Lỡ hẹn mùa thu

Chương 24: Không còn em là điều anh chưa từng nghĩ tới!strong>
      Căn phòng ngủ vấn vít bởi mùi khói thuốc, Thanh Giang vòng tay ôm Vĩnh Khang từ sau rồi nhẹ nhàng rút điếu thuốc cháy dở rời khỏi tay anh. Giọng cô đầy nũng nịu, không vui:
" Em không muốn anh hút thuốc. Anh biết mà..."
Nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô, anh quay người lại rồi trầm giọng:
" Tuấn Kiên vừa gọi cho em và anh đã nghe máy..."
Nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh mong chờ một lời xác thực của cô về mối quan hệ mà anh vốn nghi ngờ. Đáp lại anh, Thanh Giang dịu dàng lên tiếng:
" Em sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với anh ấy. Nhưng mà....anh biết Tuấn Kiên?"
Vĩnh Khang ôm cô vào lòng, hít hà mùi hương trên tóc cô, giọng anh dịu xuống:
" Nếu có thể anh thực sự mong cả đời này không biết cậu ấy là ai."
Cô ngước nhìn anh, ánh mắt cô chất chứa muôn điều dò hỏi. Đáp lại cô anh khẽ cười rồi dìu cô về phía giường, những ngón tay vẫn đan chặt vào nhau, anh thở dài và kể lại một câu chuyện dường như đã cũ...
Vĩnh Khang trở về nhà khi trời đã đổi màu chiều, hoàng hôn lịm dần trong sương đêm ướt sũng. Anh gục đầu xuống tay lái, đầu anh căng tựa dây đàn, làm sao để anh có thể mờ đầu những điều vẫn giấu với Bảo Trân đây? Hít một hơi thật sâu rồi anh xuống xe bước lên phòng khách. Cô vẫn ngồi lặng yên ở đó như mọi buổi tối chờ anh. Có chút xót xa xen lẫn tâm trạng xấu hổ tựa hồ vừa làm chuyện xấu, giọng anh ngượng nghịu:
" Em ăn chưa? Con ngủ rồi sao?" Bảo Trân đứng dậy nhìn về phía Vĩnh Khang, nụ cười hiện sáng trên gương mặt cô, dịu dàng cô đáp lại lời anh:

" Em muốn chờ anh về cùng ăn." " Vậy, mình đi ăn thôi."
Anh cảm thấy hoảng hốt khi nhìn thấy bóng mình trong đáy mắt Bảo Trân, cố bước nhanh về phòng ăn mong chạy trốn cảm giác tội lỗi đang dâng đầy lồng ngực. Anh biết, chỉ cần anh nói ra sự hiện diện của Thanh Giang trong cuộc đời anh đồng nghĩa Bảo Trân sẽ rời xa anh, rời xa mãi mãi. Kéo ghế ngồi xuống, anh để lại những mâu thuẫn trong lòng và thẫn thờ nhìn về bàn ăn trước mặt. Giọng anh khàn đặc:
" Sao em làm nhiều đồ ăn vậy? Hôm nay..."
Bảo Trân ngồi về phía đối diện anh, giọng cô thản nhiên phảng phất ý cười:
" Hôm nay không phải sinh nhật em cũng không phải sinh nhật anh. Chỉ đơn giản bởi có thể đây là lần cuối cùng em vì anh mà vào bếp..."
Hoảng hốt, anh nhìn về phía cô. Lúc này anh mới nhận ra cô trang điểm và vận chiếc váy xanh do anh tặng cô trong chuyến đi công tác châu Âu cách đây không lâu. Thực ra, cô rất đẹp chỉ có điều bao năm qua anh chưa từng để cô trong mắt. Những gì cô vừa nói nghe ra rất bình thường nhưng anh dường như nhận ra vô vàn ý vị xót xa. Ấp úng, anh hỏi cô như sợ mình nghe không rõ:
" Em nói lại một lần nữa được không?"
Bảo Trân với tay cầm chai vang đỏ rồi đứng lên, cô nghiêng người chắt rượu vào chiếc ly trước mặt anh sau đó tự rót ình. Đáp lại sự dò hỏi của anh, giọng cô hồ nghi : " Vĩnh Khang. Anh hiểu  em nói gì mà, đúng không nào?"
" Bảo Trân!"
" Em và con sẽ vào Sài Gòn ít ngày. Ông bà nội của Su muốn gặp con bé....Sau đó có thể mẹ con em sẽ về Nhật luôn. Anh không cần bận tâm đâu!"
" Anh không cần bận tâm? Em nói gì vậy?" Lắc đều ly vang trong tay, Bảo Trân nhấp môi rồi nghiêng đầu cười:
" Sao anh lại cáu với em chứ? Vĩnh Khang. Em là ai nào? Em đã từng tự hỏi một cô gái thế nào mới khiến anh yêu quên đi chính bản thân mình? Em cũng từng tự hỏi liệu cô ấy có hiểu rõ anh bằng em_một người đã ở cạnh anh từ tấm bé tới giờ?  Rồi em nghĩ về em, về Hữu Thiện. Yêu là yêu thôi cần chi phải hiểu."

Vĩnh Khang nhắm nghiền mắt lại, anh bóp vỡ ly rượu trong tay còn Bảo Trân vẫn điềm nhiên nhìn bàn tay anh đang rỏ máu, giọng cô không nhanh không chậm:
" Nếu em đoán không nhầm hôm nay anh muốn nói với em về sự tồn tại của cô ấy. Em biết anh đang khó xử. Vĩnh Khang! Anh đã sống vì em và con suốt bao năm qua, vậy là đủ rồi. Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, em sẽ tự biết chăm sóc mình."
Nói rồi cô đứng dậy và bước lên phòng bỏ lại Vĩnh Khang thẫn thờ ngồi một mình trước những mảnh vụn loang lổ màu vang hòa vào màu máu.
Tuấn Kiên nhìn Bem say ngủ rồi lặng lẽ quay người bước ra. Bước chân anh dừng lại khi nhìn thấy hộp bánh kem trên bàn học của con trai, những ngón tay anh khẽ cầm lấy chiếc bánh trà xanh đưa lên miệng cắn. Anh cười rồi mang theo cảm giác ngọt ngào bước về phòng mình. Điều anh cần là một giấc ngủ dài bỏ quên hết những muộn phiền của ngày đã qua! Buổi sáng khi vừa đỗ xe trước trường học của con, Tuấn Kiên không rời đi ngay như mọi lần mà bước xuống nắm tay Bem bước vào trong. Quỳnh Trang thấy anh liền mỉm cười, trái tim cô không còn lạc nhịp như trước nữa. Có lẽ cô đã thành công để xem anh như một người bình thường hoặc bởi cô đã hiểu rằng anh không phải là người đàn ông dành cho cô mà là dành ột người con gái khác. Đã không phải của mình thì quên đi khi chưa quá muộn, đàn ông tốt còn nhiều!
Nhìn cô, anh gật đầu chào, giọng anh ấm áp:
" Cảm ơn em đã quan tâm tới Bem nhiều như vậy."
" Anh đặc biệt vào tận lớp chỉ để nói với em những điều này thôi sao? Trước giờ em vẫn quan tâm tới các con như vậy mà!" Đứng trước nụ cười dịu dàng của cô, Tuấn Kiên cũng bất giác mỉm cười. Anh nhìn theo bóng con trai trong đám đông rồi lại nhìn về phía người trước mặt, giọng anh hết sức chân tình:
" Cảm ơn những chiếc bánh mặt cười của em. Thằng bé chắc rất vui, anh cũng vậy. Em không biết nó có ý nghĩa với ba con anh như thế nào đâu... "
Quỳnh Trang như hiểu ra điều gì đó, cô khẽ ồ lên rồi phân trần cùng anh:
" Ôi! Ba Tuấn Phan hiểu lầm rồi. Đó là của một phụ huynh khác làm cho Phan chứ không phải cô Trang. Cô Trang không khéo tay như vậy!" Tuấn Kiên sững người, anh tròn mắt nhìn Trang hỏi lại:
" Của một phụ huynh khác?"
" Vâng. Đúng rồi! Đó là chị họ của em. Mẹ bé Su thấy hai đứa nhỏ hay chơi cùng nhau nên đã đặc biệt làm cho bạn Phan hộp bánh mặt cười đó. Thằng bé rất đáng yêu, ai cũng thích mà anh."

" Mẹ Su? Chị họ của em? Bảo Trân?" Quỳnh Trang không giấu được ngạc nhiên, cô hỏi lại Tuấn Kiên:
" Vậy là anh cũng biết chị em sao?"
Bảo Trân không đưa Su tới trường như mọi ngày, cô mặc đồ cho con rồi bắt taxi tới một nơi mà mới ghé tới không lâu. Trước khi cô ra khỏi nhà có nhìn về căn phòng đóng kín nhưng cô đoán Vĩnh Khang đã đi rồi, đi trước khi cô thức giấc.
Nghĩa trang vắng ngắt, sương sớm vẫn phủ đầy từng cành cây ngọn cỏ, tiếng chim véo von nhưng vẫn không làm không gian nơi đây bớt cô liêu. Khẽ run lên, Su bấu vào áo mẹ, giọng con bé sợ hãi:
" Sao mình lại đến đây vậy mẹ? Ba đâu? Con muốn về nhà..."
Bảo Trân xoa đầu con rồi đưa con tới trước mộ Hữu Thiện, lòng cô trùng xuống:
" Su ngoan, con có nhìn thấy tấm ảnh trên bia đá kia không?"
Con bé bước lại gần hơn rồi lễ phép khoanh tay: " Con chào chú. Chú ở đây có lạnh lắm không?"
Giọt nước mắt lăn khỏi hốc mắt tự lúc nào không biết, Bảo Trân bước gần hơn cạnh con rồi ôm Su vào lòng, giọng cô nghẹn ngào:
" Con yêu. Đây chính là ba của con đấy! Con chào lại ba đi."
" Không. Ba con đang ở công ty làm việc mà..."
" Ngoan ngoan mẹ thương. Ba con tên là Lê Minh Hữu Thiện, là người đang nằm ở đây còn ba Vĩnh Khang chỉ là người nuôi con lớn....Con nhớ chưa?"
Ánh mắt con bé mơ hồ trước những gì mẹ nói. Sự thật này với một đứa trẻ ba tuổi dường như quá lớn lao...
Sớm ra cả văn phòng UFJ đều thảng thốt bởi bàn tay bị băng trắng của Vĩnh Khang còn anh vẫn điềm nhiên điều hành cuộc họp. Ngay sau khi cuộc họp kết thúc anh rời công ty về nhà. Căn nhà vắng lặng, mọi thứ tựa hồ vẫn không có gì thay đổi nhưng anh biết Bảo Trân đã rời đi. Lòng anh trống rỗng tới khó chịu vô cùng, bước về phía phòng con gái mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có tủ quần áo của Su đã trống trơn. Trở sang phòng Bảo Trân, nếu anh không nhầm thì đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng cô. Hương nước hoa quen thuộc, những cánh phăng-sê vẫn tím ngắt trên bàn trang điểm. Tờ đơn ly hôn được đặt ngay ngắn trên kệ giường, chưa bao giờ anh thấy khó chịu như lúc này. Anh không hiểu nổi mình, đây chẳng phải là điều anh muốn hay sao? Không phải. Không thấy cô trong cuộc sống của anh, đó là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới. Chuông điện thoại không ngừng vang, Vĩnh Khang thấy bóng mình trong chiếc gương phản lại, hốc mắt anh sọng đỏ. Quay nguời, anh ngồi xuống chiếc giường lớn giữa phòng, rút điện thoại rồi anh nghe máy: " Uh. Anh đây, đang ở nhà..."

Thanh Giang tựa lưng vào bàn làm việc, cô nghe rõ giọng Vĩnh Khang có gì không ổn nhưng cô không suy nghĩ gì vì chỉ ít phút nữa thôi anh sẽ tới đón cô. Tắt máy, cô mới hay có người đang lặng im nhìn mình, từ rất lâu rồi.
Thanh Tịnh chau mày lên tiếng phá tan không gian im lặng:
" Không phải Tuấn Kiên, đúng không? Là anh ta?"
Thanh Giang gật đầu, cô chưa kịp giải thích gì thì Thanh Tịnh đã cướp lời:
" Ngựa tốt không ăn lại cỏ. Lúc em một mình chơi vơi trong sống chết thì anh ta ở đâu? Anh ta đã bỏ em suốt ba năm mà em giờ vẫn có thể chìm đắm đến mức này hay sao? Não em hỏng rồi." " Chị. Anh ấy.....có nỗi khó xử mà chị. Chẳng phải giờ em sẽ bắt anh ấy bù lại hạnh phúc suốt cuộc đời còn lại cho em là được hay sao?"
" Còn Dương Tuấn Kiên?"
" Em và Tuấn Kiên vẫn chưa thực sự có gì mà. Hơn nữa, người ấy....chị cũng biết!"
" Người ấy?" " Đừng nói với em chị không biết Nguyễn Vĩnh Khang là ai?"
Thanh Tịnh đứng người rồi bước nhanh về phòng riêng, cô nhanh chóng gọi tới số máy của Bảo Trân nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô là tiếng nhân viên tổng đài khô khốc. Thanh Giang cảm thấy chị không ổn liền vội đi theo, nhưng ngay khi vừa đặt chân vào phòng chị thì Thanh Tịnh như nổi khùng với cô, giọng chị xót xa xen lẫn trách cứ: " Giang. Em có biết đó là ai không? Anh ta đã có vợ. Em biết không?"
" Chị. Chị sao thế? Em biết là anh ấy có vợ nhưng đó không phải sự thật, đó chỉ là hôn nhân giả mà thôi..."
" Em có thể yêu và hạnh phúc với bất kỳ người đàn ông ưu tú nào trong đời này. Vì sao phải yêu lại người đó? Vì sao chứ? Em có biết là....người phụ nữ ấy sẽ tuyệt vọng đến thế nào không?"
" Chị. Chị nói gì, em không hiểu?"
Thanh Tịnh òa khóc, cô nhớ lại những giọt nước mắt lặng rơi của Bảo Trân, nhớ lại những bất hạnh đeo bám cuộc đời hai người suốt bao năm ròng. Phải chăng đã là định mệnh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận