Lấy Cái Tên Rợn Nhất


Lộc Chi Hoa giận lắm, đang chuẩn bị dùng lực thì ngón tay Bùi Bản Nùng đã đặt lên cổ tay cậu ta.

Bị em gái đáng yêu "nắm" cổ tay, cơ thể Lộc Chi Hoa run lên, cánh tay lập tức ỉu xìu, thả Biên Nguyệt ra.
Bùi Bản Nùng hướng mặt về phía cậu ta, mỉm cười lịch sự, "Cảm ơn đàn anh Lộc đã chiêu đãi, thạch sữa dừa ngon lắm.

Nhưng đàn chị Nguyệt nói cũng đúng, bây giờ không còn sớm, chúng ta nên về nhà thôi."
Nói xong, cô ấy xách túi lên, đi đến bên cạnh Biên Nguyệt, lần này không còn ai ngăn trở.

Lộc Chi Hoa dõi mắt theo hướng cô ấy rời đi, nhìn bộ dạng như chỉ hận không thể hồn lìa khỏi xác, theo cô ấy trở về.
Người của Tinh Nguyệt Bang vừa đi, bầu không khí trong quán cũng thả lỏng.
Nhưng bọn đàn em thấy lão Đại của mình như vậy, nhất thời không biết nên làm gì cho phải —— Lão Đại của bọn họ mặt nào cũng tốt, văn võ song toàn, chỉ là có tật mê gái, vừa thấy em gái nào đáng yêu là không dời bước nổi.

Lần này gặp được em gái siêu cấp đáng yêu, lại có liên quan đến Tinh Nguyệt Bang, con đường theo đuổi này nhất định sẽ ầm ầm sóng gió nha!

Tuy chặng đường phía trước đầy chông gai nhưng tinh thần Hắc Dạ Bang mạnh mẽ kêu vang, Viên Đại Hoàn và Quản Kha đi tới bên cạnh Lộc Chi Hoa để cổ vũ cậu ta.
"Không sao đâu lão Đại, xem ra bạn học Bùi rất có hảo cảm với anh, khởi đầu thuận lợi!"
"Tuy bây giờ cô ấy hướng về Tinh Nguyệt Bang, nhưng chờ một thời gian sẽ phát hiện chúng ta văn minh gấp mấy trăm lần bọn chúng, nếu có chọn thì chắc chắn sẽ chọn chúng ta, làm bạn bè với bọn đó có tương lai gì chứ!"
"Phải đó lão Đại, ngày tháng còn dài, anh nhất định sẽ chiếm được trái tim em gái đáng yêu, vả mặt Biên lão tặc chan chát!" Dư Tiểu Lạc rót một ly Sprite, dâng lên lão Đại.
Lộc Chi Hoa thấy bọt khí trong ly cuộn trào rất giống xuân tâm nhộn nhạo của mình, cậu ta giơ ly lên uống một hơi cạn sạch, chúc phúc cho vận đào hoa của mình.
...
Đường Tử Hòa Tây vắng lặng hơn đường Đông, không có cửa hàng văn phòng phẩm, các cửa hàng khác đều đóng cửa, dưới ngọn đèn là ánh kim loại lạnh lẽo, càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh của phố xá.
Qua hơn một tuần, Biên Nguyệt và Bùi Bản Nùng lại lần nữa sóng bước bên nhau, tiếng chuông trên túi lại vang lên, giữa đêm tịch liêu như điệu nhạc của tiếng bước chân.
Bây giờ nghe tiếng kêu lanh lảnh kia, Biên Nguyệt chỉ cảm thấy yên lòng, thậm chí còn hi vọng chặng đường có thể xa thêm để tiếng chuông vang vọng dài lâu.
Cô muốn giải thích với Bùi Bản Nùng tại sao một tuần nay không đưa cô ấy về, nhưng tìm từ một hồi lại cảm thấy nói ra không tiện —— Cô phải đưa Trần Dao Đông về nhà, nhưng tại sao phải đưa cậu ta về nhà chứ?
Không phải để phát triển cậu ta thành nam chính hoàn mỹ, để tuyến tình cảm đạt điểm chuẩn sao.
Kết quả bây giờ thế nào?
Đàn em có thêm một đứa, nam chính như không khí.
Lời không nói ra, im lặng bao trùm, hai người lặng lẽ đi bên nhau từ đường Tây đến đại lộ, hướng về tiểu khu đèn đuốc sáng trưng.

Thật ra đưa người về nhà không phải nghĩa vụ của Biên Nguyệt, Bùi Bản Nùng cũng không yêu cầu mỗi ngày đưa đón.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Biên Nguyệt chợt sinh ra tinh thần trách nhiệm, giống như Bùi Bản Nùng đã trở thành Thánh Nữ của Tinh Nguyệt Bang cô, cô đương nhiên phải bảo vệ cô ấy an toàn, không thể để kẻ xấu bắt nạt.

Đến cổng tiểu khu, Biên Nguyệt vẫn không yên lòng, lần nữa căn dặn.
"Bản Nùng, Lộc Chi Hoa kia không phải người tốt, sau này nếu hắn đến trường chúng ta, em nhớ phải tránh xa hắn."
Dưới đèn đường, giọng Biên Nguyệt trầm thấp, ít nhiều mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày, có thêm chút kiên nhẫn và thân thiết —— Đây là sự dịu dàng cô dành riêng cho cô ấy.
"Nhưng em nghe đàn anh Huy nói về anh ta cũng khá tốt."
"Biên Huy? Anh ấy nói gì?"
"Anh ấy nói đàn anh Lộc và chị rất giống nhau, hai người đều có rất nhiều bang chúng trong game, trong game cũng hay giao lưu qua lại, vô cùng náo nhiệt, xem như là người quen."
Biên Nguyệt nghe xong suýt mắng một tiếng xúi quẩy, tên nhãi ranh Biên Huy kia đúng là có mắt không tròng, cô và Lộc Chi Hoa đánh đến một mất một còn mà lại là "giao lưu qua lại"? Lại còn là "quan hệ người quen"?
Có ma mới là người quen ấy, nửa đường gặp nhau đánh làm quen còn nghe được!
"Còn nữa nha, chiều nay em nói chuyện với đàn anh Lộc rất vui, tụi em đã hẹn nhau ngày mai cùng làm đồ búp bê."

Lượng thông tin quá lớn lập tức choán hết khả năng tiếp thu của não bộ Biên Nguyệt, phải loading mất mấy giây.
Ngày mai? Đã hẹn? Làm đồ búp bê?
Trước đây không phải em nói chỉ làm đồ búp bê cùng tôi sao?
Trước đây không phải em nói tôi đáng yêu nhất, rất hợp với quần áo búp bê sao?
Tin tức oanh tạc đầu óc Biên Nguyệt, khiến CPU muốn nổ tung, nhất thời cô không nói lời nào, bỗng thấy Bùi Bản Nùng ngẩng mặt lên, gió đêm khêu lên những sợi tóc làm lộ ra đường nét nhu hòa, vẫn là dáng vẻ tươi mát dễ chịu như trước kia, giống như quả dưa hấu ướp lạnh được bưng ra giữa đêm hè.

"Nghĩ thôi đã thấy vui rồi, rốt cuộc cũng có người may quần áo búp bê với em ~" cô ấy vừa nói vừa cười tít mắt, sau đó vẫy tay, làm ra cử chỉ tạm biệt đầy sức sống, "Đàn chị mau về đi, nghỉ sớm một chút nha."
Thịnh Thế Gia Viên Bùi Bản Nùng ở cách Vạn Cảnh Biệt Uyển của Biên Nguyệt chỉ hơn năm trăm mét, với tốc độ chân của Biên Nguyệt thì chỉ đi năm phút là tới.

Thế nhưng đêm nay cô đi lâu thật lâu, đầu hơi rủ xuống, ánh mắt trống rỗng, giống như thây ma đang lẩn trốn trong phim Mỹ.

Sau khi về đến nhà, Biên Huy đang rót nước ở bàn ăn lên tiếng chào cô, cô không muốn phản ứng, hờ hững phất tay, xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Đêm nay đáng lẽ bang phải làm nhiệm vụ tập thể, nhưng vì sự cố bất ngờ nên Biên Nguyệt để Diệp Linh Lung lãnh đạo.

Bây giờ về nhà xem di động, nhiệm vụ kết thúc mỹ mãn, trong nhóm hân hoan, Biên Nguyệt lịch sự giơ ngón tay cái lên, khen ngợi ý thức tự quản lý của bọn đàn em.
Rời khỏi nhóm chat, cô bắt đầu tìm kiếm ảnh đại diện của Bùi Bản Nùng.


Cuộc trò chuyện giữa hai người chưa bao giờ gián đoạn, chỉ là lần nào cũng do Bùi Bản Nùng bắt đầu, gửi tới một món ăn ngon hay một món đồ thủ công nhỏ là có thể dễ dàng khơi mào chủ đề.
Biên Nguyệt là người hung ác, nói vài câu là có thể giết chết cuộc nói chuyện, nhưng trong tay Bùi Bản Nùng sẽ không có thời điểm tẻ nhạt, cô đã quen với loại nhiệt tình tự nhiên này, bình thường không quá để ý tin nhắn, nhưng khi nhìn thấy sẽ dành thời gian trả lời.

Nhưng hôm nay vừa về đến nhà cô đã đặt di động lên bàn, kiểm tra dữ liệu điểm trên máy tính, khóe mắt vẫn luôn để ý động tĩnh WeChat, liếc một lúc lâu mà vẫn không chờ được thức ăn và đồ thủ công, ảnh đại diện hình mèo kia cũng không thấy sáng.

Biên Nguyệt nhìn đến xuất thần, bắt đầu lật lại lịch sử trò chuyện, lật một lúc cũng đến cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hai người.

Lúc đó cô lạnh như băng đá, từ đầu đến cuối chỉ thấy "Ừ hử, à" nếu không phải trả lời đến khuya thì rất giống máy trả lời tự động.
Bùi Bản Nùng lúc đó đúng là cô bé lắm lời, chuyện gì cũng nói với cô, xem khung chat như cuốn nhật ký, nói từ sớm đến tối, từ trường về nhà, từ bạn cùng bàn cho đến bọ rùa bảy đốm, chỉ thiếu mỗi ngày tháng và thời tiết.
Biên Nguyệt giở đến đầu rồi lại xem đến cuối, đến cuối cùng, nội dung trò chuyện dừng lại ở tối hôm qua, hai người chúc nhau ngủ ngon, thời gian là 11:02.
Hôm nay vẫn không nhận được tin nhắn, có thể Bùi Bản Nùng còn đang tắm, có thể đang làm quần áo cho búp bê, cũng có thể...!đang nói chuyện với Lộc Chi Hoa về kiểu dáng quần áo búp bê ngày mai sẽ làm.
Nghĩ tới đây, Biên Nguyệt thật sự không chịu đựng được nữa, lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho Bùi Bản Nùng vào đêm khuya.
—— Chào buổi tối Tiểu Nùng, em đang làm gì vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận