Ma Kiếm Lục

Gió nhẹ mơn man, mưa bụi lắc rắc, tương tư mấy độ, tuyết trắng bay bay, núi xanh vạn thước, thiên hà trăm vạn trượng. Ma không có tâm, thần cũng không biết yêu, bạch hạc về trời tây, trời xanh ngả xuống, yêu đến cùng cực lại trở thành vô vọng xa xôi…

Cũng đến một ngày, tình duyên bị chú định gặp nhau.

Bắt đầu mĩ lệ, kết cục bi thương.

Bỉ Ngạn Hoa xuất hiện đột nhiên khiến Liễu Dật ngơ ngẩn, giọt nước mắt cuối cùng là của Bàn Cổ, theo ấn tượng của chàng đây cũng là giọt nước mắt khó lấy được nhất, nhưng sự việc xảy ra rất dễ dàng. Chàng ngẩng đầu lên nhìn Bàn Cổ.

Gương mặt cương nghị của ông ta co rút, tròng mắt ươn ướt, biến hóa quá đột ngột khiến chàng quát lớn: “Sao? Ngươi cũng hối hận cơ à.” Lúc ở Thiên Nhai Hải Giác, chàng đã biết nước mắt của Bàn Cổ phải là nước mắt hối hận, sự tình xảy ra có phần đột ngột, chàng không nén được, bật lên tiếng quát.

Bàn Cổ vẫn không nói gì, Liễu Dật đứng cách không xa không nhịn được, lật tay phải lại, “soạt”, trường kiếm tuốt ra, một đạo tàn ảnh lóe lên, loáng cái thân ảnh chàng đã đứng trước mặt Bàn Cổ, lưỡi kiếm dậy lên kình phong, cách mi tâm ông ta chừng một thốn thì dừng lại.

Lưỡi kiếm thổi tung mấy sợi tóc đen rầm của Bàn Cổ, Liễu Dật càng tỏ ra phẫn nộ: “Sao? Muốn chết ư?” Bàn Cổ chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt u sầu hơi mông lung, nhìn khuôn mặt kiên nghĩ của chàng rồi thở dài khe khẽ, hơi thở phảng phất như đến từ chân trời, thâm trầm mà xa xôi, trong thanh âm ẩn chứa niềm ân hận: “Ngươi giết ta đi.” Liễu Dật kinh ngạc, chàng không bao giờ tưởng tượng được địch nhân được vận mệnh sắp đặt tuyệt không thể nói ra một câu như vậy. Mấy ngàn năm trước, Bàn Cổ luôn bá đạo, tự tư, vô tình, làm gì cũng quyết đoán, kể cả hạ lời trớ chú ác độc với Thiên nữ, không bao giờ nói đến cảm tình, bây giờ ông ta nói ra lời lẽ như vậy, đương nhiên chàng phải kinh ngạc.


Nhưng nháy mắt, chàng đã khôi phục như thường, ánh mắt trở nên hung hãn, lạnh lùng nói: “Được, ngươi đã muốn chết, ta thành toàn cho ngươi.” Tay phải hất lên, lưỡi kiếm đen nhánh hạ xuống, không hề do dự.

Sinh tử của cự thần Bàn Cổ lại trở nên mong manh như vậy, sống hay chết chỉ phụ thuộc vào ý niệm của Liễu Dật, bất quá vẻ mặt chàng lúc đó cho thấy quyết không nương tay. Hình như ông ta đã đợi giây phút này, chàng vừa nói xong, liền nhắm tịt hai mắt.

Cùng lúc một đạo kim quang nhàn nhạt từ mi tâm ông ta tỏa ra,chạm vào thanh trường kiếm, chàng đột nhiên cảm thấy thân thể thư sướng không nói thành lời, một cỗ đai lực đẩy chàng văng ngược ra sau.

Kim quang liên tục tăng lên, hai mắt chàng dần dần mơ hồ, mọi vật chung quanh hoàn toàn bị hoàng quang che phủ, thân thể chàng không tự chủ được, bị đẩy cách xa khỏi Bàn Cổ.

Biến hóa đột ngột khiến Liễu Dật kinh hoảng, đồng thời Bàn Cổ khôi phục lại bình thường, nhanh chóng mở bừng mắt, buột miệng: “Đại trí tuệ giả.” Một đạo bạch quang xuất hiện giữa Liễu Dật và ông ta, liên tục trải rộng, sau cùng hóa thành một bức tường ngăn cách hai người, từ trong vầng hào quang phát ra tiếng nói: “Chân ma, ngươi không thể giết y.” Thanh âm tuy bình tĩnh nhưng trầm trầm hữu lực, không thể phản kháng.

Trong kí ức sâu thẳm của Liễu Dật tựa hồ có ấn tượng nhưng không nhớ đã nghe ở đâu, chàng không do dự, lạnh lùng hỏi: “Dựa vào đâu…ta đợi ngày hôm nay bảy ngàn năm rồi, bất kể thế nào ta cũng phải giết hắn.” Bạch quang không ngừng khuếch trương, rồi co lại, giọng nói lại từ trong vọng ra: “Ngươi quên rồi sao, hiện tại ngươi do tâm ma của y mà sinh ra, nếu ngươi giết y tất ngươi cũng phải chết.” Liễu Dật chấn động, đúng vậy, giọng nói không sai, đích xác chàng do tam ma của Bàn Cổ sinh ra, nếu ông ta chét, bản thân cũng tan biến, sao mình lại không nghĩ ra? Hồng quang trong mắt chàng lấp lóe, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại biết chuyện này.” Bạch quang vẫn không ngừng co rút, giọng nói bình tĩnh lại vang ra: “Ta chỉ là một người lang thang đây đó, lâu lắm rồi được chúng Thần gọi là Đại trí tuệ giả.”

“Chân ma, mọi việc đã thành mây khói, Bàn Cổ đã hối hận, vì sao ngươi còn cố ép bức?” Chàng đáp mà không cần suy nghĩ: “Ta bức ép…những gì hắn làm, chả lẽ không đáng bị trừng phạt? Trớ chú Thiên nữ phải chịu, Thiên Kiêu trốn đi, lẽ nào hắn cậy mình là Sáng thế thần thì có thể tự tư như vậy? Ta muốn là gì ư? Đơn giản lắm, còn hắn? Nếu ngài biết, ta thấy hắn không xứng đáng làm Thần nữa.” Nói đến đây, vẻ mặt của chàng cực kì khó coi, trong không gian vàng nhạt có máy tia hắc khí cuộn lại, quấn quít xung quanh.


Bức tường bạch quang lại vang lên giọng nói hòa thiện: “Đúng vậy, ta biết mọi việc y làm, bất quá y đã phải chịu trừng phạt rồi.” Liễu Dật giận dữ: “Cái gì là đã trừng phạt?” “Hối hận vô tận chuyển thành khổ nạn luân hồi.” “Cái gì?” Chàng không nén được kinh ngạc, buột miệng thành câu hỏi.

“Đúng thế, ngươi vừa thấy giọt lệ hối hận của y, hiện giờ y đầy ăn năn, đương nhiên cũng không còn là chủ thần của Thiên giới, sứ giả mới thay thế, còn y…phải xuống phàm gian chịu hối hận luân hồi.” Thông qua màn bạch quang, chàng nhìn sang phía Bàn Cổ, quả thật trong mắt ông ta ngập đầy hối hận, tựa hồ đó là khởi đầu của một câu chuyện khác…

Cùng lúc, bức tường ánh sáng nói: “Đi nào, Bàn Cổ, ngươi phải tiếp tục tu hành thôi.” Dứt lời, dưới chân ông ta, hoàng quang nứt toác, thân thể to lớn hóa thành một đạo lam quang, hạ xuống dưới rồi biến mất.

Sự việc xảy ra quá đột nhiên khiến Liễu Dật ngơ ngẩn, oán hận bảy ngàn năm thình lình tan biến, chàng lớn tiếng: “Hắn đi đâu? Ngài đưa hắn đi đâu?” Giọng nói quen thuộc từ trong tường bạch quang đáp: “Nhân gian…giống như ngươi, phải chịu nỗi khổ luân hồi.” Xác định hướng Bàn Cổ đi, Liễu Dật đột nhiên ngẩn người, kết thúc sao? Thình lình trường kiếm của chàng chỉ bào bức tường bạch quang, hắc khí chung quang ngưng tụ lại, quấn quanh thân kiếm, giọng chàng trở nên lạnh tanh: “Ngài dựa vào đâu và chủ tể mọi việc…” Bạch quang không hề biến động, giọng nói vẫn bình hòa: “Không, không ai chủ tể ai hết, tất cả đều theo tự nhiên…” Liễu Dật có cảm giác mơ hồ, liếc nhìn đóa Bỉ Ngạn Hoa lập lờ cạnh mình, chỉ vào rồi chết vấn Đại trí giả: “Không ai chủ tể, vậy đây là gì? Lẽ nào không phải đã được an bài sẵn sao?”

Đại trí giả đáp: “Đó không phải là vận mệnh, chỉ là một khảo nghiệm, nếu ngươi không thích, hoàn toàn không cần phải đi làm.” Liễu Dật trở nên mê man, rốt cuộc là gì đây? Nhìn đóa hoa trôi nổi bên mình, chàng đột ngột nghĩ ra một việc, quay lại hỏi Đại trí giả: “Còn nàng? Thiên nữ đó, nàng sao rồi?” Đại trí giả đáp, giọng nói vẫn bình đạm, không bộc lộ một chút tình cảm nào: “Nếu ngươi muốn, nỗi khổ luân hồi, kiếp nạn ngàn năm đã qua, nàng có thể quay lại Thần giới.”

Chàng tỏ ra không tin tưởng: “Thật sao?” Đại trí giả không đáp ngay, ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đúng, bất quá trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa đã giải trừ, ngươi phải giữ lời thề lúc ban đầu.” Liễu Dật ngập ngừng một chốc, trong lộ ra nét sầu thương, nói với Đại trí giả: “Ta có thể nhìn nàng một lần không?” Bạch quang hoàn toàn yên lặng, chàng hỏi xong thì lóe sáng, một thân ảnh hiện ra, không cần quan sất kĩ chàng cũng nhận ra dung nhan quen thuộc đó, là người chàng yêu thương – Thiên nữ.

Chung quanh là mây trắng trập trùng, hỏa phượng múa lượn, gió nhẹ thổi hoa rơi, nước biếc rì rào bên tai, Thiên nữ mặc váy trắng, dải lụa trắng thuần khiết lất phất, nàng ngẩng nhìn trời sao xa xăm, đôi mắt trong veo như đang nghĩ ngợi. Liễu Dật không nén được, bước tới đưa tay ra…


Cảnh vật liền rung động rồi bị bạch quang che khuất, thân ảnh Thiên nữ tan biến, giọng Đại trí giả vang lên: “Thiên nữ đã về Thần giới, cũng đã quên ngươi.” Chàng đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, mỗi chữ giống như lưỡi dao nhọn xuyên qua tim, người từng yêu thương lại không nhớ được chàng. Bất ngờ chàng cảm giác mọi thứ đều không còn trọng yếu, bất kể là khởi đầu hay kết thúc cũng không ý nghĩa gì, mối tình cũng đã kết thúc.

Giọng Đại trí giả lại từ trong bạch quang vang tới: “Chân ma, khổ nạn ba kiếp của ngươi đã kết thúc, lời thề với Bỉ Ngạn Hoa chính là một trừng phạt với sát lục của ngươi, Thiên nữ đã quay về Thần giới, ngươi phải đọa lạc ở Ma giới.” Giọng nói ngừng lại một chốc, rồi tiếp tục: “Trừ tứ giới, Ma giới trở thành giới thứ năm, xuất hiện trong không gian, ngươi là chủ nhân vĩnh viễn của Ma giới…ngươi còn muốn nói gì không?” Liễu Dật im lặng, lắc đầu, đột nhiên đầu có trống không, tất cả đều không còn hiện thực, không còn trọng yếu, luyến ái ngàn năm, khổ nạn luân hồi hình như đã mất đi ý nghĩa. Chàng nhớ đến Diệp La Bách Hoa, đến Vũ Trầm Tinh sống chết chưa biết thế nào, mình từ này sẽ bị phong ấn ở Ma giới, còn họ? Những người con gái từng yêu chàng sâu đậm sẽ thế nào?

Chàng chậm chạp thu thành trường kiếm lại, hỏi Đại trí giả: “Còn họ?” Đại trí giả đáp: “Thất Nguyệt, Bách Hoa lên Thần giới, ở lại bên ta…”

Chàng gật đầu mãn ý, tất cả đều kết thúc, chuyện cả ngàn năm chớp mắt đã thành không, quay sang nói với bức tường bạch quang: “Ta không sao.” Đại trí giả dừng lại một chút, bạch quang lấp lánh sáng, thân ảnh Thiên nữ lại hiện ra trước mắt chàng: “Nhìn lại người yêu thương một lần nữa, nhớ lời nàng nói.” Thiên nữ vẫn nhìn trời sao xa xăm, chàng nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười, đoạn lắc đầu tuyệt vọng: “Nếu nàng còn nhớ ta ắt sẽ bi thương, xin đừng nhớ đến ta nữa…” Từ khóe mắt nhỏ xuống giọt lệ bi thương.

Hoàng quang chầm chậm tan biến, không gian dưới chân chàng nứt toác, cả thân thể rơi xuống, không gian quang chàng biến thành hư ảo, cảm giác phiêu diêu xâm chiếm ý thức của Chân ma, bất giác chàng nhắm mắt lại, cả thế giới lại trở nên yên tĩnh, giọng nói của Đại trí giả truyền tới: “Ngũ giới phân chia lại, câu chuyện của các ngươi mới bắt đầu…”

*****

Dưới màn đêm, trong Vĩnh Hằng chi thành đèn đuốc huy hoàng, bên ngoài đại sảnh, một nữ hài tóc đỏ ngẩng nhìn trời, một ngôi sao băng màu lam đang rơi xuống, nữ hài hỏi lão giả bên cạnh với vẻ ngây thơ: “Gia gia, gia gia…khi nào ma chủ sẽ quay về?” Lão giả lắc đầu: “Gia gia cũng không biết, con đi hỏi Lang thúc, từ khi Thất Nguyệt, Bách Hoa đi rồi, nơi đây do Lang Vương quản lí…”

*****


Ma giới – Vĩnh Hằng chi thành, Tuyết Sơn băng phủ cách ngoài ngàn dặm, trong sơn động lãnh khí kinh người, thủy tinh màu lam ánh xạ khắp nơi, một trung niên hắc y bạch phát nằm trên giường băng, hai mắt nhắm chặt, cây trường kiếm đen nhánh đặt cạnh, cả giường băng bị hoàng quang vây kín. Hắc y nhân không phải ai khác mà là người bị Đại trí giả phong ấn ở Ma giới: Liễu Dật.

Một thân ảnh yêu kiều yên lặng ngồi bên, nhìn người nằm trên giường, mỉm cười nói: “Cứ yên tĩnh thế này, muội sẽ ở cùng huynh, bất kể ngày hay đêm, Trầm Tinh vĩnh viễn không rời huynh, muội tin rằng sẽ có ngày huynh tỉnh lại.”

*****

Trời đêm lam sẫm, trên trời cao rơi xuống muôn vàn cánh hoa, khí lành liên tục loang ra, thân ảnh Thiên nữ hình như vĩnh viễn cô độc, nhìn ngôi sao băng màu lam, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Nếu nàng còn nhớ ta ắt sẽ bi thương, xin đừng nhớ đến ta nữa…” Nàng ngây ra một chút rồi hỏi thị nữ: “Thanh Hiên, ngươi có nghe thấy tiếng ai không?” Thị nữ lắc đầu: “Chủ nhân, tì nữ không thấy gì.” Thiên nữ nghiêng đầu lắng nghe, đột nhiên một trận gió mạnh lướt qua, dây chuông tím sẫm bên hông nàng rung lên trong trẻo.

Câu chuyện đến đây là hết, Chân ma vĩnh viễn đọa lạc nơi Ma giới, ngủ mãi không tỉnh, Thiên nữ quay về Thần giới, quên hết quá khứ, Bách Hoa, Thất Nguyệt cũng được lên Thần giới, theo hầu Đại trí giả, Lam Vũ Trầm Tinh bầu bạn cùng Liễu Dật.

Nhưng trong mắt Đại trí giả, đó mới chỉ là bắt đầu, ngũ giới phân chia lại, Thần giới đổi người thống trị mới, Lam Ảnh của Minh giới vẫn chưa tắt dã tâm, Ma giới còn lắm ngặt nghèo khi đứng giữa ngũ giới.

Bàn Cổ bị đày xuống Nhân gian giới sẽ thế nào, luân hồi của ông ta sẽ là một câu chuyện, Thất Nguyệt và Bách Hoa đi thế nào, Liễu Dật có tỉnh lại không, tình yêu của Vũ Trầm Tinh sẽ có kết cục ra sao, Thiên nữ cách xa ấy có nhớ lại người yêu thương không? Cuốn sách hoàng kim bị mất ở hải ngoại sẽ mang lại gì cho hai nữ hài….

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận