Mạnh Như Ký


"Là ngươi ra tay?"
Phía trên Lạc Nghênh Phong dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp hạt ngọc vàng, nhẹ nhàng chỉ xuống phía dưới, hướng chỉ, không sai không lệch, chính là mi tâm Mạnh Như Ký.
Theo cái chỉ này, một ánh sáng vàng đột nhiên bắn ra, xuyên qua trận pháp vàng kim dưới chân Lạc Nghênh Phong, trực tiếp lao về phía Mạnh Như Ký.
Hai mắt Mạnh Như Ký khẽ trừng, thôi động bốn đồng tiền quanh người lập tức dán lên bốn góc của kết giới, trong đồng tiền cũng phát ra ánh sáng trận pháp màu đồng.

Ánh sáng màu đồng và ánh sáng vàng kim chồng lên nhau, lúc này mới đủ ngăn được một kích tiện tay của Lạc Nghênh Phong.
Nhưng Mạnh Như Ký vẫn nghe được một tiếng "rắc", trên kết giới bị ánh sáng vàng kim tấn công đã xuất hiện một vết nứt.

"Lâm Lam sơn chủ này..." Mạnh Như Ký thầm nghiến răng: "Không dễ đối phó."
Tất nhiên là không dễ đối phó.
Mục Tuỳ thầm nghĩ, ở vùng đất Vô Lưu, tính quan trọng của tiền tài vàng bạc chính là như vậy, một đồng tiền, một bạc ngọc và một vàng ngọc có thể thao túng độ mạnh của linh lực, mức độ thuật pháp sử dụng lại không giống nhau.
Nghèo và giàu, ở vùng đất Vô Lưu, sẽ thể hiện được cách biệt đáng sợ hơn nữa.
Mạnh Như Ký chỉ dựa vào một bạc ngọc và bốn đồng tiền đã tạo được trận pháp ngăn lại đòn tấn công của vàng ngọc, trong mắt người thường đã là chuyện không thể tưởng tượng.

Chỉ khi vận chuyển trận pháp linh lực vô cùng tinh xảo mới có thể làm được như vậy.
"Còn là một cao nhân."
Lạc Nghênh Phong trên không trung quả nhiên cũng rất kinh ngạc.

Hắn ta nhìn kết giới bên dưới và hai người sau kết giới, ánh mắt cũng hơi mơ hồ, mặc dù trong lòng nảy sinh hiếu kỳ nhưng vẫn không thu lại vàng ngọc, đáp từ trên không xuống đất, để bản thân nhiễm cát bụi trong rừng.
"Nếu các ngươi không động vào huynh đệ của ta, có lẽ ta còn có thể mở lòng thương xót, thu các ngươi về dưới trướng ta, đáng tiếc..." Lạc Nghênh Phong cầm vàng ngọc, cân nhắc: "Người kết nghĩa với núi Lâm Lam ta, ta vẫn phải phụ trách sống chết cho bọn họ."
Thấy Lạc Nghênh Phong định tích luỹ sức mạnh ra tay lần nữa, ánh sáng vàng kim trên kết giới trước mặt Mạnh Như Ký lại bắt đầu loé lên, bạc ngọc không chống đỡ được lâu, bốn đồng tiền thậm chí đã tiêu hao hết sức mạnh trận pháp sau một đòn tấn công kia, rơi từ trên không trung xuống.
Mạnh Như Ký cân nhắc xem có thể dùng bạc ngọc cướp tiền từ sơn chủ kia không, nhưng hắn ta cầm vàng ngọc trong tay, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào.

Mạnh Như Ký nghiến răng.

Còn sau lưng Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ vươn tay sờ eo mình.
Ở đó, hắn giấu sáu bạc mười tám đồng mà ban ngày lấy về.
Phải dùng sao?
Ánh mắt Mục Tuỳ hơi lạnh, sáu bạc, tấn công bất ngờ thì hắn có thể đẩy lùi Lạc Nghênh Phong, nhưng không thể ngăn Lạc Nghênh Phong đuổi theo bọn họ lần nữa.
Hơn nữa, nếu dùng, hắn phải giải thích về nguồn gốc của số tiền này thế nào với Mạnh Như Ký?
"Vãng sinh đi, đi thanh thản chút." Lạc Nghênh Phong nói, hắn ta siết vàng ngọc đã tích luỹ đủ sức mạnh, bắn về phía bọn họ.
Mục Tuỳ lập tức lấy sáu bạc ngọc ở eo ra, mà một khắc trước khi hắn thôi động trận pháp, Mạnh Như Ký cũng lôi ra một đồ vật từ eo.
Mục Tuỳ kinh ngạc: Nàng còn có hậu chiêu!?
Chỉ thấy Mạnh Như Ký vung tay ném hòn đá màu xám đen trong tay về phía vàng ngọc.
Đá?
Động tác thu bạc ngọc về của Mục Tuỳ lại khựng lại, hòn đá bình thường căn bản không thể...
Không đợi hắn nghĩ xong, hòn đá màu xám đen kia đã đập vào vàng ngọc!
"Bốp!"
Một tiếng vang lớn!
Kim loại quý nhất vùng đất Vô Lưu mang theo ánh kim chói loá và linh lực trận pháp lao tới, trực tiếp bị hòn đá xám đen kia đập vỡ!
Bụi vàng bay đầy trời, như mưa xuân rải rác khắp rừng.
Có một ít rơi trên trận pháp màu bạc của Mạnh Như Ký.
Mục Tuỳ: "...!Hửm?"
Mà càng vô lý hơn là! Khoảnh khắc vàng ngọc kia vỡ, hòn đá màu đen không hề bị cản thế tấn công, vẫn lao thẳng về phía Lâm Lam sơn chủ!
Vô lý hơn nữa nữa là!
Sau khi hòn đá bay đến chỗ trận pháp vàng kim trên không của Lâm Lam sơn chủ, trong sự sững sờ của Lâm Lam sơn chủ, hòn đá xám đen trực tiếp biến thành một nam tử tuyệt sắc môi đỏ da trắng, tóc bay tán loạn, mặc áo choàng đen!
Đây là ai!?
Đá thành tinh sao?
Mạc Ly đáp xuống trận pháp trên không của Lâm Lam sơn chủ, khoảng cách cực gần với hắn ta, mặt đối mặt, đần ra, đứng một lúc, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trong ánh mắt kinh ngạc sững sờ của đệ tử núi Lâm Lam, Lâm Lam sơn chủ, Mạc Ly, Mục Tuỳ...!Người duy nhất trấn tĩnh tỉnh táo là Mạnh Như Ký lưu loát vung tay, trực tiếp chuyển trận pháp kết giới từ bạc ngọc xuống dưới chân bản thân và Mục Tuỳ.

Thuận tiện còn gom lại bột vàng rơi trên trận pháp.
Đường nét trên trận pháp kết giới màu bạc lập tức biến động, hợp thành một trận pháp ngự gió khác.

Trận pháp đỡ Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ, "soạt" một tiếng, khởi động tại chỗ, trực tiếp bay về phương xa.
Trước khi rời đi, Mạnh Như Ký còn không quên ngả người về sau, nhặt cả bốn đồng tiền trên đất lên.
Tất cả động tác chỉ trong tích tắc, một lúc sau, trong khu rừng gió đêm thổi qua, chỉ còn lại đệ tử núi Lâm Lam đần người.
Trong màn đêm, trên trận pháp vàng kim, Mạc Ly và Lạc Nghênh Phong vẫn đang nhìn nhau.
"Ài..." Mạc Ly nâng tay, day day mi tâm của mình, hắn nhìn hướng Mạnh Như Ký bay đi một cái: "Nữ nhi bất hiếu, vứt lại lão nhân gia ta rồi chạy mất." Nói rồi, hắn lại quay đầu, khoanh tay, nhàn nhã nhìn Lạc Nghênh Phong trước mặt:
"Chúng ta nói chuyện xíu?"
Lạc Nghênh Phong vẫn đang đắm chìm trong sự chấn động khi vàng ngọc bị "hòn đá" trước mặt đập vỡ: "Ngươi...!nói chuyện gì?"
Mạc Ly mỉm cười vô hại: "Nói chuyện, tại sao ngươi lại muốn bắt nạt nữ nhi bất hiếu của ta."
...
Ánh trăng như tấm màn che phủ trên khu rừng, trong tiếng gió xào xạc, Mạnh Như Ký đưa Mục Tuỳ ngự gió phi nước đại, đến khi bạc ngọc hoàn toàn mất đi ánh sáng, hai người sắp rơi từ trên trận pháp xuống.
Mục Tuỳ vô thức ôm lấy Mạnh Như Ký, sau đó lăn trên đất, thả tư thế, ổn định thân hình.
Hai người đều không bị thương, vững vàng nằm trên mặt đất.
Trong rừng đêm, ngoại trừ tiếng xào xạc của gió thổi lá cây, thì chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
Một lúc sau, hai người đồng thanh nói hai câu mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau:
"Nam nhân đó là ai?"
"Phù, lâu lắm rồi không kích thích như vậy..."
Mạnh Như Ký nằm đó, quay đầu nhìn Mục Tuỳ, Mục Tuỳ cũng nằm đó, quay đầu nhìn Mạnh Như Ký.
Điểm khác biệt là, ánh mắt Mạnh Như Ký lấp lánh, dường như đang đắm chìm trong hưng phấn.

Còn ánh mắt Mục Tuỳ lại tăm tối, dâng trào cảm xúc kỳ lạ mà bản thân hắn cũng không rõ.

"Kích thích?"
Mạnh Như Ký ngồi dậy, trước hết là sờ hôn thư trong lòng mình, cảm nhận hôn thư vẫn còn mới hắng giọng nói: "Hai câu hỏi này của ngươi, thực ra là một câu hỏi, ta có thể giải thích."
Mục Tuỳ gần như không khống chế được biểu cảm của mình, sắp không duy trì được bộ dạng "tên ngốc" của mình nữa, hắn suýt chút nữa đã cười lạnh thành tiếng!
Giải thích!
Một cô nương đàng hoàng! Lại giấu một nam nhân trong thắt lưng!
Có gì để mà giải thích!
Mục Tuỳ giận đến mức răng cũng sắp nghiến nát.
Nhưng lý trí của hắn nói với hắn: Không! Ngươi không nên tức giận như vậy! Ít nhất ngươi cũng không nên tức giận chuyện này!
Nhưng cảm xúc trong đầu hắn như thể đang ném bàn, lật ghế, sắp đánh sập căn phòng trong đầu hắn rồi!
"Thật sự không phải như ngươi nghĩ." Mạnh Như Ký thấy Mục Tuỳ tức giận thật thì sợ chuyện hôn thư càng hết hy vọng, lập tức ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc giải thích: "Nam tử đó là Yểm Thiên Quân, ngươi từng nghe nói đến Yểm Thiên Quân chưa? Một yêu quái rất lợi hại, lúc ở nhân gian hắn suýt chút nữa huỷ cả nhân gian rồi, đến mức sinh linh đồ thán!"
Mục Tuỳ cũng ngồi dậy, mặc kệ bản thân nói gì thì nói: "Tại sao hắn lại ở trong lòng ngươi! Còn kích thích!"
"Không phải! Ngươi hiểu lầm rồi! Không phải hắn ở trong lòng ta nên kích thích, mà ta ném hắn ra làm vũ khí nên mới kích thích! Ta ném Yểm Thiên Quân ngươi có hiểu không!"
"Không hiểu."
"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, hắn thực sự không có gì với ta hết! Ta cũng chỉ gặp hắn khi tới vùng đất Vô Lưu!"
"Trọng điểm là hắn ở trong lòng ngươi!"
"Trọng điểm không phải là ở trong lòng gì hết! Hắn là một hòn đá đó! Ta chỉ có thể nhét hắn trong thắt lưng..."
"Trong thắt lưng..."
"Nói không rõ rồi..." Mạnh Như Ký đỡ trán: "Hắn chỉ tới tìm ta giúp hắn dưỡng lão..."
Càng nói càng vô lý! Mục Tuỳ nghiến răng nghiến lợi: "Đường đường là một nam nhi tám tấc!"
"Hắn...!đúng..."
"Dung mạo trẻ trung, như tuổi thiếu niên..."
"Hắn...!cũng đúng..."
"Cần ngươi dưỡng lão cho hắn!?"
"Hắn chính là một lão bất tử mà! Lớn lên như vậy, ta còn có cách nào nữa!"
Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký, khoé miệng nàng hạ xuống, rũ mắt, bộ dạng ấm ức càng tẩy càng đen không thể giải thích.

Mục Tuỳ vừa mắng chửi bản thân, chuyện này có quan hệ cái rắm gì đến hắn, tra hỏi cái gì, vừa không khống chế được mà giận đến tái mặt.
Hắn nhìn Mạnh Như Ký vẫn đang giữ túi áo, nhớ đến bộ dạng giấu hôn thư vào túi áo của nàng trước đó, càng thêm tức giận.
Cũng chỉ có nàng, tam tình nhị ý, phụ tâm bạc tình, một chân giẫm hai thuyền, ăn trông nồi ngồi trông hướng! Còn muốn ký hôn thư!?

"Lấy ra đây!" Mục Tuỳ quát.
Mạnh Như Ký bị quát cho ngẩn người, thấy Mục Tuỳ nhìn chằm chằm túi áo của mình, chỉ đành lấy hôn thư từ trong người ra: "Không cần giận như vậy chứ..." Mạnh Như Ký nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Bút đâu!"
Mạnh Như Ký lại ngoan ngoãn lấy bút ra: "Nè, gãy đôi rồi."
Mục Tuỳ nâng tay cầm lấy bút, sau đó kéo hôn thư trong tay Mạnh Như Ký qua.
Mạnh Như Ký kinh ngạc: "Í?"
Mục Tuỳ cũng vô cùng kinh ngạc: "Á!..."
Làm cái gì!
Hắn định làm cái gì!
Mục Tuỳ nhìn tay mình cầm cây bút gãy trực tiếp vẽ nguệch ngoạc trên hôn thư!
Cũng không điên đến mức ký hôn thư chỉ vì sự tồn tại của một nam nhân chứ?
Trái tim Mục Tuỳ cũng run lên rồi, hắn không ngăn được bàn tay của mình, chỉ có thể ép cả người về trước, trực tiếp dùng ngòi bút chọc rách hôn thư trên đất, để lại một lỗ hổng lớn trên hôn thư.
"A..." Mạnh Như Ký kinh ngạc: "Rách rồi..."
Phù...!Trong lòng Mục Tuỳ thở phào nhẹ nhõm: Rách rồi...
Mục Tuỳ dùng tay trái bẻ gãy cây bút tay phải cầm, sau đó có chút nhếch nhác đứng dậy.

Hắn quay lưng lại với Mạnh Như Ký, không muốn đối diện với vận mệnh máu tươi đầm đìa của bản thân nữa...
"Ngươi đừng buồn..." Mạnh Như Ký lý giải cái xoay người của Mục Tuỳ như vậy: "Hôn thư này rách cũng không sao, chúng ta đi lấy bản khác! Ta nguyện ý thành thân với ngươi, chuyện này cũng đủ để chứng minh ta...!ờ...!đối với người...!ờ...!có tình ý ha!"
Lúc này Mục Tuỳ không muốn nghe thấy những lời này chút nào, hắn nghiến răng nhẫn nhịn cảm xúc, nhấc chân bước về phía trước.

Mạnh Như Ký nhất thời lo lắng, bật dậy kéo lấy hắn, có điều dùng lực quá lớn, chỉ nghe một tiếng roẹt, y phục được Mạnh Như Ký dùng kim khâu vá qua loa lại cứ như vậy bị xé rách.
Ngay sau đó là mấy tiếng "leng keng leng keng", bạc ngọc rơi từ trong y phục rách nát của Mục Tuỳ xuống đất.
Cảnh tượng nhất thời tĩnh mịch.
Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ nhìn bạc ngọc rơi ra, còn có mười tám đồng tiền lạch cạch đáp đất.

Hai người, đều không lên tiếng.
Đêm, rất yên tĩnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận