Long Tế Chí Tôn

Trần Dương cứ thế đi mà không thèm quay đầu lại.

Khi mở cửa phòng bao cao cấp ra, bên trong trang trí vô cùng xa hoa. Tất cả đồ vật đều là đồ được đặt làm riêng cho cá nhân, rất cao cấp, ngay cả bồn cầu trong phòng cũng được mạ vàng.

Căn phòng bao này dù có tiền cũng không vào được.

Lúc này Trần Dương đã ngồi ở trong đó, bình chân như vại tự rót cốc trà rồi uống.

Ừm, không tồi, là lá trà Mao Tiêm của Tây Hồ sau cơn mưa.

Một ngụm nước chè vào miệng, trong đắng có ngọt, mùi thơm ngát còn vương trong miệng.

“Khốn kiếp, sao mày dám…” Tôn Cường nhìn Trần Dương ngồi đàng hoàng ngay ngắn trên ghế sofa uống trà, nhất thời tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nơi này là nơi bình thường ông chủ tiếp đón khách quý, thằng con nuôi của ông chủ là gã cũng không có tư cách vào đây, sao thằng này… sao thằng này dám vào!

Xem như gã đã rõ, thằng này đến đây chịu ngược đãi đây mà!

Ha ha ha, lần này Trần Dương chết chắc rồi!

Loại phòng bao này là nơi mà thằng vô dụng này có thể vào sao?

Vừa rồi nói chuyện với Tôn Cường đã nghe gã nói về phòng bao này. Phòng bao này bình thường không mở cho người ngoài, hơn nữa đã hơn nửa năm không có ai ngồi.

“Đờ mờ thằng chó, có phải mày muốn chết không?” Tôn Cường nổi giận gầm lên, lập tức túm lấy cổ áo Trần Dương.

Dù sao hôm nay cha nuôi cũng không có trong quán, nếu như đánh thằng này một trận trước mặt nữ thần Mật Mật thì chắc nữ thần sẽ cảm thấy mình rất có khí chất đàn ông nhỉ.

Đúng lúc này, hơn hai mươi gã đàn ông cao lớn nghe thấy tiếng gầm của Tôn Cường bèn lũ lượt tràn vào phòng bao. Những người này đều là cấp dưới tới trông coi quán của Tôn Cường.

“Anh Cường, có người đến gây sự ạ?” Đám đàn ông to cao dồn dập mở miệng hỏi.

“Ha ha, thằng đần này đến gây sự, nhưng đã bị tao tóm rồi.” Tôn Cường nhìn Trần Dương bằng ánh mắt miệt thị rồi nói với Lý Mật: “Cô Lý, có cần tôi đánh cho thằng này một trận để cô hả giận không?”


Lý Mật nhìn dáng vẻ không để tâm của Trần Dương, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, cô ta nhớ tới mấy lần mình đều bị mất mặt ở chỗ Trần Dương thì lại càng tức.

Cô ta tức giận giậm chân: “Bắt nó quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó ném nó ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy thằng vô dụng này.”

“Thằng chó, mày điếc à? Còn không quỳ xuống xin lỗi cô Lý nhanh?” Tôn Cường quát: “Có phải mày ngứa da không?”

“Anh em, cho thằng này phát sáng đi…”

Vừa dứt lời, đám đàn ông to lớn phía sau dồn dập lấy côn điện ở bên hông ra.

Tia lửa điện màu xanh nổ “lốp bốp” trong không khí.

“Thấy chưa, mày chọn quỳ xuống xin lỗi, hay là chọn bị điện giật đến tiểu tiện không khống chế được…” Tôn Cường dài giọng: “Cơ hội chỉ có một, mày nên nghĩ cho kỹ…”

Lý Mật cảm thấy sự bực bội trong lòng giảm đi không ít, cô ta lấy điện thoại di động trong túi ra. Chỉ cần Trần Dương quỳ xuống xin lỗi thì cô ta sẽ chụp dáng vẻ hèn mọn này của nó, gửi cho Tô Diệu.

“Nếu như tôi không quỳ thì sao?” Thế mà Trần Dương lại cười, nhưng nếu như nhìn vào mặt anh thì có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang dần trở nên lạnh lẽo.

“Không quỳ? Ha ha…” Tôn Cường cười gằn, nói: “Thế thì đánh cho mày quỳ!”

Nói rồi Tôn Cương dùng một tay túm lấy cổ áo Trần Dương, một tay khác vung nắm đấm về phía mặt của Trần Dương.

“Nghiệp chướng, nhanh dừng lại cho tao!”

Tiếng gào lên đột ngột khiến cho Tôn Cường khựng lại.

Sau đó có bốn, năm người đi từ ngoài vào trong phòng bao.

Khi nhìn thấy mấy người này, những người ở trong phòng đều sững sờ.

Ông chủ quán bar Muses, Triệu Hà Cầu!

Ông chủ khách sạn lớn Vương Triều, Chu Hữu Danh!


Ông chủ công ty bất động sản Quốc Bang của thành phố Tây Xuyên, Lưu Quốc Bang!

Tổng giám đốc công ty Lệ Nhân, Trương Lệ Nhân!

Tổng giám đốc công ty năng lượng Giang Nam, Thạch Lỗi!

Những người này, tùy tiện một người đều là những ông chủ trong nhà có cả mấy tỷ!

Nhìn thấy những người này, Trần Dương hiểu ý nở nụ cười.

Đây đều là những người bạn cũ nhiều năm không gặp mà, mình đã giúp đỡ bọn họ lúc đầu bọn họ mới gây dựng sự nghiệp. Bây giờ bọn họ đều có danh tiếng lớn trong từng lĩnh vực của từng người.

Điều này nói rõ, lúc trước mình không nhìn nhầm người!

“Nghiệp chướng!” Triệu Hà Cầu tiến lên phía trước, vung một cái tát vào mặt Tôn Cường. Tên nghiệp chướng này lại dám ra tay với đại thiếu gia, đúng là coi trời bằng vung.

“Chát!”

Cái tát này Triệu Hà Cầu dùng lực mạnh, Tôn Cường bị tát liền lảo đảo, trong nháy mắt, mặt của gã đã sưng vù lên.

“Cha nuôi, sao cha lại đánh con!” Tôn Cường ôm mặt, ấm ức nói: “Là thằng khố rách áo ôm này tới đây kiếm chuyện, con mới…”

Gã còn chưa nói xong thì một lòng bàn tay khác đã vụt đến.

“Chát!”

Bên mặt còn lại của Tôn Cường cũng sưng lên, gã thấy mặt mình đã tê dại tới mức không còn cảm giác.

“Nghiệt súc, còn dám ngụy biện à!” Triệu Hà Cầu giận dữ gào lên: “Rõ ràng là mày ra tay trước, còn dám đổi trắng thay đen à. Có phải mày thấy cánh mày đủ cứng rồi nên ngay cả tao mày cũng không để vào mắt đúng không.”

“Cha nuôi!”


Tôn Cường ôm mặt, ấm ức nói: “Cha nuôi, con là con nuôi của cha mà, vì sao cha lại vì một người ngoài mà đánh con…”

Người ngoài! Mẹ mày chứ người ngoài!

Triệu Hà Cầu tức giận đến run rẩy cả người, ông ta chỉ vào mũi Tôn Cường, mắng: “Mở to cái mắt của mày mà xem cho rõ, vị này là đại thiếu gia của nhà họ Trần, là ân nhân của Triệu Hà Cầu tao, nếu không có đại thiếu gia, thì sẽ không có tao bây giờ! Tiền lọt ra khỏi kẽ tay của đại thiếu gia cũng đủ cho mày ăn cả đời!”

Cái gì?

Thằng… thằng khố rách áo ôm này mà lại là đại thiếu gia nhà họ Trần sao!

Vèo một cái, bên trong phòng bao yên lặng như tờ, tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Tôn Cường hoàn toàn há hốc mồm, bình thường gã thường nghe cha nuôi nói, ông ta có thành tựu như ngày hôm nay là nhờ đại thiếu gia nhà họ Trần. Nếu không vì đại thiếu gia thưởng thức và ủng hộ thì sẽ không có ông ta ngày hôm nay.

Gã có nằm mơ cũng không ngờ, một thằng khố rách áo ôm mở quán bán ở vỉa hè lại là đại thiếu gia nhà họ Trần!

Vào lúc này, gã hối hận phát điên.

Lý Mật cũng trợn trừng mắt!

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, thằng con rể vô dụng mặc người bắt nạt, bình thường bị mình kêu đến hét đi kia lại là đại thiếu gia nhà họ Trần.

Cô ta nghĩ hiện giờ mình đang nằm mơ, thế nhưng trực giác nói cho cô ta biết, đây đều là sự thật.

Nhìn những ông chủ cao cấp này vẫn hết sức cung kính trước mặt Trần Dương, cô ta cảm thấy chân mình mềm nhũn. Trong cổ họng giống như bị thứ gì làm cho nghẹn lại, không nói nổi một câu.

“Đại thiếu gia, tôi sai rồi, cầu xin cậu tha thứ cho tôi, đại thiếu gia…” Chân Tôn Cường mềm nhũn, gã quỳ thẳng xuống đất, dùng tay chỉ vào Lý Mật ở bên cạnh, nói: “Đại thiếu gia, đều là do ả đàn bà này, nếu không phải vì ả thì tôi cũng sẽ không nhằm vào cậu!”

Chân Lý Mật mềm nhũn, cô ta lùi về sau hai bước, run giọng, nói: “Sao có thể trách tôi được? Tôi mời anh uống rượu là để ký hợp đồng, cũng không bắt anh phải ra tay đánh người!”

Lý Mật đi làm ở một công ty trang trí, trong một bữa tiệc rượu thì quen Tôn Cường, cũng trong tiệc rượu đó Tôn Cường lỡ miệng nói quán bar Muses cần sửa chữa.

Câu nói này đã bị Lý Mật đang hơi say nhớ kỹ trong lòng.

Sau khi dùng các cách thức để làm quen Tôn Cường, cô ta định tự nhận hợp đồng làm ăn này. Nếu nhận được thì ít nhất cũng có thể kiếm hơn hai triệu.

Món hời lớn như thế thì sao cô ta có thể từ bỏ được!


“Ký con mẹ mày!” Tôn Cường ôm mặt đứng dậy, lớn tiếng gào lên với Lý Mật: “Đều là do con yêu tinh mày hại người, mê hoặc tao, bắt tao nhằm vào đại thiếu gia! Tao nói cho mày biết, hợp đồng làm ăn lần này mày đừng có nghĩ đến, mày hại tao thảm như thế này, nhất định tao sẽ nói cho tổng giám đốc của mày biết, con đàn bà ăn cây táo rào cây sung như mày cứ chờ bị kiện đi!”

Tôn Cường vừa dứt lời thì khuôn mặt rạng rỡ của Lý Mật trong nháy mắt đã không còn hột máu.

Công ty có quy định rõ ràng, nếu nhân viên tự nhận hợp đồng, nhẹ thì trừ lương, đuổi việc, nặng thì bị kiện ra tòa.

Trang trí Muses là một việc làm ăn lớn, hiện giờ đã tổn hại tới lợi ích của công ty, nếu công ty truy cứu trách nhiệm thì nhất định mình sẽ ngồi tù.

Cô ta còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, cô ta không muốn phải ngồi tù!

“Trần… đại thiếu gia…” Lý Mật tiến lên phía trước, kéo cánh tay Trần Dương, cầu khẩn như đang làm nũng: “Đại thiếu gia, tôi sai rồi… anh, anh có thể tha thứ cho tôi không…” Giọng nói kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, không chú ý nghe thì căn bản sẽ không nghe thấy.

Lúc này cô ta giống như một con thiên nga đã cúi thấp cái đầu kiêu ngạo xuống. Dù cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ có một ngày như thế này, phải khúm núm xin lỗi một thằng oắt vô dụng.

Trần Dương nheo mắt nhìn cô ta, cười: “Không phải cô vừa mới nói, muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cô hay sao?”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Xin anh tha thứ cho tôi!” Lý Mật thấy Trần Dương còn không mở lời bèn nhắc tới Tô Diệu: “Đại thiếu gia, anh đừng để anh ta nói cho tổng giám đốc của chúng tôi. Tôi còn trẻ, tôi không muốn ngồi tù. Tôi xin anh, anh nể tình Diệu Diệu, tha cho tôi lần này đi…”

Nói xong, chân Lý Mật mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất.

“Bỏ qua cho cô? Được!” Trần Dương mỉm cười, anh cúi đầu nhìn Lý Mật rồi nói: “Thế nhưng chúng ta còn một món nợ cần phải tính!”

Còn một món nợ?

Trong đầu Lý Mật chợt nhớ tới điều gì đó. Cô ta cười khổ sở, nói: “Đại thiếu gia, tôi…”

“Trông dáng vẻ này thì cô còn chưa hiểu rõ thì phải, tôi thấy chuyện này phải truy cứu đến cùng…”

“Bố!”

Không chờ Trần Dương nói xong, Lý Mật đã gọi ra!

“Giọng quá nhỏ, tôi không nghe rõ!” Trần Dương móc lỗ tai, nói.

“Bố!”

Lý Mật gần như rống lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận