Manh Sủng

Edit: Bối Xu

Cửa thành mở ra, một con ngựa phóng nhanh ra khỏi thành.

Trên lưng ngựa là một nam nhân trung niên, trên đầu đội nón trúc kéo thấp xuống trán chỉ để lộ đôi môi và bóng lưng từng trải, mặt mày hắn hơi tái nhợt, lại có nét tang thương.

Ngựa chạy đến gốc cây dưới cổng thành, nam nhân kìm ngựa, ngón tay nâng nón trúc lên. Người này là Diêu Giang cưỡi ngựa đuổi theo Từ Nam Phong.

Ánh mắt của Diêu Giang rơi xuống thân cây khô có khắc một kí hiệu chữ "Thập". Dấu khắc rất mới, xung quanh vết khắc còn chút nhựa cây rỉ ra. Diêu Giang tung người xuống ngựa, bước tới sờ vết khắc, sau đó phóng lên cây, cột vào cái cành hơi chìa ra ngoài một dải lụa đỏ.

Làm xong xuôi, Diêu Giang mới đi ra khỏi chỗ cây, nhảy lên vững vàng ngồi trên lưng ngựa, thúc ngựa đuổi theo phương hướng được chỉ dẫn.

Móng ngựa gõ xuống mặt đường bụi bặm, cơn gió mát cuối xuân đầu hè thổi tới, dải lụa đỏ phấp phới giữa cành cây vô cùng chói mắt.

Từ Nam Phong ngồi trên xe ngựa hơn nửa ngày, eo lưng đều đã mỏi nhừ nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Lúc này trời dần tối đen, ánh sáng ngọn đèn nhỏ tử trấn xa hắt tới như đôi mắt buồn ngủ, tù mù, lúc ẩn lúc hiện.

Trời tối trăng mờ, đây là lúc nguy hiểm nhất.

Đến trấn nhỏ nọ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Một hắc y nhân vén rèm xe, cầm tới một chút bánh ngọt và sữa bò "Nương nương, ủy khuất ngài ăn tạm chút bánh cho no bụng. Thuộc hạ vào trong thôn sẽ tìm khách điếm để trọ một đêm."

Từ Nam Phong ra hiệu cho Bát Bảo nhận lấy bánh ngọt, gật đầu nói "Để ngươi nhọc lòng rồi."

Hắc y nhân gật đầu, buông rèm xe xuống lui ra ngoài.

Bát Bảo mở giấy gói, vui vẻ nói "Phu nhân, là phù dung cao." Chưa vui vẻ được bao lâu, khuôn mặt nhỏ lại xụ xuống, hậm hực lẩm bẩm "Chẳng qua là không hiểu có độc không?"

"Em đoán đúng rồi." Từ Nam Phong nói nhỏ bên tai Bát Bảo "Bánh ngọt này được chế biến tinh xảo, không phải lương khô thông thường, chắc chắn là đồ đã được chuẩn bị từ trước. Thứ càng tinh xảo đẹp đẽ thì càng nguy hiểm."

"Chúng ta không ăn cái này." Bát Bảo ném túi giấy sang một bên, trong lòng còn sợ hãi không nguôi.


"Ăn, tất nhiên là phải ăn chứ." Từ Nam Phong đảo mắt, vẫy tay gọi Bát Bảo tới gần "Em đưa tai lại gần đây ta dạy em biết nên ăn thế nào."

Bát Bảo gật đầu, nhích dần người tới một chút.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, trong xe ngựa yên lặng không tiếng động. Hắc y nhân dựa vào thùng xe, giơ tay gõ lên vách lên tiếng dò xét "Nương nương, mời xuống xe."

Bên trong không có tiếng trả lời.

Nam nhân lại gõ thêm mấy lần nữa vẫn không thấy có ai đáp. Hắn vén rèm xe lên nhìn vào trong. Từ Nam Phong và nha hoàn kia đều xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào nhau, hai mắt nhắm chặt, hình như đã hôn mê.

Dưới sàn xe còn có mấy khối bánh ngọt đã cắn một nửa.

Ánh mắt hắc y nhân trầm xuống. Hắn rút dao găm, lưỡi dao sắc bén dí sát bên gáy Từ nam Phong, dường như chỉ cần hắn hơi run tay một chút thôi, lưỡi dao kia sẽ cắt vỡ huyết mạch Từ Nam Phong.

Thấy Từ Nam Phong thật sự không có chút phản ứng nào, hắc y nhân dần buông bỏ phòng bị, hắn lại phủ mành xuống, đưa mắt ra ra hiệu cho ba kẻ kia, giọng nói trầm thấp "Đánh xe ngựa đến địa phương hoang dã, càng kín đáo càng tốt."

Trời đã tối hẳn, côn trùng kêu rả rích, bầu không khí nóng bức đến ngạt thở.

Một tia chớp bất chợt xé ngang bầu trời đen kịt, theo tiếng gió lan ra vạn dặm, trời đổ mưa to như trút.

Cơn mưa rào đột ngột trút xuống, xe ngựa dừng lại ở một đoạn đường núi hoang vu. Đám hắc y nhân xuống ngựa, quây kín xe ngựa bị mưa hắt vào.

Tên thủ lĩnh rút chùy thủ ra, cẩn trọng vén rèm xe, tiến lại gần Từ Nam Phong đang hôn mê.

Một tia chớp nữa lại lóe lên, phản chiếu ánh mắt lạnh lùng nồng đượm sát khí chìm chằm chằm vào bên trong xe ngựa của hắc y nhân.

Y giơ dao găm thật cao, nhắm thẳng vào cái cổ yếu ớt của Từ Nam Phong, hung hăng đâm xuống...

Trong giây lát, Từ Nam Phong mở mắt ra, phóng một cây trâm nhọn giấu trong tay áo đỡ một kích của nam tử. Cây trâm mạnh mẽ đâm xuyên qua cổ hắn.


Đâm xuyên qua...

Máu đỏ văng khắp nơi, tên thủ lĩnh không ngờ ngay ở khắc cuối cùng nàng lại tỉnh lại, trong một phút ngây người, vô thức lau máu trên cổ. Dưới màn đêm u ám, vết máu đỏ sẫm văng cao hơn một trượng, cả tấm rèm che đều bị vấy máu. Ngón tay Từ Nam Phong trắng bệch, con mắt nhìn chằm chằm kẻ mới chết, sợ đến mức quên hô hấp.

Tên thủ lĩnh cố chấp không nhắm mắt. Những giây cuối cùng trên đời, môi hắn mấp máy phát ra tiếng kêu ú ớ quỷ dị. Vài giây sau, hắn ngã rầm xuống đất. Dao găm cũng theo đó mà rơi xuống, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt hắn cũng tắt.

Lúc này ba tên hắc y nhân đứng canh bên ngoài cũng nghe được động tĩnh trong xe. Liếc mắt nhìn thấy vết máu trên rèm che, bọn chúng còn tưởng tên thủ lĩnh đã hạ thủ xong liền hỏi "Thủ lĩnh, thi thể chôn luôn ở chỗ này sao?"

Trong xe không có tiếng trả lời, ba người kia đã cảm thấy có điều gì đó không hợp, trong lòng đề cao cảnh giác, đồng loạt rút đao.

Bọn chúng không thể ngờ, lúc này Từ Nam Phong đột nhiên xông ra khỏi xe.

Nàng đột lấy dao găm của tên thủ lĩnh làm vũ khí, nhảy vào trong màn mưa, sấm chớp rền vang tạo thành một khúc nhạc bi tráng, mạnh mẽ đâm dao găm vào lồng ngực tên hắc y nhân gần nhất.

Máu đỏ tươi nóng hổi văng lên mặt nàng, nhưng Từ Nam Phong không đưa tay lên lau. Nàng linh hoạt xoay người tránh thế tấn công của hai kẻ còn lại. Bùn trơn trượt làm nàng suýt ngã nhào. Thấy vậy, Từ Nam Phong dứt khoát lăn hai vòng, nhân cơ hội giơ bàn tay cầm dao lấm lem bùn đâm vào một tên hắc y nhân từ phía sau.

Tên hắc y nhân kia bị bùn làm cho loạng choạng, lảo đảo lùi về sau hai bước mới đứng vững được, vội vàng nâng tay lau mắt.

Tên còn lại dùng đôi mắt hung ác đánh giá Từ Nam Phong, tay cầm đao không tự chủ siết chặt hơn một phần "Nghe nói nương nương là nữ đồ nhi mà Dương Thận Chi tâm đắc nhất. Hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."

Từ Nam Phong cười lạnh một tiếng, thân thể nàng căng cứng như dây cung, lạnh lùng mỉa mai "Hai ngươi là nam nhi thân cao bảy thước lại hạ sát một nữ nhi yếu ớt, thật là việc làm tổn hại âm đức."

Một tên lên tiếng "Thuộc hạ chỉ là phụng mệnh hành sự, đã đắc tội rồi."

Lúc hai bên đang nói chuyện, Bát Bảo rón rén xuống xe, giơ cao gối ngọc trong xe dùng sức ném vào đầu một tên hắc y nhân.

Một cú đập này làm vết thương sau gáy của hắn nức toác, hai mắt trợn ngược, cơ quắp ngã nhào vào vũng bùn, hai bên thái dương không ngừng chảy máu, nửa ngày không có động tĩnh, cũng không rõ là còn sống hay đã chết.


Trong mắt tên hắc y nhân còn lại sinh ra một tia khiếp sợ, đao pháp của hắn bắt đầu rối loạn, loạng choạng đuổi theo Bát Bảo.

Bát Bảo vừa tránh né, vừa dùng gối ngọc quăng vào tên thích kích kia, miệng điên cuồng la hét "A a a! Ta giết người, ta giết người rồi!"

Từ Nam Phong bất đắc dĩ nâng tay lau khuôn mặt toàn nước mưa, thuận thế nhặt thanh đao trên mặt đất lên, mạnh mẽ chém tên hắc y nhân kia.

Hắn đối mặt với hai thế giáp công, tự biết tối nay không thể giết Từ Nam Phong, nhanh chóng phóng lên ngựa, vung roi chạy trốn.

"Nguy rồi, không thể để hắn trở về báo tin." Từ Nam Phong theo phản xạ muốn phóng ngựa đuổi theo, nhưng ai ngờ được con vật này bị một màn tàn sát kia dọa sợ, nhất định không chịu nhúc nhích.

Nhìn hình bóng tên hắc y nhân kia sắp biến mất, Từ Nam Phong nóng nảy như bị lửa thiêu, vô thức phóng ám khí trong tay áo ra.

Dù sao đó cũng là ám khí của Đông Doanh, không phải phi tiêu của Trung Nguyên, lần đầu tiên Từ Nam Phong sử dụng cũng không thể bách phát bách trúng. Ám khí sượt qua tai hắc y nhân, cắm mạnh xuống đất.

Một kích không trúng, Từ Nam Phong mất đi tiên cơ.

Nàng đang ảo não, đột nhiên từ trong bóng tối xuất hiện một chiếc phi tiêu bay tới, bắn ngã tên hắc y nhân khỏi lưng ngựa. Hắn lăn lộn trên mặt đất, gãy cổ mà chết.

"Là ai?" Từ Nam Phong nhìn về phía phi tiêu phóng tới quát lớn.

Từ trong màn mưa, rừng rậm thăm thẳm có một bóng người thúc ngựa đi tới, vững vàng xuất hiện trước mặt Từ Nam Phong.

Nam nhân trung niên trên lưng ngựa ôn hòa nâng nón trúc lên, mỉm cười trả lời "Từ Vương phi, là thuộc hạ."

"Diêu thúc." Từ Nam Phong thở phào một hơi, thân thể căng thẳng cũng thả lỏng một chút "Trong phủ đã thu xếp ổn thỏa chưa?"

"Tất cả đều được an bài thỏa đáng, lão phu nhân cũng được bí mật đưa tới sơn trang của ngài. Chỗ đó có chút hẻo lánh, Hoàng thượng cả ngày bận rộn, cũng không có tâm tư lục soát chỗ đó."

Nghe đến đây, Từ Nam Phong cảm thấy yên tâm.

Bát Bảo ngồi sau lưng nàng ôm khư khư gối ngọc, tóc tai ướt đẫm dính bết trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lẩm bẩm "Phu nhân... phu nhân... ta.... ta giết người rồi."

Từ Nam Phong lau nước mưa, xoay người ôm lấy cơ thể run lẩy bẩy của Bát Bảo, nhỏ giọng động viên nàng "Em không làm sai, Bát Bảo, đó đều là người xấu, đừng sợ."


Bát Bảo cắn chặt môi, trên mặt không rõ là nước mưa hay là nước mặt, tuyệt vọng hỏi "Phu nhân, em... em sẽ phải xuống địa ngục sao?"

"Sẽ không đâu. Vì dân trừ hại, Bát Bảo là một nha đầu dũng cảm nhất ta từng gặp." Từ Nam Phong mỉm cười, giọng nói lại thêm một phần ôn nhu "Em biết không, năm ngoái ở khu vực săn bắn, cũng là lần đầu tiên ta giết người. Khi đó ta cũng sợ hãi giống em vậy. Thiếu Giới, chàng đã an ủi ta như vậy."

Nói đến đây, thân thể mệt mỏi của nàng như được tiếp thêm sức lực, ôn nhu nói "Chỉ cần nghe thấy giọng nói của chàng, chuyện gì ta cũng không sợ."

Diêu Giang vén rèm xe tra xét một hồi, lại cẩn thận cầm dao hất mảnh vụn bánh ngọt trên sàn xe, đặt gần mũi ngửi một chút, cau mày hỏi "Có độc, mọi người đã ăn chưa?"

"Nếu ăn vào, ta và Bát Bảo đã trở thành vong hồn dưới đao của bọn họ rồi." Từ Nam Phong nâng Bát Bảo dậy, cẩn thận giải đáp với Diêu Giang "Chẳng qua ta giả vờ lừa bọn họ thôi."

"Như vậy thì tốt." Diêu Giang cởi bội kiếm bên hông, ở dưới gốc cây đại thụ đào một cái hố, đem mấy tử thi ném xuống đó, sau khi lấp đất lại còn cẩn thận phủ lên mấy cành cây ngụy trang. Xong xuôi, Diêu quản gia nói với Từ Nam Phong "Không lâu nữa Hoàng thượng sẽ cảm thấy có điểm dị thường, nhất định sẽ phái người đuổi theo, nơi này không thích hợp để ở lâu."

Từ Nam Phong đồng ý, quay sang hỏi Bát Bảo "Em có biết cưỡi ngựa không?"

Bát Bảo ngượng ngùng gật đầu "Đã từng cưỡi chơi một vài lần, cũng coi như biết một chút."

Từ Nam Phong nhanh chóng quyết định "Diêu thúc, bỏ xe lấy ngựa, ta và Bát Bảo sẽ cưỡi chung một con ngựa."

"Vậy giờ chạy đến chỗ nào?"

Từ Nam Phong ngừng một chút, ánh mắt vô cùng kiên định "Xuôi nam, đến Lĩnh Nam."

Mưa gió xối xả trút xuống, những lời dặn dò của Kỷ vương vẫn luôn văng vẳng bên tai.

"Nam Phong, lần này ta xuất chinh, người ta không yên tâm nhất là nàng."

"Phụ hoàng vẫn luôn muốn ép ta và Tần vương liên hôn, mà nàng là trở ngại lớn nhất trong kế hoạch của ông. Ông nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để làm khó dễ nàng, thậm chí trừ bỏ nàng. Nam Phong, nàng nhớ cho kỹ, nếu như phụ hoàng bức ép nàng rời khỏi ta, không nên cương quyết chống lại, mọi việc đều đặt tính mạng của nàng lên hàng đầu."

"... Nếu phụ hoàng lấy tính mạng của mẫu phi đe dọa nàng, nàng có thể giả vờ khuất phục, nói nàng tình nguyện rời khỏi Kỷ vương phủ, cầu phụ hoàng tha cho bà ấy một mạng. Sau đó phải nghĩ biện pháp báo cho Diêu thúc biết để hắn giúp nàng giả chết, tránh một hồi phong ba. Sau khi nàng giả chết thì xuôi nam tìm Tiểu Dao nhi, đừng tùy tiện lên phía bắc tìm ta. Bên cạnh ta có rất nhiều người của phụ hoàng, ta phải đem bọn chúng nhổ sạch trước đã. Ta không muốn nàng mạo hiểm."

"Trước cửa thành có một gốc cây già, nàng lấy lụa làm lệnh. Nếu nàng gặp bất trắc, để Diêu thúc buộc ở ngọn cây một dải lụa trắng. Nếu nàng may mắn thoát thân thì buộc dải lụa hồng. Nếu như trong lúc ta đi không phát sinh chuyện gì thì không cần buộc vật gì trên cây. Đến lúc ta vừa trở về sẽ biết tin nàng."

"Lần này quá nguy hiểm, mong ái thê ngàn lần bảo trọng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận