Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Edit+beta: Diệp Hạ

Cùng ăn cơm tró đầu năm nào ây ây, hôm nay hẳn 2 bát cơm nhá =))))

Ba năm sau.

Bọn họ đang học năm 3, khi nghỉ đông, Giang Hạo đã lên kế hoạch cho một hồi suối nước nóng lữ hành.

Hắn kích động hưng phấn, sớm đã đặt khách sạn, kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, chỉ chờ cùng Quý Trạch xuất phát đi chơi.

Quý Trạch trầm mặc mà nhìn hắn.

Suối nước nóng, suối nước nóng, vừa nghe liền biết không đơn thuần.

Chờ đi đến khách sạn, làm xong thủ tục, khi bị Giang Hạo kéo vào phòng mới phát hiện phòng hắn đặt là phòng hai người xa hoa, trang hoàng lãng mạn, tất cả nơi chốn đều lộ ra cảm giác tuần trăng mật, trong phòng cư nhiên còn có một suối nước nóng lộ thiên loại nhỏ!

Quý Trạch nhìn chằm chằm hai giây, không dám tin tưởng mà quay đầu nhìn người bên cạnh.

Giang Hạo duỗi tay chỉ suối nước nóng hơi nước mông mênh, cười tủm tỉm khoe mẽ, "Cậu xem, là tôi cố ý tìm, có phải rất tuyệt hay không?"

Quý Trạch: "......"

Khẽ cắn môi.

Đúng vậy, tuyệt, thật là tuyệt cực kỳ.

Cậu cảm thấy đêm nay mình đừng nghĩ ngủ.

Tâm tình Giang Hạo rất tốt, đặt vali trên mặt đất, lấy quần áo ra, ngẩng đầu cười nhìn Quý Trạch, "Muốn cùng tắm hay không?"

Quý Trạch nhấp môi, "Không cần."

Lần trước chính là bị lừa gạt đi vào cùng nhau tắm, kết quả quá thảm, kiên quyết sẽ không tái phạm.

Giang Hạo ngồi xổm xuống bên người, cậu, duỗi tay túm áo cậu, làm bộ đáng yêu, "Cùng nhau được không, tôi sẽ không làm gì hết, chỉ đơn thuần tắm rửa một cái thôi, còn muốn ngâm suối nước nóng nữa."

Quý Trạch dừng lại, lắc đầu.

Lần trước cũng là nói như vậy, mới không mắc lừa.

Giang Hạo lại ương một hồi, phát hiện Quý Trạch thật sự không định để ý tới mình, hít hít mũi giả khổ sở, đáng thương vô cùng mà cầm khăn lông đi phòng tắm, mới vừa đi hai bước, lại quay đầu, còn chưa từ bỏ ý định, "Thật sự không cần?"

Quý Trạch mắt trợn trắng.

Giang Hạo thở dài, rốt cuộc ngoan ngoãn đi vào tắm rửa.

Phòng tắm khách sạn đều là kính mờ, mơ hồ có thể thấy bóng người bên trong, đường cong cơ bắp, hơi nước mênh mông, như cách màn sa xem mỹ nhân, càng thêm câu đến tâm người ngứa ngáy.

Quý Trạch nhìn chằm chằm một hồi, phục hồi tinh thần lại, mím chặt môi, nghiêng đầu dời tầm mắt, vì hành vi nhìn lén của mình mà cảm thấy túng quẫn.

Không bao lâu, Giang Hạo mang theo hơi nước đi ra, không mặc quần áo, chỉ là tùy tiện buộc một chiếc khăn tắm ở trên eo, thản nhiên lộ ra dáng người cực tốt, cơ bụng căng chặt, đi xuống là tuyến nhân ngư, gương mặt so với cao trung đã rút đi vài phần ngây ngô, trở nên càng thêm thành thục anh tuấn.

Quý Trạch có thể dự đoán được, cũng không kinh ngạc, nhưng vẫn là nhịn không được nói: "Đừng nói là quần lót cậu cũng chưa mặc đi?"

Giang Hạo nghiêng đầu vô tội, "Đợi lát nữa phải ngâm suối nước nóng nha, mặc làm gì lát cũng thoát."

Quý Trạch đỡ trán, không muốn nói thêm gì nữa. Lại nói tiếp, vừa rồi hắn đích xác không lấy quần áo, chỉ là bởi vì hắn vẫn luôn nói chuyện cùng nhau tắm làm mình không chú ý mà thôi.

Cầm áo tắm dài cũng vào phòng tắm.


Giang Hạo hứng thú nhìn, quơ tay nói: "Nhanh lên nga, tôi chờ cậu."

Quý Trạch không tiếp lời.

Chờ tắm xong đi ra, phát hiện Giang Hạo đã ngâm trong suối nước nóng hơi nước lượn lờ, tay tùy ý đặt lên cục đá bên cạnh, bên cạnh còn có một cái khay, bên trên đặt hai ly rượu gạo.

Quý Trạch mặc áo tắm dài, mới vừa tắm rửa xong, mặt bị nước ấm hong đến phiếm hồng, đôi mắt ngập nước đen bóng. Vốn là lớn lên đã rất đẹp, hiện tại càng là làm người ta không thể dời mắt.

Giang Hạo duỗi tay, trong mắt mỉm cười: "Mau thoát áo tắm xuống dưới nha."

Ánh mắt kia như muốn dán lên người Quý Trạch.

Khó có thể hình dung.

Nếu phải nói thật, như là giây tiếp theo liền sẽ ăn luôn đối phương.

Da đầu Quý Trạch tê dại, mím môi, không nhúc nhích.

Giang Hạo liền bơi lại, linh hoạt như cá, ngừng ở cạnh suối nước nóng, từ dưới lên trên mà nhìn Quý Trạch, mắt đen thật sâu, cười nói: "Chúng ta như thế này giống mỹ nhân ngư cùng vương tử không? Nhưng mà cậu đẹp mắt hơn, thích hợp làm mỹ nhân ngư."

Trong mắt Quý Trạch nổi lên ý cười, bởi vì hắn so sánh lung tung rối loạn.

Mới vừa phân thần một chút.

Một trận tiếng nước vang lên, Giang Hạo đột nhiên đứng dậy, một phen ôm lấy eo Quý Trạch, đem người kéo vào trong nước.

"Tiểu vương tử, tới biển chơi với ta đi."

Căn bản là không cho người ta cơ hội cự tuyệt.

Áo tắm thoáng chút liền ướt đẫm, dán lên trên người, nửa kín nửa hở, tùy ý kéo liền sẽ lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng tảng lớn da thịt trắng nõn, tựa như hải yêu, dụ hoặc lại câu nhân.

Quý Trạch có điểm ngây ngốc.

Giang Hạo săn sóc hỏi: "Quần áo trên người rất nặng đúng không? Tôi giúp cậu."

Giây tiếp theo liền đem người cởi sạch.

Quý Trạch: "......"

Cuối cùng, hai người ngâm xong suối nước nóng, bọc khăn tắm trở lại phòng, ngồi ở mép giường.

Quý Trạch cầm di động xem.

Giang Hạo lại làm nũng, hấp dẫn lực chú ý của cậu, duỗi tay, "Bảo bối, lại đây ôm một cái."

Quý Trạch liếc hắn một cái, không nhúc nhích.

Giang Hạo che thái dương, "Tôi ngâm đến choáng đầu rồi."

Quý Trạch nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi cậu lên bờ sao lại không nghe."

Nhìn nhau vài giây, Quý Trạch vẫn là buông di động, thỏa hiệp mà dịch qua. Giang Hạo thuận thế nằm xuống, đầu gối lên đùi Quý Trạch, lẩm bẩm: "Choáng quá."

Quý Trạch nhìn hắn tựa hồ thực sự có chút không thoải mái, liền giơ tay đẩy hắn ra, nói: "Tôi lấy nước cho cậu uống, nằm nghỉ một lát đi."

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại đột nhiên bị đẩy ngã về phía sau, nằm lên chiếc giường đôi mềm mại, Giang Hạo rất nhanh đè lên, hai tay ấn bên sườn mặt cậu, cười tủm tỉm nói: "Tôi đột nhiên lại cảm thấy không sao rồi."


Quý Trạch nhìn tay hắn không an phận, "...... Choáng đầu đâu?"

"Hiện tại phi thường có tinh thần." Giang Hạo cong cong môi, cười có vài phần tà khí.

Còn vì muốn Quý Trạch yên tâm nên rất tri kỷ để cậu cảm nhận được mình có bao nhiêu khoẻ mạnh. Hai người ở trên giường tiến hành một cuộc giao lưu cực kỳ mãnh liệt.

Vào phòng tắm lại tắm rửa một cái, thoải mái mà nằm ở trên giường.

Quý Trạch nửa híp mắt, có chút mệt mỏi. Nhưng Giang Hạo vẫn thần thái sáng láng, nhìn chằm chằm cậu, thỉnh thoảng sờ sờ chỗ này, xoa xoa chỗ kia, như mấy bé nhi đồng hoạt bát, cùng với hình dáng anh tuấn hoàn toàn không hợp.

Ánh mắt nhiệt liệt của đối phương vẫn luôn dừng ở trên người mình, Quý Trạch căn bản ngủ không được, còn bị nhìn đến có chút hoảng hốt, không tự giác lại nghĩ tới lần điên cuồng vừa rồi. Tới bây giờ mặt sau vẫn còn có chút chua xót.

Quý Trạch giơ tay che khuất mắt hắn, lãnh đạm nói: "Ngủ."

Giang Hạo kéo tay cậu xuống, ánh mắt sáng lấp lánh như chó săn nhỏ nhìn cậu, nói: "Cậu hôn tôi tôi liền ngủ."

Quý Trạch: "...... Hôn chỗ nào?"

Giang Hạo dùng ngón tay chọt chọt mặt mình, Quý Trạch tiến lên hôn một chút, cho rằng đã có thể ngủ liền lùi về nhắm mắt.

Sau lưng lại bị một bàn tay chặn lại, không cho cậu thối lui.

Giang Hạo cười, lại chạm chạm môi mình.

Quý Trạch nhìn hắn, bất động.

Giang Hạo cười gian: "Tôi còn chưa nói là hôn mấy cái, cậu lại hôn tôi hai mươi cái, không, năm mươi cái nữa là được."

Quý Trạch liếc hắn một cái, mặc kệ hắn, cuộn thành một đoàn, chui vào trong lồng ngực hắn nhắm mắt ngủ.

Giang Hạo cũng cọ xuống theo, đặt tầm mắt ngang với Quý Trạch, nhìn chằm chằm cậu, nói: "Vậy tôi hôn cậu."

Còn tiên báo trước một chút.

Quý Trạch nhắm mắt cười, ngửa đầu lui về sau, không cho hôn.

Nhưng Giang Hạo sớm đã đoán trước, đi trước một bước, phủ lên môi cậu.

Hàm trụ cánh môi, từng chút một tinh tế mà hôn.

Quý Trạch duỗi tay, ôm hắn, đáp lại làm nụ hôn càng sâu.

Hai người đều như hận không thể ấn đối phương vào trong lồng ngực của mình.

Qua không biết bao lâu, cánh môi rốt cuộc tách ra, đỏ tươi hơi sưng, óng oánh nước.

Quý Trạch thở phì phò, đối diện ánh mắt chứa ý cười của Giang Hạo.

Không biết như thế nào, đột nhiên liền nhớ tới lần đầu tiên hai người thân mật.

Ngày hôm sau, mở mắt ra nhìn thấy gương mặt đối phương gần trong gang tấc, cũng chưa mặc quần áo, trong nháy mắt mê man khi vừa tỉnh ngủ biến mất không còn một mảnh, hai người đối diện vài giây, cơ hồ đồng thời hoảng loạn mà dời tầm mắt, trên mặt đều là một mảnh đỏ đậm.

Đâu giống hiện tại, số lần Giang Hạo đỏ mặt càng ngày càng ít.

Không vui.


Quý Trạch ở trong lồng ngực Giang Hạo cọ cọ hai cái, làm Giang Hạo nhịn không được cười, "Làm sao vậy? Bạn nhỏ tâm tình không tốt?"

Quý Trạch chôn ở trong lòng ngực hắn, phiền muộn nói: "Ghét bỏ cậu."

Giang Hạo lập tức trừng mắt, đem người ôm chặt, ủy khuất nói: "Vì sao?"

Quý Trạch: "Không nguyên nhân, chính là ghét bỏ."

Giang Hạo đem cằm dựa trên đỉnh đầu Quý Trạch, ôm sát eo cậu, vô lại nói: "Ghét bỏ cũng không được hối hận, cả đời cậu đều phải ở với tôi, dính cậu nè."

Quý Trạch cong cong môi.

Được rồi, thấy cậu đáng thương như vậy nên cố chịu để cậu dính đi.

【 Phiên ngoại cùnh bé con 】

Tháng 11, đông dương ấm áp, chiếu xuống làm người ta nhịn không được muốn lười biếng.

Chu Đình ngồi ở nhà ăn chơi di động, đang cùng khuê mật phun nước đắng(aka sân si =))), mắng bạn trai ngoại tình.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại phát hiện một tiểu loli mặc bộ đồ gấu trúc, xấp xỉ ba tuổi, để mái bằng, trắng trắng nộn nộn, đỉnh đầu mang mũ có hai cái lỗ tai tròn lông xù xù, làm người rất muốn niết. Càng muốn một phen bế bé lên, xoay người chạy trốn.

Quá đáng yêu. Chu Đình nhìn không chớp mắt, chung quanh có rất nhiều người cũng đều đang nhìn bé con kia.

Tiểu loli tựa hồ là có chút sợ người lạ, tay nhỏ siết chặt quần người bên cạnh.

Nhìn qua mới phát hiện là một nam nhân rất anh tuấn.

Hắn khom lưng bế bé con lên, cầm theo một hộp bánh tart trứng, xoay người rời nhà ăn.

Chu Đình ngơ ngác mà nhìn bóng dáng bọn họ, cúi đầu phát tin Wechat cho khuê mật -- "Có việc, từ từ rồi nói."

Sau đó liền ma xui quỷ khiến đuổi theo.

Đáng tiếc vẫn là đi có chút muộn, nàng đã không thấy người, thất vọng mà rũ đầu. Bộ dáng ôn nhu vừa rồi của soái ca kia với bé con, thật sự là quá có mị lực. Vì sao nam nhân tốt đều là của nhà người khác vậy? Muốn nhìn nhiều một chút cũng không được.

Nàng đi tới trạm tàu điện ngầm, chuẩn bị về nhà.

Lại không nghĩ rằng sẽ thấy được cặp cha con kia.

Bọn họ đứng ở trạm, chờ chuyến tàu điện ngầm tiếp theo.

Chu Đình kinh hỉ, lén lút đứng phía sau bọn họ, cũng mới phát hiện bên người bọn họ còn có một nam nhân trẻ tuổi. Mặt mày tinh xảo, một thân áo khoác dài màu xám đậm, chân dài eo thon, chỉ đứng ở kia như vậy cũng có thể sáng lên.

...... Đại, đại mỹ nhân!

Chu Đình hoài nghi vận khí đào hoa của mình đều dồn hết vào hôm nay rồi.

Tàu điện ngầm gào thét mà đến, hai cánh cửa tự động mở sang hai bên, các hành khách lục tục đi vào.

Chu Đình theo ở phía sau, cố ý tìm một vị trí đối diện bọn họ ngồi xuống.

Hiện tại tuy không phải thời gian đi làm hay tan tầm, nhưng hành khách trên tàu điện ngầm cũng không ít, chỗ ngồi đều đầy, mấy người tiến vào sau đều phải đứng.

Đối diện, hai nam nhân có giá trị nhan sắc cao sóng vai ngồi, ngẫu nhiên nhỏ giọng nói chuyện, bộ dáng rất quen thuộc. Bởi vì chỗ ngồi không đủ, nam nhân anh tuấn ôm tiểu loli đặt ở trên đùi, tiểu loli tròn đôi mắt nhìn chằm chằm vào hộp bánh tart trứng.

Chu Đình nghe được tiểu loli nói chuyện, thanh âm mềm mềm, rất đáng yêu.

"Thúc thúc, con muốn ăn bánh."

Nam nhân xinh đẹp sờ sờ đầu tiểu loli, ôn nhu nói: "Về nhà lại ăn có được hay không?"

Tiểu loli nhíu mày suy tư một hồi, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt lượng lượng, "Con muốn ăn nhiều thêm một cái, ăn rất ngon."

Nam nhân anh tuấn cười, "Vậy con đến thuyết phục mẹ con đi."

Tiểu loli ngửa đầu nhìn bọn họ, "Vậy mấy thúc thúc cũng nói giúp con."


"Không được." Nam nhân ôm bé nhéo nhéo mặt nàng, "Lão sư ở nhà trẻ không dạy con, việc của mình thì tự mình làm sao?"

Tiểu loli dừng một chút, lắc đầu: "Không có."

Tức khắc hai nam nhân đều bật cười. Hình ảnh kia giống như là một nhà ba người, thập phần tốt đẹp.

Nam nhân nhìn bé con không biết lại nói câu gì, tiểu loli bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Đình đối diện, lập tức nhấp môi, đôi tay nho nhỏ đặt ở đầu gối, ngồi đoan chính thẳng tắp.

Chu Đình sửng sốt, nhịn không được cong môi.

Tàu điện ngầm giảm tốc độ, đã tới trạm tiếp theo, hành khách có lên có xuống, một ông lão nhìn hơn 70 tuổi chậm rì rì đi tới.

Chu Đình vừa thấy, đang muốn đứng dậy nhường chỗ ngồi. Nhưng nam nhân đối diện cách gần hơn, đứng lên đỡ ông lão ngồi xuống.

Ông lão hiền từ cười nói cảm ơn.

Nhường chỗ ngồi chính là nam nhân anh tuấn, người ôm tiểu loli bị thay đổi.

Nam nhân anh tuấn cầm tay vịn, rũ mắt nhìn bọn họ, một lát sau, hơi hơi cúi người, không biết đối nam nhân kia nói câu gì. Chu đình mắt sắc phát hiện lỗ tai mỹ nhân có chút đỏ.

Tàu điện ngầm lại đến một trạm khác, hai nam nhân mang theo bé con rời đi.

Nhưng Chu Đình còn chưa tới trạm, nàng nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, hai lớn một nhỏ cùng nắm tay bé con, phát ngốc hồi lâu mới hồi thần, cảm thấy cảm động lại buồn bã.

Lấy di động đang muốn nói chuyện này cùng khuê mật...... lại hậu tri hậu giác phát hiện thế nhưng mình không có chụp lén! Hối hận đến độ muốn khóc lên!

Dựa theo kế hoạch ước định, Vu Hoa Canh cùng Lương Trác sẽ đón con gái vào thời gian cơm chiều, nhưng mới hẹn hò một nửa lại đột nhiên có chút nhớ bé. Lúc bé con ầm ĩ thì thật muốn đánh, nhưng một khi không ở bên người lại cảm thấy quá an tĩnh, quả thực là tìm ngược.

Vẫn là nên đón con gái về.

Đi đến nhà Quý Trạch Giang Hạo, ôm bé gái vào trong lồng ngực, Vu Hoa Canh cảm khái: "Mới một ngày không gặp sao lại cảm thấy bảo bảo đáng yêu hơn, quả nhiên phải làm phiền các cậu nhiều hơn, khoảng cách sinh ra mỹ cảm a."

Quý Trạch cười: "Thật ra tôi rất vui lòng, tiểu bảo đáng yêu như vậy. Hơn nữa, ngoài miệng cậu nói như vậy, còn không phải vội vàng lại đây đón người."

Vu Hoa Canh bĩu môi: "Nào có, cậu là không biết nó phiền toái cỡ nào, tôi đắp mặt nạ nó thấy được bị dọa khóc, ba nó hắt xì cũng bị dọa khóc, khóc đến kinh thiên động địa, sao cũng không dỗ được, tôi mệt chết."

Tuy ngoài miệng oán giận như vậy, nhưng mi mắt lại cong cong, bên trong đều là ý cười ôn nhu.

Ngón tay cọ cọ vụn bánh tart trứng ở khoé miệng bảo bảo, hỏi: "Ăn bánh tart trứng? Ăn mấy cái?"

Tiểu gia hỏa vươn một ngón tay chỉ, mắt to chớp, lông mi run rẩy, "Một cái."

"Thật sự?"

Tiểu gia hỏa dùng sức gật đầu.

Mấy người đối diện hiểu ý cười.

Quý Trạch cười, nhìn một màn này đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Năm tháng an tĩnh, hiện thế an ổn.

Sinh mệnh không dài, cậu chỉ muốn như vậy, cùng người mình yêu chậm rãi đi hết quãng đường.

----oOoHOÀN TOÀN VĂNoOo---

Tác giả có lời muốn nói: Đến đây, 《 Lớp trưởng mỹ nhân có bệnh 》đã thật sự kết thúc rồi, thở phào nhẹ nhõm lại có chút buồn bã, tâm tình khá phức tạp.

Áng văn này là cuộc sống cao trung rải đường hằng ngày, người mình yêu thầm cũng thích mình, cuối cùng đi cùng nhau, quá đơn giản mà tốt đẹp. Câu chuyện này tôi rất thích, viết thật sự vui vẻ, hy vọng cũng có thể ngọt đến các bạn.

Cảm ơn các vị tiểu khả ái bồi ta đi này đoạn đường, cảm ơn các ngươi cho ta nhắn lại, đầu lôi, rót dinh dưỡng dịch, là các ngươi duy trì mới làm ta viết tới rồi nơi này, khom lưng, hy vọng tại hạ một thiên văn còn có thể tái kiến các ngươi.

Ta còn có rất nhiều não động không có viết, tưởng vẫn luôn viết xuống đi. Tiểu khả ái nhóm đối tân hố có hứng thú nói có thể trước cất chứa một chút, khai văn có nhắc nhở nga, nếu có thể thuận tiện cất chứa một chút tác giả chuyên mục nói liền càng tốt cay, cảm ơn ~

Chúng ta hạ thiên văn tái kiến đi, sao sao pi.

____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận