Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cha! Ta Ghét Ngươi! FULL


"Lão đại, cô gái đến bữa tiệc tối nay, ngài đã có đáp án rồi chứ?" Vương Diệp lái xe khẽ hỏi
"Ừ" Hắc Triệt nhắm mắt tựa đầu vào ghế
Đẩy cửa phòng bước vào, Hắc Triệt thật muốn đánh chết cô gái này mà
Giường của anh từ khi nào đã dung túng cho động vật leo trèo lên ngủ
Vệ Kết gối đầu lên người Lục Lang mà ngủ, đôi tay cô ôm lấy Lam Lang tựa như một cái gối ôm, mà hai con vật này lại rất ngoan ngoãn nằm im để cô yên giấc
Khi nhìn thấy Hắc Triệt, hai bọn chúng nhìn anh khẽ gầm gừ, hàm răng sắc nhọn nhe ra đe dọa, nhưng vẫn không dám cử động mạnh vì sợ cô thức giấc
"Xuống" Anh gầm nhẹ, trừng mắt nhìn hai con vật, khí thế bức người
Ngay lập tức Lam Lang và Lục Lang thu hồi vẻ mặt dữ tợn, cả hai nhẹ nhàng tách ra khỏi người cô, nhảy phóc xuống sàn, nằm ngoe nguẩy cái đuôi, không quên cảnh giác theo dõi anh
"Lam, Lục" Vệ Kết sờ soạng khoảng trống bên cạnh, khó chịu gọi
May mắn thay bắt được cánh tay rắn chắc của người nào đó, cô dụi đầu vào cánh tay
"Ưm~~~ ấm quá"
Vệ Kết không biết rằng cô đã vô tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ của Hắc Triệt trỗi dậy.

Tiếng kêu của cô như một con mèo nhỏ đang nỉ non đầy khêu gợi
"Đây chính là em đang dụ dỗ tôi"
Bàn tay anh bắt đầu nghịch ngợm trên cơ thể cô
"Đừng mà" Cô cựa quậy
Đôi môi bạc tham lam hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn, hơi thở nóng bỏng truyền vào miệng Vệ Kết, cô khẽ "ưm" lên một tiếng rồi mở mắt
"Tôi muốn em"
Chỉ ba từ đơn giản, Hắc Triệt không cho phép Vệ Kết từ chối, anh mạnh mẽ chiếm đoạt lấy cô
Một trận hoan ái nồng nhiệt, Vệ Kết không còn sức lực ngủ say trong ngực Hắc Triệt
Anh nhìn Lam Lang và Lục Lang vẫn còn nằm dưới sàn nhìn chằm chằm vào anh.

Ngón tay ngoắc ngoắc về phía bọn chúng, bọn chúng hiểu ý leo lên giường
Lục Lang nằm trườn dài ra, anh nâng đầu cô đặt lên người nó, Lục Lang dùng đầu đẩy đẩy bàn tay cô, bàn tay cô thành công đặt lên đầu nó, để cô ôm nó

Một hình ảnh tuyệt đẹp, một cô gái ngủ say, bên cạnh cô là hai con chó to lớn tựa như hai con sói vây quanh cô, bảo vệ cô
Bước vào phòng tắm, Hắc Triệt tắm gội sạch sẽ, khoác lên người bộ âu phục đen đắt tiền.

Trước khi đi, anh đặt lên trán cô một nụ hôn
Mở cửa phòng, một cô gái kiêu sa khoác trên người chiếc đầm dạ hội đuôi cá đỏ rực, để lộ tấm lưng trắng ngần không tỳ vết đứng cạnh lan can
"Chúng ta đi thôi" Hắc Triệt nâng tay
"Dạ" Sa Mị khoác tay anh, sánh bước cùng nhau
~~~~~~~*~~~~~~~
"Lục Nhiên, thân phận của Sa Mị?" Vệ Thần gác chân lên bàn, chán nản đọc báo
"Vào 22 năm trước, giữa trời mưa tầm tã, lão đại cố chạy thoát khỏi sự truy sát của tổ chức hùng mạnh hơn.

Có một cô bé ăn xin từ trong hẻm chạy ra đánh lạc hướng bọn chúng, giúp lão đại chạy thoát.

Cô bé đó là Sa Mị, ở cô ta luôn toát ra vẻ cao quý nhưng lại rất ngoan ngoãn với lão đại.

Cho nên lão đại rất có hứng thú với cô ta và nhận nuôi"
"Sau đó?"
"Sau đó lão đại đưa cô ta đến Châu Âu du học, tính đến đây cũng đã 21 năm"
"Ông ta chỉ ở cùng bà ta trong vòng 1 năm?" Vệ Thần gập tờ báo lại
"Dạ" Lục Nhiên nói
Bọn họ lên giường chưa?" Cậu nhíu mày
Ách! Lục Nhiên cứng miệng
Đây có phải là câu hỏi của một cậu bé 5 tuổi không cơ chứ?
"Trả lời ta" Cậu nhìn Lục Nhiên, ánh mắt sắc bén
"Chuyện đó tôi cũng không rõ cho lắm, nhưng tôi biết được khoảng thời gian Sa Mị được nhận về nuôi, lão đại và cô ta ở hai phòng cách biệt" Anh đổ mồ hôi hột
Khí chất của tiểu thiếu gia có khi còn vượt xa hơn cả lão đại.

Cậu có một người cha không sợ trời, không sợ đất.

Một người mẹ bá đạo tung hoành, thì có gì là không thể
Ở đâu đó, bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, những thương nhân, chính trị nổi tiếng đều có mặt.

Thức ăn, tiếng nhạc xập xình, mĩ nhân nhân khắp nơi
Sa Mị hạnh phúc khoác tay Hắc Triệt, gương mặt diễm lệ dưới ánh đèn mờ ảo, khiến những nam nhân khác không thể rời mắt khỏi cô
"Hắc tổng, ngài thật diễm phúc khi có một cô gái đẹp như thế ở bên cạnh" Một người đàn ông kính rượu anh, say đắm nhìn Sa Mị
Anh không trả lời, nhấp một ngụm rượu
"Ngài đã quá khen, tôi kính ngài một ly" Sa Mị cười xinh đẹp, nâng ly rượu ngửa đầu uống sạch
Nhấc tà váy vội bước đi, Sa Mị nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc
Đột nhiên Hắc Triệt rời khỏi bữa tiệc, không biết đã đi đâu mất tăm.

Cô lo lắng khoảng cách của cả hai sẽ ngày càng xa, mà vật cản đường giữa anh và cô chính là Hắc Kết, thật đáng chết!
Hắc Triệt nhắm mắt tựa người vào thân cây, trong lòng anh dâng lên một cảm giác rất khó chịu, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu lý do là vì sao
Một bóng người nhẹ nhàng ngồi trước mặt anh, cúi thấp đầu đưa môi mình đến gần môi anh
"Sa Mị, em hẳn rõ tính cách của anh.


Thứ gì anh muốn anh sẽ chủ động đoạt lấy" Hắc Triệt mở mắt, không vui nhìn Sa Mị
"Em chỉ muốn trêu anh một chút thôi.

Hôm nay trông anh không được vui, có chuyện gì sao?" Cô ta nắm tay anh áp lên mặt mình, đôi mắt long lanh nhẹ chớp
"Chúng ta về" Anh đứng dậy
"Dạ"
Tại Hắc gia, tiếng cười giòn tan của hai mẹ con Vệ Kết làm cho ngôi nhà trở nên đầy sức sống, ấm áp hơn
"Lục Lang, tấn công Vệ Thần cho ta!" Vệ Kết chỉ tay về hướng Vệ Thần, ra lệnh cho Lục Lang
"Lam Lang, ngươi phải thu phục Lục Lang cho ta! Sau đó tấn công mẫu thân đại nhân!" Vệ Thần chống hông
Gâu! Gâu!
Cả hai chạy lên đối đầu với nhau, Lam Lang sủa một tiếng, Lục Lang liền sủa một tiếng, sau đó lao vào đùa giỡn với nhau, cuối cùng kết quả là hòa
Lục Lang tiu nghỉu dụi đầu vào lòng Vệ Kết
"Không sao, chỉ là một trò chơi thôi mà" Vệ Kết ôm Lục Lang
Lam Lang cũng không khác gì Lục Lang, buồn bã nằm lên đùi Vệ Thần
"Không được tự trách" Cậu vỗ vỗ đầu Lam Lang
"Nãy giờ tiểu thư và tiểu thiếu gia đùa cũng mệt rồi, uống chút nước đi.

Lam Lang, Lục Lang cũng vậy"
Quản gia mang hai cốc nước đến cho cô và cậu, để hai chén nước trước mặt Lam Lang và Lục Lang
"Cảm ơn bác" Vệ Kết nhận lấy
"Cảm ơn ông" Vệ Thần nói
Gâu! Gâu!
Hai con chó sủa hai tiếng, vẫy đuôi liếm mặt quản gia rồi cúi đầu uống nước ngon miệng
"Ngôi nhà này lâu lắm rồi mới tràn ngập niềm vui như vậy" Quản gia xúc động khịt mũi
Từ ngày tiểu thư Hắc Kết bỏ đi, ngôi nhà này trở nên u ám một cách đáng sợ.

Nay cô trở về, mọi thứ dường như đã quay về quỹ đạo ban đầu
Lam Lang và Lục Lang bất ngờ dừng việc uống nước, chúng gầm gừ trong họng, đứng dậy chạy ra phía cửa nhà sủa inh ỏi
"Lam, Lục! Hai ngươi bị sao thế?" Cô đứng dậy đến chỗ bọn chúng
Sa Mị suýt nữa bị hù chết, cô ta chưa kịp đặt chân lên bậc thềm thì hai con linh cẩu này đã chạy ra sủa ầm ỉ, nhe răng múa vuốt về phía cô
"Triệt, bọn chúng hung dữ quá.


Làm sao em có thể vào trong?" Cô ta sợ hãi trốn sau lưng Hắc Triệt
"Lam, Lục.

Vào trong!" Anh nghiêm mặt
Gâu! Gâu!
Hai con chó sủa ngày càng lớn, bỏ mặc lời nói của anh.

Dường như chúng rất ghét Sa Mị
"Lam, Lục, ngoan nào"
Vệ Kết ôm hai đầu của bọn chúng vào lòng, dịu dàng vỗ về.

Hất đầu ra hiệu với Hắc Triệt
"Còn không mau vào nhanh"
"Đồ nghiệt chủng!" Sa Mị chửi thầm trong bụng, liếc hai con chó lẫn cô, ưỡn ngực đi vào nhà
"Hai ngươi không được sủa nữa.

Sủa nữa ta sẽ bỏ mặc hai ngươi đấy!" Cô véo hai tai bọn chúng, thả bọn chúng ra
"Triệt, nếu tối nay rãnh, hãy đến phòng em" Cô ta ôm cổ anh đặt lên má anh một nụ hôn
"Buồn nôn chết đi được!" Vệ Thần vỗ vỗ ngực
"Lên phòng đi" Anh nói với cô ta
Sa Mị ấm ức đi lên phòng
Oắt con, Hắc Kết và cả hai con linh cẩu, sẽ có một ngày cô khiến chúng phải rời khỏi đây!
"Thần nhi, chúng ta cũng lên phòng thôi" Vệ Kết nắm tay Vệ Thần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận