Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu

Edit&Beta: Yến Phi Ly

“Thời gian tựa như dòng sông, một người đã theo dòng nước mà đi, người kia liền si ngốc trong đó không lên được bờ, bởi vì trong dòng sông này có ấm áp của đối phương.”

Giang Nam tươi đẹp, cảnh cũ từng quen.

Quả là thời tiết đầu hạ, vạn vật xanh tốt, dọc trên đường đi tựa như vẫn có thể nhớ tới lúc bé ngâm nga câu thơ, “Ngoài cửa hoa rơi không kẻ hỏi. Chân trời tít tắp dải màu xanh. Oanh rừng hót thấu nơi im phắc. Cỏ rậm bờ ao ếch ộp mình…”(Bài thơ Xuân mộ- Tào Bân)

Lục Diêu một người một ngựa chậm rãi đi tới trướctiểu viện thanh tịnhở ngoại ôỨng Thiên, đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Một lúc lâu không có ai trả lời, hắn thử dùng sức đẩy, quả nhiên thấy cửa không khóa, cánh cửa tức khắc mở rộng vào phía trong.

“Vị công tử này, ngài…” Lục Diêu dẫn ngựa vào tiền viện, mới nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, một hán tử trung niên lúc này chạy ra tiếp đón. Có lẽ là bởi vì Lục Diêu nguyên quán ở Ứng Thiên nênPhùng Sanh không chọn Tô Hàng mà là chọn xây hai tòa nhà tại cố đô, tòa nhà lớn thì xây ở trong thành, tòa nhỏ hơn liền dựng ở phía đông ngoại thành Ứng Thiên, cách không xa núi Tê Hà cho lắm, ngày thường mướn một gia đìnhtrông coi.

“Hóa ra là Lục công tử!” Hán tử kia cũng nhận ra Lục Diêu, nhất thời lúng ta lúng túng không biết nên tiếp đón thế nào, nghẹn một khắc mới thốt ra câu không liên quan, “Phu nhân ta mang theo hai hài tử vào thành rồi, hai ngày này chính là tết Đoan Ngọ…”

“Không cần vội.” Lục Diêu cũng biết từ lúc xây tiểu viện này, bản thân cùng Phùng Sanhchưa tới được mấy lần, hiện tại lại cứ như là xông vào nhà người khác, vì thế hắn hòa nhã nói, “Ta cũng không ở lại, thăm một látrồi sẽ đi.”

“À, vậy ngài vào trong phòng ngồi một chút, ta đi pha tràcho ngài.” Hán tử kia nghe vậy liền muốn ra hậu viện, Lục Diêu khoát tay ngăn lại “Không cần, ta lần này đến…” Một câu nói ra rồi lại thật lâu sau cũng chẳng thể chấm dứt.

Mắt thấy người đối diện lăng lăng đợi một lúc lâu, Lục Diêu mới khẽ thở dài, thấp giọng nói tiếp, “Ta tới đây… là vìthăm cố nhân.”

“Ngài…..” Hán tử kia mặc dù tâm tính ngay thẳng nhưng không phải kẻ ngu dốt, lập tức hiểu được, trong lòng lộp bộp một tiếng. Ước chừng hai tháng trước, có hai người lạ tới còn mang theo một cỗ quan tài, tự xưng là bạn bè của Phùng công tử, nhận ủy thác mà đem người mai táng ở hậu viện, lại dặn dò hắn nhớ trông nom kĩ, chớ để lộ ra. Việc kỳ quái này khiến hắn thấp thỏm chừng nửa tháng, sau thấy gió êm sóng lặng mới dần dần ổn định tâm tình, hiện giờ xem ra, người trong quan tàikia hơn phân nửa là ‘cố nhân’ trong miệng Lục công tử.

“Ngài là nói…” Hán tử kia mặc dù không biết chủ của mình vì sao phải mai táng người ở chỗ này, nhưng rốt cuộc chuyện liên quan đến sống chết, không tiện nói rõ, chỉ đành cứng rắn giấu đi thần sắc bi thương, thật cẩn thận hỏi, “Phùng công tử không tới cùng ngài?”


“… … …” Tĩnh lặng một khắc, hán tử kia thấy Lục Diêu không đáp lờimà là lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong ngực.

“Cái này….”

“Phùng công tử có việc xa nhà, lần này ta đến, cũng là thay đệ ấy đưatiền công trước cho ngươi, sau này còn phải làm phiền ngươi tốn nhiều tâm sức.”

“Nhưng lần trước…” Hán tử kia tiếp nhận ngân phiếu, muốn nói lần trước hai người bạn của Phùng công tử đã cho rất nhiều ngân lượng, lại thấy Lục Diêu nhíu lại ấn đường, bảo một câu “Nhận lấy đi.”

Phùng Sanh đã nói rõ ràng mọi thứ trong thư, Bùi Kiếm Văn được an táng dưới gốc cây tử vi trong hậu viện. Kì thực ngày đó gặp Bùi gia, khi xét nhà Lục Diêu cũng đặc biệt dụng tâm, đem theo con ngựa yêu của Bùi Kiếm Văn suốt đêm tự mình an trí nó ở chỗ này. Chính là khi đó hắn như thế nào cũng không nghĩ qua, có một ngày trở lại tiểu viện, không chỉ là vì lấy ngựa mà còn là trước mộ cố nhân, tế một ly rượu nhạt.

“Bạch mã lần trước ta mang đến thế nào rồi?” Ổn định lại nỗi lòng, Lục Diêu mới mở miệng hỏi.

“Khỏe lắm, lúc đầu nó không tốt lắm, sau lại khá lên rồi.” Hán tử vội đáp một câu, lại cảm thấy mình nói không rõ ràng, nhanh chóng giải thích, “Lúc đầu còn sợ người lạ, không ăn không uống, cũng không cho ai tới gần, sau nó quen rồithì đỡ hơn. Chính là nó thông minh lắm, chỉ chọn ăn cỏ tươi thôi, cỏ khô bỏ hết…”

“Ngươi cứ làm chuyện của mình đi.” Lục Diêu xua tay cắt đứt câu chuyệncủa hắn, “Ta đi qua nhìn, ngươi không cần theo đâu.”

“Vâng, tối nay ngài…” Hán tử kia còn muốn nói nữa, đã thấy Lục Diêu không để ý tới mình, thẳng tắp dắt ngựa đi đếnhậu viện. Có lẽ là để tảo mộ, hắn mặc y phục màu trắng nhạt nhòa, bóng dáng lẻ loi, lại thật sự khiến người ta không khỏi cảm giác vài phần u buồn.

Tiêu Dao quả được chăm sóc không tồi, lông mượt óng, màu trắnglộ ra sáng loáng, chỉ là thiếu cơ hội ra ngoài tung tăng nên dường như có chút mệt mỏi nhàm chán. Hoặc có lẽ là rời chủ lâu, tính tình bướng bỉnh như chủ nhân cũng sửa lại không ít, lại hoặc có lẽ là nhận ra người trước mắt từnggặp qua vài lần nên khi Lục Diêu vuốt ve lông nó, Tiêu Dao liềncọ cọ đầu vào tay hắn, thân thiết mà phun hơi thở.

Dáng vẻ nhu thuận ngoan ngoãn khác thường khiến Lục Diêu đột nhiênđè nén không nổi chua xót, lại chậm rãi vuốt ve nó một khắc, mới nhẹ giọng hỏi câu:


“Mày có nhớ y không?”

“… … …”

“… Ta rất nhớ y.”

“… … …”

“Đi thôi, chúng ta cùng đi thăm y.”

Mùa nóng ở Giang Nam đến sớm, mấy cây tử vi đã nở hoa non nửa, trăm hoa như lửa, diễm lệ như mây. Trước mộ Bùi Kiếm Văn không lập bia, nhưng cũng may có người trông nom nên không mọc cỏ dại, chỉ có một nấm mồ sạch sẽ chỉnh tề.

Một khắc kia, Lục Diêu lặng yên đứng trước mộ, nghĩ đến lại không phải Bùi Kiếm Văn, mà là Phùng Phượng. Hắn tựa hồ rốt cục hiểu được Phùng Phượng vì sao lưu cho mình cái mạng này lại. Không phải vì mười mấy năm tình cảm, không phải vì Phùng Sanh cuối cùng lấy mệnh ra đánh cuộc, lấy cái chết để bức. Đơn giản chỉ là vì Phùng Phượng sợ.

Lục Diêu đột nhiên rất muốn cười to, hóa ra hôm nay cũng chuyện khiến Phùng Phượng sợ hãi! Y sợ chính là từ nay về sau, thời gian cuồn cuộn trôi, giấc mộng đêm khuya trở về, hết thảy những kí ức bây giờ… chỉ còn mình y, một người nhớ rõ.

Lục Diêu tháo hành trangtùy thân, hai thanh kiếm, một vò rượu và chén rượu ngày đó hai người từng cộng ẩm.

“Chén rượu này, Lục mỗ kính ngươi sống thật tiêu sái.” Rượu nhập hoàng thổ, rót xuống đất một ly uống cạn một ly.


“Chén này, Lục mỗ kính ngươi đi thanh thản.”

Nhạn lai âm tín vô bằng, lộ diêu quy mộng nan thành.

“Chén cuối cùng, ta liền kính ngươi… một câu thành tiên tri.”

Ba chén qua đi, Lục Diêu qùy một gối, nhặt lấy vài cánh hoa rơi trên phần mộ.

“Lục Diêu, tư vị say rượu như thế nào?” Ngồi dưới đất, hắn chậm rãi uống hết rượu còn trong vò.

“Tư vị thế nào? Có lẽ là tham, sân, hỉ, ác, giận đều quên… Bi, hoan, ai, oán, đố kị đều không còn…” Thì rasay rượu là phương thức tốt để đưa ta vào giấc ngủ.

“Kiếm Văn, ta say rồi, hãy để ta tựa vào một lát.”

Khi tỉnh lại trời đã gần tối. Lục Diêu phát giác có vài giọt mưa rơi trên mặt, mở mắt ra, lại thấy Giang Nam đầu hạ đổ xuống cơn mưaphùn hiếm lạ. Mặt trời còn chưa khuất hẳn, mưa chiều như có như không, nhưng cũng dần dần ướt tóc mai. Hắn đứng lên, phủi phủi y phục, lấy hai thanh kiếm qua, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Lục Diêu không tin quỷ thần, không tin kiếp sau. ‘Keng’ một tiếng kim loại va chạm chói tai, hai kiếm chạm nhau, nội kình khắp nơi, hai thanh kiếm đứt đoạn từng tấc. Hắn chỉ biết trên đời này, từ nay về sau sẽ chẳng còn Can Tương chẳng còn Mạc Tà nữa.

Tiêu Dao bị Lục Diêu cột bên gốc cây, nghe tiếng vang mãnh liệt ngẩng đầu nhìn hắn, nôn nóng mà giậm giậm chân. Lục Diêu dùng bao kiếm đào hố chôn hết những mảnh kiếm cạnh mộ rồi mới đi qua tháo dây cương, lưu loát chuyển thân nhảy lên ngựa.

Kiều thê ấu tử hòa thuận vui vẻ mỹ mãn.

Lưu lạc giang hồ độc hướng thiên nhai.

Hoàng thổ phần oanh mai táng ân cừu.


Tựa như vẫn có rất nhiều kết cục tốt đẹp chờ hắn.

Không quay đầu lại, Lục Diêu vỗ vỗ cổ bạch mã dưới thân, nhẹ giọng nói câu: “Tiểu Bùi, đi thôi.”

Hoàng hôn tỉnh rượu người đã xa. Mưa phùn đưa tiễn ánh tà dương.

..

Thiên Khải năm thứ sáu, Hi Tông băng hà, Tư Tông() tức vị, cải niên hiệu thành Sùng Trinh. Hoàng cung Đại Minh rộng ngàn khoảnh, cung điện nguy nga chín ngàn chín trăm chín mươi chín gian, trải dài qua Thừa Thiên môn, qua Đại Minh môn, qua Hoàng Cực môn.

()Minh Tư Tônghay Sùng Trinh đế (6/2/1611-25/4/1644) có tên là Chu Do Kiểm được xem là vị vua thứ 17 và cuối cùng của triều đại nhà Minh và ông cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu. (theo wikipedia)

Phùng Phượng đứng ở bậc thềm nguy nga trước điện Hoàng Cực, nhìn phía chân trời xa xa mây đen bốc lên.”Hoàng Thượng, trời sắp mưa rồi.” Bên người Phùng Phượng chính là “Sùng Trinh đế” củavương triều Đại Minh. Hoảng hốt giống như một giấc mộng dài, hài tử vừa mới năm tuổi không rõ vì sao chớp mắt một cái nó còn đang bị nhốt trongcăn nhà tử khí trầm trầm, đi đường nói chuyện đều phải tuân quy tắc cổ quái, làm sai liền sẽ bị đòn nháy mắt tiếp theo lại bị đưa đến cung điện nguy nga, mỹ lệ cuồn cuộn này, được người người quỳ lạy, ai ai cũng gọi nó là — Hoàng Thượng.

Tia chớp cắt qua màn trời, ầm một tiếng sấm tựa như trời gào thét, mưa lớn cuối cùng ầm ầmđổ xuống.

Sắc mặt Phùng Phượng lạnh nhạt, nhìn mưa to một lúc lâu, thấp giọng phun ra một câu: “… Thành, cũng là nỗi đau của thiên địa bại, cũng là bi ai của thiên địa.” Đứa bé kia tất nhiên nghe không hiểu gì hết, chỉ sợ sấm sét tới mức gắt gao kéo tay áo Phùng Phượng.

Phùng Phượng rũ mắtxuống, lẳng lặng mà nhìn nó. Lạnh lùng rút tay nó ra khỏi góc áo mình.

“Khởi kiệu hồi cung đi.” Phùng Phượng phân phó, dẫn đầu xoay người xuống khỏi điện Hoàng Cực, đứa bé kia nhanh chóng chạy theo sau.

“Khởi giá ——” Bi ai thê lương trong thiên địa tựa hồ chỉ còn lại một thanh âm này. Xuyên qua quỷ vực si mị. Xuyên qua thiên thu đại mộng. Xuyên qua mưa gió đầy trời. Nhưng không xuyên vào được chốn thâm cung trùng trùng điệp điệp kia.

— Toàn văn hoàn —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận