pha thì cười nhạo một tiếng: “Chu Mạnh Ngôn, cậu đã làm chuyện mà một người có thể làm ra hay sao?”

 
Người đàn ông ngước mắt nhìn hắn.

 
“Vợ của cậu, mắt bị mù còn chạy đến nông thôn lấy thuốc cho mẹ cậu, sau khi cậu biết được thì lại là dáng vẻ này sao? Còn trách cô ấy chạy lung tung khắp nơi sao?” Đằng Hằng ngồi trên sô pha: “Cậu để vợ của mình phòng không gối chiếc nhiều ngày như vậy lại còn không biết xấu hổ trách người ta chạy lung tung khắp nơi.”

 
“Nói đủ chưa?”

 
Đằng Hằng vuốt mặt: “Chưa nói đủ, tôi còn muốn thay vợ cậu lên án công khai cậu đấy, may mà tính tình của người ta mềm mỏng như vậy, đổi lại là những người khác thì đã sớm tức giận rồi.”

 
Chu Mạnh Ngôn nhớ lại cuộc gọi lúc chiều tối, giọng nói của cô gái đầy ấm ức, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đỏ bừng hốc mắt của cô.

 
Đáy lòng anh càng thêm buồn bực.

 
Đằng Hằng nhìn biểu cảm trên mặt anh thì cười trên nỗi đau của người khác: “Đáng đời cậu, vợ không có ở nhà chứ gì?”

 
Người đàn ông đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Tối nay tôi không rảnh để trò chuyện, cậu tự trở về đi.”

 
Anh chạy lên trên lầu, Đằng Hằng nhìn anh tấm tắc lấy làm lạ: “Chu Mạnh Ngôn, tại sao kiểu người như cậu mà cũng có vợ?”

 

Chu Mạnh Ngôn đi đến trên lầu rồi đẩy cửa phòng ngủ đã vài ngày không trở lại ra. 

 
Anh bật đèn lên, bên trong trống rỗng, trong không khí tràn ngập một mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt rất đặc biệt, không phải là tinh dầu trong phòng mà là mùi hương vốn có trên người Nguyễn Yên.

 
Anh bước vào thì nhìn thấy váy ngủ đã được gấp gọn gàng đặt ở góc giường, chiếc gối ôm hình gấu con vẫn còn ngã vào đầu giường, trong góc sô pha có chiếc Ukulele của cô.

 
Chu Mạnh Ngôn ngồi ở trên sô pha một lúc lâu thì điện thoại trong túi rung lên.

 
Là tin nhắn của Nguyễn Yên.

 
[Cầu vẫn còn bị ngập, bọn em sẽ ngủ lại nhà của bà cụ bán thuốc bắc một đêm, ngày mai xe sửa xong thì sẽ trở về.]

 
***

 
Nguyễn Yên gửi tin nhắn cho Chu Mạnh Ngôn xong thì cầm dược liệu mà bà cụ đưa tới đi tìm Phạm Trác.

 
“Chú Phạm, tối nay chú lấy dược liệu này đi ngâm chân khử phong hàn đi, không phải chú nói là mỗi lần chuyển thời tiết thì xương khớp sẽ bị khó chịu sao? Ngâm cái này xong chắc là sẽ tốt hơn một chút.”

 
Phạm Trác ngẩn người nhìn Nguyễn Yên, trong lòng cảm động: “Phu nhân, không ngờ cô vẫn còn nhớ tới, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.”

 
Ông nhận ra phu nhân thật sự là một người xinh đẹp và lương thiện, ai mà không thích được đây.

 
Nguyễn Yên mỉm cười: “Không có gì đâu ạ, chú nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”

 
Khi cô đi trở về thì nghe thấy bà cụ đang nói chuyện với Đằng Đằng ở trong sân, cô biết được thì ra bọn họ dự định ngày mai sẽ tự làm bánh giầy. Cô trở lại phòng, Diệp Thanh dìu cô đến trên giường rồi ngồi xuống: “Phu nhân, thân thể của ngài có phải là vẫn còn khó chịu hay không?”

 
“Không phải chuyện to tát gì đâu……”

 
“Chờ ngày mai thông đường rồi sẽ đưa ngài trở về khám bệnh.”

 
Nguyễn Yên gật đầu.

 
***

 
Chu Mạnh Ngôn ngủ một giấc, ngày hôm sau là cuối tuần, anh đã thức dậy từ rất sớm.

 
Tắm rửa xong thì anh đi từ trên lầu xuống dưới, vừa vặn đúng tám giờ, anh đi đến phòng ăn, Giang Thừa cũng mang theo một phần báo cáo tài chính đến.

 
Sau khi nói vài câu công việc xong, Giang Thừa chủ động nhắc đến Nguyễn Yên: “Vừa rồi tôi đã liên lạc với tài xế của phu nhân, bên đó nói cầu đã được thông, bây giờ có nhóm người tới sửa xe, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, phu nhân vẫn còn đang bị bệnh, hay là… Tìm người tới đón phu nhân trở về?”

 
Giang Thừa nói bóng nói gió.

 
Chu Mạnh Ngôn đặt ly sữa bò xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Trong ngày hôm nay có lịch trình gì?”

 

“Hôm nay không có sắp xếp gì cả, ngài có thể yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày.”

 
Giang Thừa ám chỉ xong thì nhìn anh, trong mắt tràn ngập chờ mong, mãi một lúc lâu sau người đàn ông rốt cuộc cũng lên lên tiếng: “Anh đi chuẩn bị xe đi.”

 
“Vâng!”

 
Chu Mạnh Ngôn lên xe mười phút sau đó, chiếc xe chạy về phía vùng nông thôn.

 
Dọc theo đường đi trời quang mây tạnh, người đàn ông nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng nề, trong đầu luôn bất giác hiện lên giọng điệu nói chuyện ngày hôm qua của cô gái.

 
Tối hôm qua anh đã gọi điện thoại cho Tần Tích, sau khi Tần Tích biết được thì vừa áy náy vừa cảm động, bà cho rằng Nguyễn Yên sẽ chỉ tìm người đi lấy một ít dược liệu, ai mà biết cô thế mà lại tự mình đi đến vùng nông thôn để mua. Sau khi Tần Tích nghe xong thì để cho anh nhanh chóng đi đón Nguyễn Yên trở về.

 
Hai tiếng sau rốt cuộc chiếc xe cũng chạy đến trong thôn nhưng đi sâu hơn vào trong một chút thì lại không thể tiến thêm về phía trước được nữa.

 
“Chu tổng, vậy ngài cứ ngồi ở trên xe, tôi xuống xe đi đón phu nhân?” Giang Thừa hỏi.

 
Ai ngờ vài giây sau người đàn ông đẩy cửa xe ra.

 
Giang Thừa đi theo bên cạnh người đàn ông trên con đường đất ẩm ướt, cảm khái: “Thôn trang này có chút lạc hậu, đoán chừng tối hôm qua trời lại mưa, cũng không biết phu nhân có bị cảm nặng hơn hay không.”

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhíu mày lại.

 
Anh nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Yên vào đêm hôm đó, cô đứng ở trong mưa, che một chiếc ô cũ nát, ướt sũng như chuột lột.

 
“Tới rồi Chu tổng, hình như chính là chỗ này.”

 
Bọn họ đứng ở trước cánh cửa khép hờ, còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa vô cùng vui vẻ được truyền đến từ bên trong. 

 
Giang Thừa đẩy cửa ra, ngay sau đó Chu Mạnh Ngôn lập tức nhìn thấy có mấy đứa trẻ đang cười đùa trong sân: “Chị Yên Yên làm bánh giầy ngon quá đi!”

 
“Chị Yên Yên giỏi quá! Cố lên, cố lên!”

 
Chu Mạnh Ngôn đã từng tưởng tượng khi gặp Nguyễn Yên sẽ là dáng vẻ như thế nào.

 
Chắc là cô sẽ thảm thương nằm ở trên giường, ốm yếu mà đáng thương, có lẽ sẽ nước mắt lưng tròng, yếu ớt không chịu nổi.

 
Mà không phải giống như bây giờ ——

 
Nguyễn Yên mặc một chiếc áo dài tay có họa tiết hoa nhỏ và buộc tóc đuôi ngựa đáng yêu, cô đứng ở trước một chiếc cối đá lớn, trong tay cầm cái chày gỗ dùng sức đập xuống gạo nếp ở bên trong từng chút từng chút một, bên môi mang theo nụ cười kiêu ngạo:

 
“Nhìn thấy chưa? Chị vẫn là khỏe nhất!”

 
Chu Mạnh Ngôn: ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận