Lộng Triều

Lần này đi đến Cô Lỗ câu, Triệu Quốc Đống cũng có chuẩn bị để tránh bị người chú ý.

Chiếc kính râm lớn gần như che nửa mặt, bên trên là chiếc mu lưỡi trai gần như phá vỡ hình tượng Bí thư thị ủy của hắn. Hơn nữa hắn mặc bộ đồ gần như hiếm khi xuất hiện cùng hắn, thay đổi này làm hắn trông như một thanh niên ham vận động vậy.

Hắn cũng đã cẩn thận đứng trước gương nhìn mình. Hắn đoán dù là người quen gặp mặt cũng không nhất định có thể nhận ra hắn.

Hắn không biết đang có một mũi tên độc đang nhằm vào sau lưngg hắn. Lúc này hắn vẫn còn say mê về việc mình gần như thay đổi hẳn.

- San San, em ở đâu, anh tới rồi.
Triệu Quốc Đống vừa gọi điện vừa quan sát xung quanh đề phòng giọng mình có ai đó nghe và nhận ra.

Trên thực tế người địa phương ở đây không nhiều, hầu hết là du khách tới đây. Hơn nữa du khách đa số đến từ An Đô cùng Trường Sa. Từ biển số xe Triệu Quốc Đống cũng có thể thấy biển AnA chiếm hơn phân nửa, còn có biển xe của không ít tỉnh như Thiểm, Quế, Kiềm, xe bản địa Ninh Lăng chủ yếu là xe tải, người địa phương chạy xe tới đây nghỉ ngơi là không nhiều.

Kiều San nhận được điện của Triệu Quốc Đống có thể nói là rất vui vẻ. Cô vẫn không chắc Triệu Quốc Đống có tới không? Cô thậm chí nghĩ đến hắn sẽ dùng lý do gì để thoái thác mình. Cái gì mà lãnh đạo tỉnh đột nhiên tới, gì mà nơi nào đột nhiên xảy ra chuyện lớn hoặc là đột nhiên phải tổ chức hội nghị gì đó.


Đồng nghiệp thấy cô chỉ có một mình, cô bạn gái đi như hình với bóng không thấy đâu nên có chút bất ngờ. Vì thế bọn họ cũng hẹn cô đi nhưng đều bị cô từ chối.

Đồng nghiệp hoặc là đi theo gia đình hoặc là đi với người yêu, mời chỉ là mang tính lễ phép mà thôi. Một cô gái nếu đi một mình thì dù tình hình an ninh trật tự ở đây tốt thì cũng có chút lo lắng.

Kiều San lấy lý do mình đã hẹn bạn học ở lối vào, đồng nghiệp nghe vậy liền cũng để cô lại mà tự đi chơi. Còn Kiều San một mình đợi ở lối vào Cô Lỗ câu. N

Cũng có không ít các đoàn lên núi thấy một cô gái xinh đẹp đứng đó liền chạy tới mời vào đội nhưng đều bị Kiều San từ chối.

Cô không biết Triệu Quốc Đống nếu thật sự không đến thì mình sẽ tiếp tục đợi hay là đi về nữa?

Triệu Quốc Đống từ xa thấy Kiều San đứng một mình ở đó như đóa hoa Hải đường tràn đầy sức sống làm cho cả khung cảnh trở nên sinh động.

Giống như có thần giao cách cảm, Kiều San cũng đội mũ lưỡi trai màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, một chiếc áo T-shirt màu vàng, chiếc quần ngố màu trắng sữa khoe đôi chân đẹp trắng.

Kiều San không nhận ra người đang đi về phía mình là Triệu Quốc Đống, mãi tới khi hắn đến gần, tháo kính ra vẫy tay với cô, cô mới giật mình nhận ra và vui mừng lao tới.

Triệu Quốc Đống chỉ do dự trong giây lát rồi giang tay ra.

Trong nháy mắt đó hắn cảm thấy mình rất xấu hổ. Kiều San vui sướng thật lòng như vậy mà mình còn suy tính thiệt hơn, là do ở trong chốn quan trường quá lâu khiến hắn hết can đảm hay là hắn không phá vỡ được phòng tuyến tâm lý của mình.

Kiều San chỉ thấy mình như hạnh phúc đến độ muốn bay lên, hai cơ thể ôm sát vào nhau khiến cô quên mình đang ở đâu. Đến khi niềm vui trôi qua cô mới giật mình vội vàng nhìn xung quanh.

Cũng may vị trí của bọn họ không quá bắt mắt, hơn nữa hiện tượng nam nữ ôm nhau ở đây cũng là bình thường. Các đoàn tới đây ngoài các đội mạo hiểm ra thì đều là vợ chồng hoặc đôi yêu nhau.

Nhìn vẻ hạnh phúc hiện rõ trên mặt và trong mắt Kiều San, Triệu Quốc Đống không khỏi thấy ấm áp trong lòng. Hắn hình như thoáng cái về thời gian 10 năm trước lúc ở bên Đường Cẩn, cảm giác e dè, vui mừng đan xen lẫn nhau.


Nhưng từ sau khi hắn và Đường Cẩn chia tay thì hình như chưa bao giờ được chính thức nhấm nháp cảm giác này.

Khổng Nguyệt như một đám mây đi ngang qua cuộc đời hắn, sau đó các người phụ nữ hắn gặp về cơ bản đều trưởng thành hơn hắn, xinh đẹp, gợi cảm hoặc là đầy quyến rũ nhưng lại thiếu cảm giác ngây ngô, chua xót ngọt ngào.

Nhìn Kiều San đôi môi anh đào và gò má đỏ ửng của Kiều San, Triệu Quốc Đống không khỏi thấy xúc động nâng mặt cô lên tận tình hưởng thụ. Chẳng qua điểm hai người đang đứng không quá thích hợp, người qua lại nhiều. Hắn và Kiều San ôm nhau có lẽ không ai chú ý chứ hôn nhau lại khác.

Có lẽ cảm nhận được dục vọng của Triệu Quốc Đống, Kiều San có chút kiêu kỳ trừng mắt nhìn hắn:
- Đi thôi, chúng ta không thể đứng đây mãi, sắp thành người mẫu rồi.
Triệu Quốc Đống mới giật mình gật đầu cầm túi cho Kiều San, sau đó một lần nữa đeo kính lại:
- Ừ, đi thôi, định leo từ đâu lên núi à em?

Kiều San cũng lấy một chiếc kính Pura trong túi ra đeo lên.

- Vâng, thế nào cũng được. Em nghĩa chúng ta không nên đi quá xa. Em cũng hỏi rồi ở đây cũng có tuyến đường mà mọi người ưa thích, ngoài ra cũng có mấy nơi nguy hiểm. Như phái tây bắc có năm tuyến đường hiểm trở, phía đông nam có bốn, có lẽ đều dài 3, 4km, sau đó có các khu vực cắm trại, từng nơi cũng có trạm phục vụ cung cấp lều bạt hoặc là có thể vào nhà gỗ ở.

- Để anh xem qua bản đồ cái.
Triệu Quốc Đống cầm bản đồ từ tay Kiều San rồi cẩn thận xem.
- Hay là chúng ta đi tuyến này đến Thúy Vân lang đi, khu vực ở đây lớn cũng bằng phẳng, dù là cắm trại hay ở nhà gỗ cũng thích hợp, đi cũng không quá xa.


- Vâng.
Kiều San vui vẻ nói. Cô đang hoàn toàn chìm trong bể tình yêu, dù là đi đâu chỉ cần có thể ở bên Triệu Quốc Đống, không có ai quấy rầy là đủ rồi.

Triệu Quốc Đống và Kiều San bước tay đi chậm vào trong cốc, tâm trạng thả lỏng làm cả hai như có men say, mỗi một ánh mắt, mỗi cái nhìn u oán của Kiều San đều có thể làm Triệu Quốc Đống cảm nhận được tình cảm của cô.

- Em nhìn xem, đó mới thật sự là đội ngũ thám hiểm chính thức, giống như là đoàn cấp bậc quốc tế đó.
Triệu Quốc Đống thấy mấy người trẻ tuổi như sinh viên đại học cười nói vui vẻ đi nhanh qua mình, nhóm này có hơn 10 người, có cả người da trắng, người lai, trang bị trên người rất hoàn mỹ.

Kiều San cũng cười nói:
- Em không ngờ đám sinh viên người nước ngoài này lại còn biết đến Cô Lỗ câu nữa đó.

Giờ phút này Triệu Quốc Đống đột nhiên nhớ đến hơn 10 năm trước mình cùng Phòng Tử Toàn, Ngô Trường Khánh, Uông Phi cùng với Khổng Nguyệt, Hàn Đông lên Vân Bàn sơn chơi. Lúc ấy Khổng Nguyệt và Hàn Đông leo trên đầu hắn làm hắn thấy cảnh tượng rất đẹp đến giờ vẫn là điều hắn ghi nhớ.

- Đi, chúng ta đi khách bọn họ nhưng chúng ta cũng theo đuổi một cảnh tượng vô hạn khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận