Lễ Vật Của Hắn


"Này, Cố An cậu muốn đi xem buổi triển lãm hôm nay không?"
Cố An bị bạn kéo đến trước cửa phòng triển lãm nghệ thuật, trên tay lúc này còn nhét đầy xiên cay mới mua sau khi tan học.
" A, từ từ, chờ chút tớ còn chưa ăn xong, hơn nữa tớ không có tí hiểu biết gì về hội họa, sao cậu không tự mình xem?"
Cậu bạn ngạc nhiên khi xem bảng triển lãm, " Không, tui đợi cậu ăn xong.

Cậu nhất định phải xem buổi triển lãm này.

Họa sĩ này trông rất giống cậu, tui nghĩ hai mươi năm nữa cậu sẽ trông giống như thế."
Cố An tiến lên vài bước.

Hội đồng triển lãm đã giới thiệu chi tiết trải nghiệm cuộc sống của người họa sĩ này.

Ông cho biết mình vốn học chuyên ngành công nghệ và chỉ là tay ngang trong lĩnh vực nghệ thuật.


Tuy nhiên ông đã cho người ta thấy tài năng và năng khiếu nghệ thuật phi thường của mình.

Ông đã có khoảng thời gian dài bị trầm cảm và đã sáng tác trong khoảng thời gian đó, nhưng mãi đến nay ông mới tổ chức buổi triển lãm đầu tiên trong đời.
Phiền muộn.
Cố An chầm chậm ngửa đầu lên và nhìn thấy bức tranh của họa sĩ.
Cậu bỗng giật mình và cảm giác buồn đau khó tả cứ như có một tảng đá từ trên trời rơi xuống đè nặng lên trái tim mình.

Thậm chí lúc đó cậu tưởng chừng như mình không thể thở nổi nữa.
Quả thực....rất thích.

Chỉ là cảm giác quen thuộc cuồn cuộn như sóng trào, cậu chắc chắn mình không hề quen biết người họa sĩ này.
Trong khoảnh khắc cậu thậm chí quên cả việc nhai xiên cay yêu thích của mình.

Thấy cậu có vẻ thích thú cậu bạn của cậu gắp vài miếng xiên cay vừa miệng ăn rồi ném hộp đựng vào thùng rác, sau đó kéo tay Cố An đi vào khu trung tâm triển lãm.
Vào trong khu triển lãm cảm giác kì lạ của Cố an đã không còn rõ ràng.

Cậu tỉnh táo lại và khẽ thở dài khi thấy cậu bạn đã lấy điện thoại ra chụp ảnh check in.
Họa sĩ đã ngoài bốn mươi nhưng ông cho biết đây là triển lãm đầu tiên của đời mình.

Cố An nhìn xung quanh, ngay cả những người không am hiểu hội họa cũng cảm thán trước sự rực rỡ và tuyệt diệu trong từng tác phẩm.

Chủ đề của triển lãm chủ yếu là phong cảnh, người vẽ sử dụng những màu sắc chân thật hơi thiên về sắc u ám, như thể tất cả cảnh vật đều bị bao phủ bởi thời tiết u ám, không khí của phòng triển lãm cũng tĩnh lặng và mơ hồ.
Cố An không khỏi thở dài khi nghĩ đến việc họa sĩ tự gọi mình là "Nghệ thuật gia ngày âm u" trong triển lãm và việc ông bị trầm cảm từ lâu.
Cuộc triển rất nổi tiếng và đông người đến xem, cậu phải đợi một lúc mới vào được.
Sau khi rẽ vào một khúc ngoặt cậu nhận ra ở đây ít người lui tới nên định tạm dừng chân ở đây.


Ở đây cũng treo một bức tranh nhưng nó rất khác so với những bức tranh kia, thậm chí kỹ thuật vẽ cũng rất khác.
Thực ra nó là một bức vẽ phong cách truyện tranh, một thiếu niên đang chơi bóng rổ dưới ánh nắng rực rỡ.

Có vẻ nó đã được vẽ rất cẩn thận.

Mang theo chút ngây thơ khiến người ta vui vẻ.

Nhưng Cố An lại thấy cảm giác buồn bã quen thuộc ập về khiến cậu không nhịn được quay ra chỗ khác, không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông cao gầy đứng cạnh cậu, người đó cũng chăm chú nhìn bức tranh, vẻ mặt bình tĩnh thậm chí hơi nghiêm túc- một khuôn mặt tuấn tú gióng như thiếu niên trên bức tranh.
A, Cố An, cậu ở đây à? Cậu bạn từ đằng sau lao tới khoác vai cậu: " Tớ đang tìm cậu đó, sao đang chụp ảnh cậu lại biến mất vậy? Há, cậu đang xem bức tranh này à, sao nó lại được treo ở đây nhỉ? Tớ thấy bản thân mình cũng vẽ được nó.

Không, ngay cả cậu cũng vẽ được nó ấy, hahaha."
"Hừ" Quý An đảo mắt, dưới sư bình phẩm của bạn mình tiếp tục thưởng thức bức tranh.

Từng đường nét, từng màu sắc.

Cậu cảm thấy mình thật sự có thể vẽ ra những bức tranh tương tự.


Người đàn ông bên cạnh không biết đã rời đi từ lúc nào chỉ còn lại cậu và cậu bạn.

Cậu luôn cảm thấy không thoải mái nên đã nói nhỏ với cậu bạn, " Chúng ta nên về không? Mẹ tôi sẽ mắng tôi nếu tôi về muộn nữa mất."
"Hahaha, vậy để tớ về với cậu.

Nếu tôi đến nhà cậu ăn ké mẹ cậu sẽ không mắng cậu nữa đâu." Cậu bạn tự nhiên khoác vai cậu, vui vẻ nói.
Cố An không nói lại cậu ta nên mặc kệ.
Khi hai người rời khỏi phòng triển lãm bầu trời trong xanh như mới được gột rửa và ánh nắng nhè nhẹ.

Cả hai mau chóng bỏ lại bức tranh thiếu niên chơi bóng kia ở sau lưng và vội vàng chạy về phương xa.
Câu chuyện đến đây là kết thúc.

Dù rất tiếc nuối nhưng cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt với Trạch An, hy vọng đời này cậu sẽ luôn vui vẻ, gia đình yêu thương cậu, người yêu cũng yêu chính bản thân cậu dù cậu có nghịch ngợm hay vụng về ra sao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận