Lộng Triều

Triệu Quốc Đống ở Bắc Kinh thêm một ngày hai đêm, sang ngày thứ hắn hắn cùng Lưu Nhược Đồng về nhà thăm bố mẹ vợ.

Sau đó hắn còn phải về Tỉnh ủy báo danh, báo cáo với lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy về tình hình học tập, cuối cùng là về thị xã.

Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng rất muốn về Ninh Lăng. Mặc dù trong thời gian ba tháng cũng có mấy ngày về Ninh Lăng nhưng cảm giác không thật. Có lẽ khi hắn ngồi trong văn phòng Bí thư thị ủy của mình thì mới có cảm giác yên tâm, kiên định.

Ở An Đô một ngày, Triệu Quốc Đống đến gặp Ứng Đông Lưu, Tần Hạo Nghiên, Miêu Chấn Trung. Thời gian gặp không dài mà chỉ báo cáo qua về kinh nghiệm và thu hoạch sau ba tháng học. Mấy vị lãnh đạo đều khích lệ hắn vài câu, nói cố làm tốt công việc ở Ninh Lăng, đồng thời chúc mừng hắn vì được hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thông qua việc đề cử hắn làm Thường vụ thị ủy.

Miêu Chấn Trung cùng Hàn Độ đều yêu cầu Triệu Quốc Đống cần chuẩn bị tốt, có lẽ tổ khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương rất nhanh sẽ xuống khảo sát, phải đảm bảo đợt khảo sát này thành công tốt đẹp.

Hàn Độ nói rất nhiều với Triệu Quốc Đống. Y tỏ vẻ hài lòng và khen ngợi với việc Ninh Lăng vẫn duy trì xu thế phát triển với tốc độ cao trong năm nay, cho rằng đây là điểm quan trọng nhất mà Triệu Quốc Đống được Tỉnh ủy nhất trí thông qua, hy vọng Triệu Quốc Đống có thể tiếp tục lãnh đạo bộ máy Thị ủy Ninh Lăng duy trì xu thế này, viết tiếp chương mới trong lịch sử Ninh Lăng.

Kỳ tích Ninh Lăng hiện đã được thăng cấp thành thần thoại Ninh Lăng, chiếc mũ này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy áp lực trên vai mình rất lớn. Một năm là kỳ tích, năm sau là thần thoại, vậy năm sau nữa là gì?


- Em còn tưởng anh thật sự sẽ trực tiếp về Ninh Lăng mà quên người khác rồi chứ.
Hàn Đông chống tay lên bàn café, cô trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

Mấy tháng không gặp Hàn Đông như trẻ đi vài tuổi, mái tóc tết sang hai bên làm cô thêm phần hoạt bát, it đi vài phần trầm tĩnh. Đây có lẽ là do các cô cố gắng tìm cách thay đổi phong cách của mình.

- Dù như thế nào trước khi đi cũng phải gặp em mà, ngoài ra cũng muốn chúc mừng em nữa chứ.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Ồ, chú nói với anh rồi sao?
Hàn Đông kinh ngạc nói.
- Ừ, trưởng ban vô tình nhắc tới, có thể đây là chuyện tốt đối với Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.
Triệu Quốc Đống thật tâm nói:
- Sân khấu cao cũng tốt mà, tiền đồ phát triển rộng mở hơn.
- Anh cảm thấy em rất chú ý đến sự nghiệp chính trị sao?
Hàn Đông không thể không nhìn Triệu Quốc Đống, hắn như có gì đó rất hấp dẫn cô.

- Cuộc đời con người dù như thế nào cũng cần có cái để theo đuổi mà. Dù làm gì thì cũng phải có một mục tiêu để phấn đấu, nếu không con người sống có ý nghĩa gì. Chúng ta nếu làm việc này thì cũng cần xác định một mục tiêu cho mình, cố gắng đi tới mục tiêu này.

Triệu Quốc Đống tập mãi thành quen với tính cách của Hàn Đông. Cô gái này luôn thể hiện thật lòng trước mặt hắn, hay hờn dỗi, nhưng nó lại chứng minh vị trí của hắn trong tim cô. Triệu Quốc Đống phải thừa nhận hắn thích cô như vậy.

- Quốc Đống, đối với đàn ông bọn anh mà nói thì mục tiêu này có thể rất quan trọng, thậm chí trên tất cả. Nhưng đối với phụ nữ mà nói thì chưa chắc.
Hàn Đông khẽ nói.

- Phụ nữ có thể cảm tính hơn, có thể phân tâm nhiều vì gia đình, tình yêu nhưng anh tin ở một trình độ nhất định thì phụ nữ và đàn ông đều hy vọng có sự nghiệp thành công.

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói. Hàn Đông lắc đầu giống như không muốn nói tiếp việc này.

- Em bị điều tới Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chỉ là tạm thời mà. Nếu là em tự quyết định thì em thà đồng ý về Thị ủy.
Hàn Đông ở Ban Tuyên giáo Thành phố An Đô làm rất tốt, không hề vì chú mình làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà được ưu ái, ngược lại có không ít công việc phiền toái lãnh đạo đều giao cho cô bởi vì cô là người chăm chú trong công việc, giao cho cô cũng yên tâm. Đồng thời bọn họ cũng có ý muốn rèn luyện bồi dưỡng cô một chút.

- Anh tin em sẽ làm tốt ở Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Trưởng ban Hác Mộng Hiệp là lãnh đạo có trái tim nghề nghiệp. Mặc dù anh tiếp xúc không nhiều với y nhưng mấy tháng vừa rồi y giúp Ninh Lăng không ít, hơn nữa cũng đưa ra nhiều đề nghị sáng tạo.

Triệu Quốc Đống nói không phải là khen tặng, Hác Mộng Hiệp có thể nói dồn hết tâm trí cho công tác văn hóa, tuyên giáo, điều đó thể hiện rõ với công việc y đã làm trên cương vị Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.

Ví dụ như y đưa ra ý tưởng khai thác các món ăn dân tộc, đồ trang sức, ăn mặc dân tộc, ngày lễ hội dân tộc, phong tục dân tộc, phối hợp với các hoạt động văn hóa của khu dân cư Tây Giang và Thành cổ Thổ Thành để cùng xin cấp chứng nhận Di sản văn hoá thế giới.

Lỗ Năng cũng chuyên môn báo cáo vấn đề này với Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân. Hai người Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân đều đồng tình với quan điểm này đó chính là muốn khai thác đầy đủ di sản văn hoá dân tộc Ninh Lăng, cố gắng dung nhập văn hóa dân tộc Ninh Lăng vào trong ngành du lịch, lấy văn hóa dân tộc làm một thương hiệu du lịch, đồng thời cũng muốn lợi dụng ngành du lịch phát triển mà xúc tiến bảo vệ và nghiên cứu văn hóa dân tộc.
- Xem ra anh có ấn tượng tốt đối với Trưởng ban hác, bảo sao trưởng ban trong hội nghị lại dẫn đầu nói giúp anh.
Hàn Đông nở nụ cười:
- Ai cũng nói trưởng ban Hác là người theo chủ nghĩa lãng mạn, không biết là thật hay giả.

Triệu Quốc Đống chỉ cười nói:

- Hàn Đông, anh nói nhất định là có chỗ dựa, em điều lên Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy về sau sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với trưởng ban Hác, đến lúc đó em sẽ tự mình cảm nhận.

- Không nói cái này nữa. Quốc Đống, lần này anh đánh bại Long Ứng Hoa để đoạt vị trí Thường vụ tỉnh ủy nhưng lại làm nhiều người giật mình, ngay cả An Đô cũng bàn tán. Nói anh thậm chí có thể so sánh với Bí thư Ninh Pháp khi tới An Đô làm Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy An Đô. Bí thư Ninh Pháp khi ấy 38 tuổi, anh bây giờ mới 34, bốn năm không chừng anh còn có thể tiến thêm một bước so với Bí thư Ninh Pháp.

Khi đồng nghiệp bàn về vấn đề này, Hàn Đông vừa hưng phấn vừa tự hào nhưng sâu trong lòng lại có một chút ghen tị. Người đàn ông xuất sắc như vậy thiếu chút nữa thành chồng cô. Nếu Triệu Quốc Đống là chồng cô thì tốt biết bao?

- Bây giờ nói việc này còn hơn sớm. Ban tổ chức cán bộ Trung ương còn chưa tới khảo sát, anh giờ phải đàng hoàng về Ninh Lăng làm tốt công việc. Chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương ảnh hưởng không nhỏ đối với cả nước nhưng nó lại là cơ hội hiếm có đối với Ninh Lăng. Nếu muốn xác thực địa vị trung tâm kinh tế mới của Ninh Lăng thì phải xem thành tích năm nay. Nếu không anh đoán dù anh lên làm Thường vụ tỉnh ủy cũng chỉ đến họp cho vui.

Triệu Quốc Đống chú ý thấy mắt Hàn Đông hơi sáng lên, nó làm hắn cảm giác có gì đó không ổn, cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hôm nay Hàn Đông mặc khác bình thường, cô trông khá hoạt bát, trẻ trung. Cô mặc chiếc váy khá ngắn mà Triệu Quốc Đống chưa bao giờ thấy, một đôi giày thủy tinh bên dưới càng làm cho người ta chú ý đến đôi chân của cô.

Triệu Quốc Đống vẫn luôn hạ quyết tâm tuyệt đối không được có hành vi vượt quá với Hàn Đông nhưng hắn cũng biết mình hơi háo sắc, muốn chống trả cũng khó khăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận