Lòng Người Như Rắn - Nam Hoan Nữ Ái

Lúc này ánh sáng hành lang khách sạn không quá sáng, nhưng sáng hơn khu chung cư cũ kia rất nhiều.

Hai mắt Trương Soái mờ mịt tối tăm, không có đồng tử như mắt cá, rõ ràng hắn đã chết.

Nhưng hắn vẫn có thể nói chuyện, còn nâng một cánh tay bị chém đứt bàn tay về phía tôi: "Anh không có bài bạc, anh đánh người ta nên bị chặt hai tay."

Tôi theo phản xạ lùi về âu, nhưng bố Trương Soái lại mở cái nắp xô nhựa ra, bên trong toàn máu.

Là một xô máu!

Tôi nói không ra lời, cổ họng nghẹn lại, từ từ lùi về sau.

Trương Soái đi từng bước về phía tôi, dùng cánh tay đã không bàn tay kéo áo lên, để lộ vùng thắt lưng.

Hắn kiên định nói: "Nếu anh không nuôi được em và con gái thì dù bán máu bán thận anh cũng phải lo cho hai người có cái ăn cái mặc."

Bên dưới lớp áo có một lỗ thủng đã được khâu lại, nhưng sợi chỉ lại là chỉ đen dùng để may quần áo.

Thời điểm Trương Soái kéo áo, cái mũ theo đó bị kéo xuống, để lộ cả cái đầu.

Trên mái tóc ướt sũng, đầu bị cắm mấy cây đinh sắt.

Hắn còn định kéo khoá cởi áo.

Bố Trương Soái ở bên y hệt ngày xưa lúc khuyên tôi cho Trương Soái thêm cơ hội: "Nó chỉ biết nói nhưng không chịu làm. Bố là người sinh ra nó, bố sẽ giúp nó thực hiện. Bố biết nó là tên nghiện cờ bạc, là kẻ thối nát. Nó gặm nhấm bôi xương già của bố mẹ, còn đánh con, bố mẹ biết tai hoạ như hắn không thể giữ lại nên đã giải quyết rồi."

Bố Trương Soái nói như kể một câu chuyện bình thường.

Giết người không khủng bố, khủng bố là không biết ông ta đã dùng cách gì điều khiển thi thể Trương Soái chạy khắp nơi, còn có thể nói chuyện.

Hơn nữa ông ta giết Trương Soái, gửi hai tay và một quả thận đến chỗ tới, bây giờ còn công khai dẫn Trương Soái tới tìm, khẳng định không đơn giản chỉ là thực hiện lời thề.

Tôi nhìn bố Trương Soái chằm chằm: "Vậy ông tìm tôi làm gì?"


Hai tay tôi để sau lưng, lén bấm điện thoại.

Khách sạn nhiều người, tôi không dám kêu to, sợ họ ra ngoài.

Ngay cả con trai mình ông ta cũng có thể chặt tay, lấy thận, lấy máu, khống chế thi thể, tôi không dám chắc liệu ông ta có ra tay với người lạ không.

"Bố giúp nó làm được rồi." Nói tới đây, bố Trương Soái nhìn đống tiền trên giường phía sau tôi, "Con về với cảnh sát đi, số tiền này sau này cho cháu gái của bố."

Lông tơ khắp người tôi dựng thẳng. Không lẽ ông tặng mấy thứ kia cho tôi, cố ý điều khiển thi thể Trương Soái chạy khắp nơi để dụ tôi về sao?

Số tiền này cho con gái, vậy còn tôi?

"Nó đã thực hiện lời thề rồi, con cũng nên đến với nó rồi." Bố Trương Soái nhìn tôi, nhẹ nhàng nói, "Nó biến thành như vậy cũng tại bố, nhưng nó là con của bố, bố thay nữa thực hiện lời thề rồi, con cũng nên giúp nó đúng không? Con là đứa bé tốt, không như Trương Soái. Đây là trùng bố nuôi từ lúc xuống Tương Tây học với dân bản xứ, con chỉ cần ăn thôi, ăn rồi là có thể đi cùng Trương Soái."

Tôi lắc đầu liên tục, nhưng hắn vẫn từng bước đến gần.

Trong phòng đều là góc chết, mắt thấy hắn bước vào, tôi định tìm thời cơ chạy qua khe hở.

Nhưng mới vừa chạy, Trương Soái đã tấn công, trực tiếp quật ngã tôi xuống đất, dùng cánh tay không có bàn tay khống chế tôi.

"Không đau, rất nhanh thôi. Đêm nay sau khi nhà họ Tống thành công, con và Trương Soái còn có thể nhận thêm một khoản tiền cho con gái, sau này con bé sẽ không phải lo ăn lo mặc nữa." Bố Trương Soái cầm con sâu đi tới.

Ông ta đứng ngay trước mặt tôi, giơ tay, muốn trực tiếp thả con sâu xuống.

Tôi ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng, sợ con sâu rơi vào miệng mình.

Giơ chân đá Trương Soái, nhưng hắn chỉ là thi thể đang bị khống chế, làm gì biết đau.

"Nếu con không bỏ trốn, cho dù đồi bại Trương Soái cũng không tha hoá tới mức này, con cũng nên làm việc mình nên làm rồi." Bố Trương Soái nhẹ giọng, "Con sâu này chạm vào cơ thể sẽ trực tiếp tiến vào não, ngậm miệng cũng vô dụng thôi."

Tôi nghe mà cả người cứng đờ, mắt thấy ông ta sắp thả con sâu lên mặt mình, đúng lúc này, có tiếng mèo kêu vang lên.


Bố Trương Soái giật mình.

Ngay sau đó, một bóng đen từ cửa sổ xông tới đẩy ngã Trương Soái.

Cơ thể được thả ra, tôi lập tức đứng dậy, nhặt di động, vội nói với bên kia: "Trương Soái chết rồi, hắn đang ở khách sạn, bố hắn cũng ở đây! Mau lên!"

Nhưng đến khi chạy tới cửa, tôi suýt chút đụng trúng xô máu kia, vội tránh người sang một bên, thì thấy thứ hạ gục Trương Soái là một con mèo đen.

Cơ thể thon dài mang dáng vẻ lười nhác, nó đứng trên người Trương Soái, vung móng vuốt rút mấy cây đinh sắt trên đầu hắn ra: "Số tiền này ông nhận từ vụ giúp nhà họ Tống khống chế thi thể Tống Vũ đúng không?"

Tôi không biết Tống Vũ là ai, nhưng biết chắc số tiền trên giường có được từ việc xấu bố của Trương Soái làm.

Con mèo đen này tới để trả thù.

Lúc này tiếng thang máy vang lên, tôi lập tức chạy về hướng đó.

Vừa chạy ra, tôi liền gặp đội trưởng Tưởng và cảnh sát ướt sũng gấp gáp chạy tới xem tình hình.

Nghĩ tới tình huống bên kia, tôi định ngăn cản họ thì thấy trên lối cầu thang thoát hiểm, con mèo đen đó đứng nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói "Cô may mắn lắm đấy" rồi bỏ chạy.

Nhóm cảnh sát để lại một người canh chừng tôi, còn lại rút súng, đi nhanh về phía phòng tôi ở.

Thời điểm nhìn thấy xô máu ở cửa, mọi người đều sửng sốt, đi vào rồi trở ra ngay.

Tôi không biết tình hình bên trong thế nào, định qua xem thì thấy đội trưởng Tưởng vội quay lại hỏi tôi: "Trần Yến đâu?"

"Cô ấy nghe điện thoại nên ra ngoài rồi." Lúc này tôi mới phát hiện không thấy Trần Yến đâu.

Đội trưởng Tưởng vội gọi điện cho Trần Yến, lại nghe tiếng chuông ở lối thoát hiểm phía sau.

Tôi hoảng hốt, sợ Trần Yến gặp chuyện không may.


Đội trưởng Tưởng cầm súng xông tới thì thấy Trần Yến nằm ở một góc, trên người không có vết thương.

Nhưng di động đổ chuông, cô ấy vẫn không tỉnh.

Đội trưởng Tưởng dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra, vẫn còn hơi thở, lúc này mới bấm huyệt nhân trung cứu tỉnh Trần Yến.

Tôi muốn hỏi tình hình trong phòng, đội trưởng Tưởng lại bảo cảnh sát địa phương và Trần Yến đưa tôi về đồn.

Thấy bố của Trương Soái chưa trở ra, tôi vội hỏi: "Bố hắn còn sống không?"

Đội trưởng Tưởng lắc đầu, bảo người đưa tôi đi.

Tôi mơ hồ có cảm giác hình như bố mẹ Trương Soái đã hạ quyết tâm làm gì đó, bằng không sẽ không đột nhiên quyết liệt đến vậy, giết Trương Soái, còn chặt đứt hai tay hắn.

Đến đồn cảnh sát, tôi kể lại chuyện bố Trương Soái đưa thi thể của hắn tới tìm tôi, bao gồm chuyện ông ta muốn dùng sâu giết tôi.

Nhưng tôi không nhắc đến chi tiết con mèo đen, chỉ nói mắt thấy con sâu đáng sợ kia sắp rơi xuống mặt mình, tôi dùng sức đập vào đầu Trương Soái vô tình khiến đinh sắt trên đầu hắn rơi ra.

Tôi không biết cảnh sát có tin hay không, nhưng tôi thật sự đã trải qua chuyện này.

Ở đồn cảnh sát đến chiều hôm sau, bọn họ chỉ hỏi thăm, cho nên đãi ngộ dành cho tôi coi như vẫn ổn.

Cuối cùng là Trần Yến đưa tôi ra ngoài, nói rằng bố mẹ Trương Soái đều đã chết.

Mẹ Trương Soái chết ở cái kho vợ chồng họ thuê, bà ta dùng tấm màn ngăn cách giường với bên ngoài thắt cổ tự tử.

Trước khi chết, di động của bà ta vẫn đang phát clip của con gái mà tôi gửi.

Tối hôm qua bố Trương Soái chết ngay trong phòng tôi, hình như là do xảy ra xô xát với Trương Soái, lên cơn tim.

"Mấy năm nay tim ông ta không khỏe lắm, phải đặt stent, có điều..." Trần Yến thở dài, "Tiền của hai vợ chồng già đều bị Trương Soái đem đi. Ông ta không có tiền làm phẫu thuật, tối qua có lẽ quá xúc động."

Trần Yến trả lại cho tôi tất cả quần áo và giày họ mua cho con gái, còn về tiền tạm thời chưa tra ra nguồn gốc nên không thể đưa tôi.

Ngay khi tôi định cầm đồ rời đi, Trần Yến đột nhiên hỏi: "Đội trưởng Tưởng nhờ tôi hỏi một câu, tối qua ở trong phòng thật sự không còn ai khác vào sao?"

"Không có." Tôi lắc đầu.


Thật ra việc này không phải nói dối, dù gì cũng chỉ là một con mèo, không phải người.

Trần Yến nhìn tôi một hồi, gật đầu: "Vậy bây giờ cô định chờ chúng tôi giải quyết xong chuyện này rồi về cùng chúng tôi hay về nhà thăm con gái của cô trước?"

Tôi không ngờ mình có thể rời đi, nhất thời vui quá, nói không nên lời.

Sau khi chắc chắn mình có thể đi trước, tôi quyết định về thăm con gái.

Còn về quần áo bố mẹ Trương Soái mua, tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mang về.

Thấy tôi về nhà, bố mẹ và con gái tôi vui lắm.

Buổi tối dỗ con gái ngủ xong, nghe nói một nhà ba người Trương Soái đều đã chết, bố mẹ tôi ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ kéo tôi ra cái kho sau vườn, chỉ tôi xem một cái thùng xốp.

Cái thùng khá lớn, trên tờ đơn chuyển phát ghi tên bố tôi.

Tôi lập tức có cảm giác bên trong không phải thứ tốt đẹp gì.

Nhưng bố tôi lại bình thản mở nắp thì thấy bên trong toàn là tiền mặt xếp ngay ngắn, tất cả đều được đựng trong túi hút chân không.

Bố tôi thổn thức: "Chắc là tiền ông nội cháu gái bố bán nhà, không dám bỏ trong thẻ ngân hàng, cũng không dám để ở nhà, sợ bị Trương Soái lấy hết, cho nên đổi thành tiền mặt đưa qua đây."

Bán nhà ở thành phố làm gì được nhiều tiền như vậy?

Hơn nữa chuyển phát nhanh không được gửi tiền.

Bố của Trương Soái ở thành phố nhưng lại biết chỗ làm của tôi, còn chuyển hàng một lần, ném đồ một lần.

Rõ ràng ông ta đã nhờ ai giúp đỡ, hoặc là dùng cách gì đó mà chúng tôi không biết.

Tiền trong thùng xốp chắc chắn không thể gửi tới bằng chuyển phát nhanh mà bằng phương thức tương tự dùng với tôi.

Tôi nghĩ tới lời con mèo đen nói, số tiền này sợ bố của Trương Soái dùng tà thuật để kiếm được.

Nhưng tôi thật sự cần tiền, cho nên đã đậy nắp thùng xốp lại.

[Hết quyển 7]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận