Lời Nói Dối Của Đôi Mắt


Trần Duật Đằng hôn lên má cậu, còn rất cưng chiều nói những lời yêu thương.

Bạch Sở Khiết lần đầu cảm nhận được vị ngọt của tình yêu vừa ngượng vừa hạnh phúc đáp.
"Ở...ở đây là trường học đó!"
Trần Duật Đằng gật đầu tiện thể nắm tay mang cậu đi lên sân thương nơi hẹn hò riêng biệt của hai người.

Vừa đi hắn vừa đáp.
"Anh biết! Cho nên đợi lúc vắng người anh mới hôn em! Bé con của anh hay ngại, anh làm sao để em chịu thiệt thòi được?"
Bốn từ "bé con của anh" do chính miệng Trần Duật Đằng thốt ra suýt chút nữa làm Bạch Sở Khiết vui đến hét lên.

Đúng là sức mạnh của tình yêu, một người nhút nhát như Bạch Sở Khiết bỗng chốc cũng tự tin hơn hẳn.
Trần Duật Đằng thật sự rất chu đáo, lúc ăn cơm cũng sẽ chú ý gắp phần thức ăn cho cậu nhiều hơn.


Lắm lúc còn lấy giấy lau miệng giúp cậu, hắn biết cậu thích ăn cá cũng chủ động đút hết phần thịt cá ngon vào miệng của Bạch Sở Khiết.

Ăn xong còn đưa cho cậu một chai nước cam vừa mua ở căn tin để cậu uống.
Bạch Sở Khiết được yêu, được cưng chiều.

Môi cứ nhếch lên cười mỉm, thoạt nhìn như bé thỏ được người khác chăm bẵm nuôi lớn bằng sự yêu thương.
Gió ở sân thượng cứ thổi xào xạc, ánh nắng chiếu nhẹ qua từng góc nền, mái tóc của hai người bị làn gió trêu đùa mà bay phấp phới.

Khuôn mặt của Bạch Sở Khiết lại lộ ra.
Trần Duật Đằng nhìn cậu, trong lòng hắn thầm nghĩ chắc chắn người sinh ra Sở Khiết chắc hẳn là một người xinh đẹp tuyệt trần.

Nếu không tại sao dù trên khuôn mặt mang thiếu xót kia lại có thể xinh đẹp đến như vậy?
Càng nhìn mái tóc bị gió thổi bay của Bạch Sở Khiết, Trần Duật Đằng càng quyết tâm muốn đưa cậu đi cắt tóc hơn.
Cái miệng nhỏ ngoan ngoãn vừa uống nước cam vừa cười, thoạt nhìn Bạch Sở Khiết đáng yêu cực kì.

Trần Duật Đằng nắm lấy vành tai cậu xoa nhẹ, dịu dàng hỏi.
"Em cười cái gì vậy?"
Bạch Sở Khiết quay đầu sang, nét mặt vẫn mang theo sự vui vẻ của người biết yêu.

Càng nhìn Trần Duật Đằng, cậu càng say mê hắn hơn.

Giọng nói cũng mang vài phần hạnh phúc.
"Em cười là vì em có anh, ban đầu em nghĩ mình chỉ có thể làm bạn bè của anh thôi.


Không ngờ bản thân lại có thể làm người yêu của anh vậy, cảm giác giống như là mơ..."
Đúng! Bạch Sở Khiết đang mơ, mơ một giấc mơ thật đẹp.

Một giấc mơ mà có lẽ cả đời này cậu chỉ muốn tin vào nó.

Nhưng cậu cũng chẳng thể hay biết được, giấc mơ đẹp cũng có thể biến thành một cơn ác mộng.
Nhưng hiện tại bây giờ cậu không thể dứt ra được khỏi người này, bao nhiêu tình cảm cậu đều đặt hết trên một người...
Trần Duật Đằng vòng tay ôm lấy eo cậu, chốc chốc lại hôn lên má của Bạch Sở Khiết một cái, vẫn rất dịu dàng lắng nghe cậu nói.
"Người như em lại có thể quen được anh, trong lòng vừa vui vừa sợ.

Vui vì em và anh có thể thành đôi, sợ vì vào một ngày nào đó em sẽ mất anh.

Hoặc lỡ như có cô gái nào đó ưu tú hơn em đến cướp anh đi mất thì phải làm sao?"
Trần Duật Đằng khựng người lại thoáng chốc, người đời thường nói người có linh cảm chính xác nhất chính là người yêu mình.

Có lẽ lời Bạch Sở Khiết nói chỉ là vu vơ thôi, nhưng lại gần như là chính xác.

Trong mắt Trần Duật Đằng từng có Bạch Sở Khiết không? Hắn bây giờ đương nhiên sẽ trả lời là không.
Hắn mỗi ngày đều sẽ quan tâm cậu, nhưng đợi cậu đi ngủ lại gọi điện thoại cho Mễ Lạc hỏi thăm người kia.

Còn hứa đợi Mễ Lạc quay về thì sẽ bỏ hết những thói xấu để quen cô.
Hình ảnh trong điện thoại của hắn vẫn có vài tấm ảnh của Mễ Lạc, món mà cô thích hắn vẫn nhớ.

Còn Bạch Sở Khiết...!tuỳ tiện nấu vài thức ăn cậu cũng sẽ khen ngon...
Bạch Sở Khiết rất dễ dàng chinh phục khiến Trần Duật Đằng cảm giác thấy thật sự rất nhàm chán.

Nhưng hắn lại kề môi hôn lên vành tai cậu đáp.
"Đồ ngốc! Anh chỉ thích mình em, còn tâm tư để chú ý ai sao?"
Nhưng người đời có câu, càng sợ cái gì thì cái đó càng nhanh chóng diễn ra....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận