Lấy Cái Tên Rợn Nhất


Là một bà trùm, bất kì hành động nào của Biên Nguyệt cũng có thể thu hút sự chú ý rộng rãi, nếu trường có một tờ báo, cô hoàn toàn có thể lên đầu đề.

Nhưng nói riêng lần này, mọi người đều khó hiểu: Sao bà trùm lại cùng trà ranh ngồi ăn cơm cùng nhau?
Thật ra không chỉ quần chúng bà tám hiếu kì, ngay cả người trong cuộc Biên Nguyệt đây cũng khá thắc mắc —— Dưới uy lực của cô, chẳng phải Bùi Bản Nùng nên tránh thật xa hay sao? Sao mỗi ngày hết tìm cô nói chuyện lại tới vỗ béo?
Kết quả là từ sau khi ăn trưa xong, Biên Nguyệt vẫn luôn tự kiểm điểm, kiểm điểm đến tận lúc kết thúc lớp tự học buổi tối: Có phải khi đó viết truyện nhảy ra bug không, viết nữ phụ quá lớn mật, ngay cả bà trùm cũng không sợ?
Quản lý viên: "Thật ra trong nguyên tác, tính cách của Bùi Bản Nùng khá là vui vẻ vô tư, không đi theo con đường tầm thường, nhưng cũng không xuất hiện bên cạnh anh trai cô."
"Đúng rồi, sao bây giờ lại có?"
"Đó là trong nguyên tác, không phải bây giờ cô đã điều chỉnh hình tượng và cốt truyện à.

Cô muốn làm một bà trùm có năng lượng tích cực, thế giới trong truyện lại là một thể thống nhất, một khi cô điều chỉnh có thể tác động những thứ khác thay đổi, lúc này nữ phụ không bị cô dọa chạy cũng bình thường, có thể cô ấy phát hiện ra cô cũng không quá dữ dằn."
Biên Nguyệt không lên tiếng, thế nào? Cô đường đường là bà trùm, bây giờ đột nhiên bị một diễn viên quần chúng làm khó?
"Từ từ," giọng quản lý viên vang lên, "Bây giờ nam chính tương lai chuẩn bị đến nhà xe lấy xe đạp, cô vẫn kịp chạy tới đó, cuộc gặp ngẫu nhiên buổi trưa không thành, bây giờ chúng ta phải tận dụng tạo ra một lần ngẫu nhiên!"
Biên Nguyệt khoác cặp lên vai, nhanh chân bước xuống lầu.

Ban đêm, trường học được bao phủ dưới ánh đèn có thêm chút tĩnh mịch, hơn nữa cô về trễ, trong trường không còn ai, tiếng bước chân rải rác giữa các hành lang, kéo dài vang vọng.

Ra khỏi cửa lớp đụng phải bầu trời tối đen như mực và một vầng trăng khuyết, ánh trăng không quá sáng, một tầng trong veo, rơi xuống dưới như có như không.

Dưới ánh trăng có một người đang đứng, tóc dài váy ngắn, eo thon, tay cầm túi vải đang nhìn lên dãy lớp học.
Thấy Biên Nguyệt, cô ấy nhảy chân sáo đến, cười dịu dàng, "Đàn chị Nguyệt Nguyệt, chị ra rồi ~"
Biên Nguyệt sởn tóc gáy, thầm nghĩ, tại sao lại là cô? Đàn em tôi còn không đeo dính tôi vậy đâu!
Bùi Bản Nùng như không nhận ra sắc mặt lạnh lùng của Biên Nguyệt, càng lúc càng tiến lại gần, đưa tay kéo cô, "Chúng ta cùng về nhà được không, đúng lúc cũng tiện đường."
Nói xong Bùi Bản Nùng lấy di động ra cho cô xem tấm ảnh, "Đúng rồi, dạo này em đang may áo cho búp bê, chị xem, cái này là vải the pha lê, có vẻ khó định hình, còn đây là vải bông nhiều lớp, còn cái này là voan trắng, búp bê mặc vào rất tôn dáng."
Trong hình là một dãy búp bê BJD đang ngồi, tất cả đều được trang điểm và tạo dáng, hình thái tự nhiên như người thật, chỉ cần mặc quần áo vào là có thể hút hồn chúng sinh.

"Lúc nào đàn chị rảnh có thể tới nhà em chơi, chúng ta cùng làm váy cho búp bê..."
"Không." Biên Nguyệt đột nhiên dừng lại, không đi nữa.
Bùi Bản Nùng đang ôm cánh tay cô cũng bị buộc dừng theo, thoáng giật mình.
"Tôi nói tôi không đi, tôi không đến nhà cô, cũng không làm quần áo cho búp bê."
"Đàn chị Nguyệt Nguyệt..." Bị từ chối thẳng thừng như vậy, Bùi Bản Nùng chớp chớp mắt, đồng tử long lanh, có chút tủi thân.
"Đừng gọi tôi là đàn chị Nguyệt Nguyệt, tôi không quen cô," Biên Nguyệt nhăn mặt, trầm giọng, chính thức bắt đầu dữ dằn, "Với lại, có phải cô hiểu lầm gì tôi không? Làm quần áo cho búp bê? Tôi là người làm ra chuyện ấu trĩ vậy hả?!"
Bùi Bản Nùng im lặng trong giây lát, bình thường nhanh nhẹn hoạt bát là thế, lúc này như hóa thành người câm, hai mắt sương mù mông lung như ánh trăng vô biên đang bị mây mù quần tụ.

Biên Nguyệt lùi lại một bước, cách xa cô ấy, ngay sau đó sải bước về phía nhà xe.
...
Vì chậm trễ mấy phút, khi đến nơi thì Nguyên Như Sơn đã rời đi, Biên Nguyệt lần nữa mất cơ hội tình cờ gặp mặt nam chính tương lai, nhưng cũng có chỗ tốt là sau khi về nhà Bùi Bản Nùng không nhắn tin cho cô nữa, hôm sau đi học cũng không đến tìm cô, có vẻ như bị cô dọa sợ rồi, không dám lại gọi "đàn chị Nguyệt Nguyệt".

Không còn bị quấy rầy, Biên Nguyệt cảm giác thế giới sáng trong, bước chân ngày càng phóng túng, khí chất bá đạo không hề suy giảm, các bạn học thấy cô đều nép sang một bên nhường đường, sợ bị sự thô bạo của cô quét qua làm trọng thương.
Nhưng Biên Nguyệt yên tĩnh không bao lâu đã nghe tiếng nhắc nhở của quản lý viên vang lên bên tai: "Cô Biên cô giỏi lắm, theo dữ liệu mới cập nhật, chỉ số hình tượng nhân vật bị trừ 5 điểm, chỉ số nội dung cốt truyện trừ 5 điểm, bây giờ điểm hình tượng nhân vật của cô là 5, điểm nội dung cốt truyện là 5, chúc mừng cô, lại cách 0 điểm gần một chút rồi."
Bước chân Biên Nguyệt lảo đảo, "Sao lại trừ điểm?"
"Cô có thái độ hằn học và hung dữ với lời mời thân thiện của bạn học tối qua, không phù hợp với yêu cầu năng lượng tích cực."
"Nhưng dưới lời hiệu triệu của tôi, hôm qua đám đàn em tôi đã hoàn thành tám việc tốt, không phải nên cho tôi thêm điểm hả?"
Quản lý viên im lặng một lúc, sau đó mở miệng đầy ẩn ý: "Hay là cô tự đi tìm hiểu cụ thể tình hình một chút?"
...
Buổi chiều tan học, Tinh Nguyệt Bang bị triệu tập họp khẩn cấp tại cầu thang bên ngoài phòng thiết bị.
Biên Nguyệt ngồi trên bậc thang cao nhất, tay lật giở sổ đăng ký và hình ảnh, tất cả đăng ký đều là người tốt việc tốt, trong ảnh đều là nụ cười xán lạn, lẽ ra lúc lật xem phải có tâm trạng vui vẻ, nhưng trên mặt Biên Nguyệt kết một lớp băng, chỉ thiếu vài hơi khí lạnh bay ra.

Nhìn thấy vẻ mặt lão Đại, mọi người biết không ổn nên im re, đầu người sau cúi thấp hơn người trước, từ chỗ cao nhất nhìn xuống giống như một dòng đầu đen.
"Tôi nói các người đi làm việc tốt, các người hoàn thành như thế này sao?!"
Bên dưới không ai trả lời, một sự im lặng chết chóc.

"Lăng Duyệt, Vương Khiêu Khiêu," Biên Nguyệt điểm danh, "Nói thử xem các người 'Đỡ bà lão qua quốc lộ' thế nào!"
Lăng Duyệt ngẩng mặt lên cười mấy tiếng, "Bọn em...!Bọn em nhìn thấy có người cần hỗ trợ nên đưa tay ra giúp đỡ."
"Trong trường đang lan truyền một tin: Ở ngã tư đèn giao thông gần đây có phần tử bất lương qua lại, cứ hễ thấy phụ nữ trung niên và người lớn tuổi đi ngang qua là ra sức thuyết phục họ qua đường, xong rồi còn yêu cầu chụp ảnh chung, yêu cầu các bà các thím phải cười thật tươi."
Biên Nguyệt giơ điện thoại lên, trong ảnh chụp có hai nam sinh cười tươi rói, thím bên cạnh thì cười như sắp rách da mặt đến nơi, khiến người ta không nhịn được hỏi một câu: Thím à, nếu thím bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi.
Lăng Duyệt không còn gì để nói, cậu ta nhích sang chỗ Vương Khiêu Khiêu, hai người cùng cúi đầu sám hối.
"Thư Hào, Phó Hiểu Hân, nói thử xem các người giúp bạn học tập thế nào."
Thư Hào ngẩng đầu, vốn định cười "ha ha ha" lấy lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Biên Nguyệt lại chẳng cười nổi nữa.
"Bình thường người ta liều sống liều chết học Vật lý, khó khăn lắm mới thi đủ điểm tiêu chuẩn, các người một hai phải giúp người ta làm bài tập, kết quả kiểm tra lần này được có 9 điểm(*), còn thấp hơn cả tôi!"
(*Bên ấy tính điểm theo thang điểm 100.)
Thư Hào và Phó Hiểu Hân ngồi chồm hỗm với nhau thành một đống, không dám thanh minh gì, đúng là bọn họ đã làm ra chuyện không phải con người —— Sau khi công bố điểm, cũng may mà bảo vệ nhanh chóng ngăn lại, nếu không thì vị huynh đài kia đã bỏ trường ra đi, từ đây trường Trung học Tử Hòa sẽ thiếu mất một người si tình với Vật lý.
Biên Nguyệt lật một tờ trong sổ ghi chép, tiếng lật giấy xoèn xoẹt thể hiện rõ cơn giận trong lòng, "Quách Nhất Văn với Đỗ Ngải nữa, tôi cứ tưởng các người là người thông minh, sao có thể chui vào game làm việc tốt? Lại còn đăng bài tuyển đệ tử, lần này làm tốt lắm, tuyển được cả chủ nhiệm lớp vào luôn!"
Tinh Nguyệt Bang ở Giang Hồ Minh rất nổi tiếng trong giới học sinh, cũng vì quá mức nổi tiếng mà thầy cô giáo đều nghe danh, biết Tinh Nguyệt Bang được dân gian công nhận là bang đại diện của trường Trung học Tử Hòa.

Thế là giáo viên chủ nhiệm các lớp rục rà rục rịch muốn vào Tinh Nguyệt Bang thăm dò, để xem đám ranh con này rốt cuộc đang làm gì.
Nhưng bất lực trước cửa ải Tinh Nguyệt Bang quá nghiêm ngặt, tuyển người thông qua sát hạch, vào thành bang cần xác minh, bình thường tuyệt đối không nhận đệ tử, ngăn chặn mọi rủi ro bị dò xét bí mật nội bộ.
Kết quả, để tuyển được đệ tử mà Quách Nhất Văn và Đỗ Ngải đã đăng lên tất cả chiến công lừng lẫy, lại không kén chọn trình độ đệ tử, thế là chỉ sau hai ngày nói chuyện hăng say cùng đệ tử, trở thành cạ cứng, suýt chút nữa còn hẹn gặp mặt thì mới phát hiện ra đối phương là chủ nhiệm lớp đại nhân, đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ chứng minh bọn họ không làm việc đàng hoàng.
Đối mặt lời chất vấn của Biên Nguyệt, tập thể đàn em cùng cúi thấp đầu.

Trước đây, đa phần các cuộc họp đều được tổ chức sau những trận thi đấu cỡ lớn, ai nấy đều có công, mặt mày hớn hở, chờ được công khai khen ngợi.
Nhưng lần này tai họa ập đến bất ngờ, Biên Nguyệt lật xem ảnh, phát hiện tấm sau còn giả tạo hơn tấm trước, chỉ thiếu mỗi việc ghi thêm dòng phụ đề "Đây chỉ là làm màu, xin đừng xem như thật".
Biên Nguyệt phóng mắt nhìn ra trước thấy một đống đầu đen, hối hận hay oán hận thì không biết, chỉ biết là không còn mặt mũi nhìn ai.
Cơn giận qua đi, tâm trạng bình tĩnh lại, cô bỗng nhiên ngẩn ra, nghĩ trước đây đám người kia khí thế tới mức nào, bất kể là đánh nhau trong game hay là đấu solo ngoài đời cũng chưa bao giờ thua.


Thế mà cô vừa tiến vào, để phù hợp với tiêu chuẩn xét duyệt của trang web mà phải thay đổi phong cách và hướng đi, cả Tinh Nguyệt Bang cũng phải thay đổi theo cô, tuần trước mới bị người ta đè đầu cưỡi cổ, tuần này lại bị bắt đi làm việc tốt.
—— Đám người kia chính là ôn thần trường học, sao có thể hiểu cách làm người tốt việc tốt? Bắt bọn họ làm việc tốt cũng giống như bắt Lôi Phong đi trộm xe điện, điều này đi ngược lại với quy luật phát triển của vạn vật nha!
Suy nghĩ rõ ràng về tương quan trong chuyện này, Biên Nguyệt thu lại tính khí hung hăng, ngữ điệu cũng hạ nhiệt không ít, "Tất nhiên trong việc này cũng có trách nhiệm của tôi, quy định không quá hợp lý, yêu cầu nhiệm vụ nghiêm ngặt, thời gian lại gấp rút, vì vậy các bạn...!chỉ có thể cố hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người ngẩng đầu lên, ngược lại càng thêm xấu hổ, "Lão Đại đừng nói như vậy, chị yêu cầu nghiêm ngặt là đúng, là do tụi em tìm sai phương hướng."
"Vì vậy nên lần này tôi sẽ tự tay vạch ra phương hướng." Biên Nguyệt đặt đồ trong tay xuống, hai tay đặt ngang trên đầu gối, khôi phục tư thế ngồi chuyên dụng của đại boss, "Sau này tôi sẽ đích thân hoàn thành việc tốt, các bạn tham khảo làm theo cách của tôi, chú ý bắt chước đúng chỗ, đừng tùy tiện phát huy!"
...
Là một bà trùm có thâm niên, Biên Nguyệt cũng không quá hiểu về khái niệm "Người tốt việc tốt", nhưng quản lý viên nói với cô rằng cô chính là "Phản diện điển hình", chuyện cô không muốn làm hoặc hầu như không bao giờ làm sẽ có khả năng cao là việc tốt, ví dụ như làm vệ sinh lớp.

Biên Nguyệt cũng không bài xích chuyện làm vệ sinh, nhưng bà trùm Biên "trăm công nghìn việc", bình thường tan học đều vội vào game tàn sát những bang phái khác, thế nên cô thường giao việc vệ sinh cho đàn em xử lý, bản thân không cần vất vả.

Bây giờ bà trùm Biên thay đổi triệt để, biết được tầm quan trọng "vì lớp phục vụ", thế là tìm tới lớp phó lao động, đề xuất được trực vệ sinh lớp một tuần.

"Cậu cùng tổ với ai?"
"Tôi làm một mình."
"A...!Có cần tớ sắp xếp thêm người làm cùng cậu không?"
"Không cần."
Kính cận của lớp phó lao động mém rớt, không dám do dự quá lâu, viết tên vào sổ trực, lúc viết tay run run, trong lòng không khỏi sinh nghi —— Không phải bà trùm để mắt tới phòng học này, muốn tổ chức hoạt động mờ ám lúc tan học đó chứ?
Vì không yên tâm nên lớp phó lao động ở lại sau khi tan học để bí mật quan sát, cuối cùng phát hiện Biên Nguyệt thật sự ở lại lớp làm vệ sinh, không có bất kì hành vi bất thường nào.
Trong phòng học, cô gái thanh mảnh với mái tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, trong tay cầm giẻ lau đang vùi đầu gian khổ làm việc, với sức mạnh bẩm sinh, một mình cô xử lý cả phòng học không thành vấn đề, chỉ là đã lâu không làm vệ sinh nên lúc làm có chút lạ lẫm.
Đám đàn em biết được cô làm vệ sinh liền như ong vỡ tổ chạy tới ban 3, thấy lão Đại mồ hôi nhễ nhại, lập tức chạy lại định cướp cây lau nhà, đoạt giẻ lau, bị Biên Nguyệt xua như xua vịt, "Đi! Tự vệ sinh phòng học của mình đi, đừng cướp mối làm ăn của tôi!"
Bọn đàn em vỗ đầu một cái, hiểu được ý cô, thế là từng người trở về lớp, tích cực dấn thân vào sự nghiệp vệ sinh lớp học.
Việc vệ sinh này bình thường được phân công luân phiên, nhưng bây giờ thành viên Tinh Nguyệt Bang lại chủ động đảm nhận công tác vệ sinh khiến lớp phó lao động của các lớp hoảng hồn.

Biên Nguyệt ở ban 3 càng nhận được nhiều sự quan tâm, vẫn có vài đàn em ở lại hỗ trợ, cùng Biên Nguyệt làm việc, cùng nhau kết thúc.

Sau khi tan học mỗi ngày, một đám thiếu niên cường tráng quét dọn phòng học sạch như lau như li, mặt đất cũng bắt đầu phản quang khiến người ta chỉ tiếc không thể chống gậy đi vào, đề phòng té ngã.

Tuần này, sau khi bước vào lớp học, hầu hết học sinh đều có chung một cảm giác kính nể, thứ nhất là vì quá sạch sẽ, không đành lòng giẫm lên; thứ hai, đây là kiệt tác tự tay bà trùm quét dọn, nếu vô tình giẫm bẩn rồi sẽ không bị đánh chứ?
Biên Nguyệt dựa vào cửa sổ, tay cầm quyển sách, tiếp tục tạo hình học sinh tốt, Trương Kỳ Dĩnh rốt cuộc cũng lấy can đảm nói chuyện với cô, "Đây là cục tẩy cậu cho tớ mượn lúc trước, cảm ơn nhé."

Biên Nguyệt nhận lấy, "Đừng khách sáo."
"Với lại, cậu quét dọn sạch quá, cảm ơn cậu!" Trương Kỳ Dĩnh giơ ngón tay cái lên với cô.
Biên Nguyệt vừa định đáp lại, bỗng nhiên tiếng quản lý viên vang lên trong đầu: "Chúc mừng cô, chỉ số hình tượng nhân vật + 10 điểm, chỉ số nội dung truyện + 10 điểm, hiện tại rốt cuộc có 15 điểm!"
Biên Nguyệt: "15 điểm là cấp độ thế nào?"
Quản lý viên: "Là cấp độ để ông già cải trang thành phụ nữ hơi khó khăn một chút."
"Thật ra cũng còn may, lúc trước tôi chỉ sợ điểm của cô thành số âm, bây giờ nhìn lại đúng là cô có tiến bộ, có thể miễn cưỡng cân bằng quan hệ giữa 'Bà trùm' và 'Năng lượng tích cực'."
...
Thứ Sáu, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, sau nhiều lần vồ hụt, cuối cùng Biên Nguyệt cũng có cơ hội tình cờ gặp gỡ nam chính tương lai.

Dáng người phát triển của Nguyên Như Sơn rất dễ tìm giữa đám đông, chỉ cần liếc qua là có thể chộp được.

Hôm nay đúng lúc cậu ta đang chọn món, hai món mặn một canh, đi vòng qua đội ngũ xếp hàng tìm chỗ ngồi.
Quản lý viên vô cùng kích động khi nhìn thấy cậu ta, lập tức mở loa phát thanh trong đầu Biên Nguyệt, "Nhanh, nắm bắt cơ hội! Diễn biến tình cảm không thể trì hoãn nữa, truyện cũng đến chương 5 rồi, nếu nam chính còn không ra thì độc giả chờ cuống lên mất!"
Biên Nguyệt đau đầu vì tiếng kêu gào của cô ấy, nhấc chân đi về hướng Nguyên Như Sơn.

Cô vốn chỉ muốn đi lướt qua cậu ta, nhưng dưới sự đề nghị của quản lý viên, để tăng cường chỉ số lãng mạn và kịch tính, tốt nhất là hai người nên có tứ chi tiếp xúc, sau đó nhìn nhau mỉm cười, như vậy không phải hảo cảm sẽ đến nhanh hơn sao?
Biên Nguyệt nhắm chuẩn vị trí, lúc đi ngang qua Nguyên Như Sơn, cô chuẩn bị kĩ càng, vai hơi nhếch lên nhằm ngay cánh tay cậu ta, dự định nhẹ nhàng chạm vào khiến cậu ta liếc mắt nhìn, chú ý đến khí chất và khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Hai người đối mặt nhau đi tới, khoảnh khắc tới gần, Biên Nguyệt nghiêng vai quét qua cánh tay Nguyên Như Sơn, chỉ nghe "Vù" một tiếng, khay thức ăn trên tay cậu ta bay lên không trung, rơi xuống lưng một nữ sinh ngồi hàng đầu, nữ sinh giật mình hét toáng lên.
Tiếng hét này khiến tất cả bạn học phía sau kinh hoàng đồng loạt lùi về sau, nhưng dưới chân ai nấy đều là dầu ăn, vừa lùi lại lần lượt ngã chổng vó, trên bước đường ngã xuống lại còn hoảng loạn kéo bạn học bên cạnh, định giữ thăng bằng, cả đội ngũ như quân cờ Domino nối tiếp nhau té liểng xiểng.
Bỗng chốc trong nhà ăn rộng lớn vang lên tiếng gào đau đớn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa không dứt, còn có một đống người nằm dưới đất, quần áo dính đầy dầu mỡ nhìn không ra hình thù gì, giống như vừa bị bom mỡ oanh tạc, vô cùng khó coi.
Một loạt phản ứng bùng nổ này cuối cùng vạ lây đến Nguyên Như Sơn, cậu ta bị người ta kéo quần, té xuống, may mà tư thế cũng không quá khó coi, hai tay chống xuống đất, không hoàn toàn té ngã.

Sau khi ổn định lại cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái bên cạnh kia, còn cô gái cũng hạ tầm mắt, tập trung đánh giá cậu ta —— Ánh mắt hai người rốt cuộc chạm nhau.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt Biên Nguyệt, Nguyên Như Sơn chấn động như gặp thần tiên, cậu ta hít sâu một hơi, thở phì phì, phun ra lời thoại theo đúng nguyên văn: "A, tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy!"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Biên Nguyệt: Đặt mục tiêu nhỏ trước, vượt qua chỉ số hình tượng của ông già cải trang thành phụ nữ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận