Lập Trình Nên Tình Yêu


Như Ý chậm rãi lia chuột điện tử đến hàng loạt các bức ảnh bị làm mờ, mong muốn với trình độ của mình có thể làm cho bức ảnh sắc nét hết mức có thể.

Nhưng đáng tiếc, qua tấm ảnh đã bị bể và chỉnh sửa nhiều lần thì độ sắc nét sau khi khôi phục cũng không được tốt lắm.
"Như vậy là ổn rồi, không cần phải cố hơn đâu." - Túc Mạt vừa giúp cô xoa xoa hai bên thái dương vừa nói.
"Nhưng mà...!liệu thật sự ổn?"
Bức hình này là do tên sát nhân trên Black Web để lại, gã đã cố ý gợi về địa điểm giấu bộ phận đầu tiên của An Vi - mắt trái.

Cảnh sát đã cố gắng khôi phục bức ảnh cùng thêm việc dựa vào suy luận mà tìm đến nơi đánh dấu, đáng tiếc là bây giờ vẫn chưa có kết quả, không tìm thấy bất cứ thứ gì ở nơi đó và mọi thứ dần tiến vào ngõ cụt.
"Sẽ ổn thôi."
Theo như những gì Túc Mạt cùng Như Ý suy luận thì gã điên này có vẻ đang muốn thách thức hắn.


Bằng chứng rất rõ ràng khi gã dùng thủ thuật uốn tử thi - một trong những thủ thuật cao nhất trong công việc xử lý tử thi nghệ thuật.

Cho dù, cách làm của gã thật xấu xí và không có tính chuyên môn, thậm chí là vì bản tính ích kích mà gây ra tội ác ấy với một đứa trẻ vốn đã thiếu thốn tình thương một cách trầm trọng.
Như Ý hơi cắn môi, rốt cuộc cũng thở dài gật đầu: "Tùy anh thôi nhưng tôi phải nói là tên này cũng không ngốc đâu, hắn làm mờ ảnh theo cách đa chiều dựa trên nhiều tấm ảnh chồng chéo lên nhau, nếu như không tinh mắt thì chắc chắn sẽ bị lừa như cách tổ chuyên án của Thần Phong bị lừa đấy."
"Bởi vậy tôi mới cần có cô." - Túc Mạt cười cười hôn lên má của Như Ý một cái, trông hắn lúc này ngốc ngốc chẳng khác gì đang lấy lòng cô.
Như Ý trợn mắt, tiện tay dùng gối đập thẳng vào mặt hắn: "Cút ra chỗ khác, tối nay ngủ dưới đất!"
"..."
Dạo này tính tình Như Ý có vẻ càng khó ở hơn rồi? Hay lại đến tháng nhưng mà rõ ràng chưa đến ngày mà...!kì lạ thật.

Phòng pháp y về đêm như bao trùm cả màn đêm tĩnh lặng.
Minh Mẫn gần như hít thở không thông đối với mùi phân hủy đậm đặc mà tử thi tỏa ra.

Cậu không hiểu vì sao Túc Mạt lại có thể không dùng khẩu trang được, đúng là con người phi thường.
"Nhưng mà...!sao thứ này lại có vẻ lạ lạ..." - Minh Mẫn chạm tay vào cổ họng của thi thể, cảm thấy như có cái gì đó chướng lên bèn dùng dao cắt một đường nhỏ, muốn xem bên trong là thứ gì.
Giữa màn đêm thanh tịnh, tiếng hét của Minh Mẫn như làm không gian vỡ nát.

Đánh động đến cả Thần Phong cùng các đồng đội trong tổ chuyên án.
"Có việc gì mà cậu hét lớn dữ vậy?" - Thần Phong hớt hải đến mức khóe miệng vẫn chảy ke, đôi mắt mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mộng.
"Nó...!nó..."

Minh Mẫn đưa tay run lẩy bẩy chỉ về phía tử thi.

Trên cổ họng của người chết để một cái bọc trắng trắng, từ lỗ hổng của bọc bị rách chui ra hàng chục con nhện nhỏ bò lút nhút trông đến phát sợ.
"Rốt cuộc cô gái bé nhỏ này đã chịu đựng những cuộc hành hạ khủng khiếp như thế nào chứ?"
Đặt bọc trứng nhện trong cổ họng, xương thịt đều tan nát bị may vá, đóng đinh một cách cẩu thả.

Nỡ lòng đối xử với một cô bé ngây thơ như thế sao? Đây là việc mà con người có thể làm ra sao?
"Còn thua cả loài cầm thú!" - Tần Long không nhịn được quay đầu sang nơi khác, không muốn nhìn đến cái thi thể bé nhỏ bị biến dạng kia nữa.
Bọn họ từng chứng kiến chiến tranh, từng chứng kiến những âm mưu đấu đá lẫn nhau nhưng để kể về thủ ác giết người một cách vô nhân tính thế này thì đây là lần đầu tiên...!là lần đầu tiên trong đời!
"Tại sao Túc Mạt không nói đến việc có bọc trứng nhện trong cổ họng của nạn nhân chứ!"
Thần Phong lùi ra một hai bước khi đám nhện con cứ lút nhút không ngừng bò về khắp tử thi dọc theo đường uốn cong của cơ thể.
"Gọi cho cậu ta mau!"
Khi Túc Mạt đang ôm Như Ý chìm say trong giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên inh ỏi khiến hắn bực bội đến mức cau chặt mày lại.


Nhìn sang Như Ý một chút, cũng may cô không tỉnh, nếu không thì kẻ đang gọi đến chắc sẽ tận mạng mất thôi.
"Ai đó?" - Hắn bắt máy lên hỏi.
"Tại sao cậu không nói với chúng tôi bên trong là bọc trứng nhện!?"
Túc Mạt hơi khựng người một chút, mất mấy giây mới hiểu ra tên này đang nói cái gì.

Hắn nhỏ tiếng khúc khích cười: "Tôi đã nói đừng tò mò về thứ bên trong cổ họng của nạn nhân nhưng có vẻ cậu pháp y kia không nghe thậm chí còn chẳng để tâm."
"Cậu..."
"Thứ nhất, pháp y của các anh đã không nghe lời tôi đã phạm vào giao dịch ban đầu của cả hai bên."
"Thứ hai, tôi rất ghét kẻ nào xâm phạm vào đời tư của tôi và Như Ý, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở, còn lần nữa thì tôi sẽ biến cục cảnh sát của anh thành phòng trưng bày thi thể của tôi đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận