Lão Ưng Ăn Anh Đào


Có hai chiếc bóng thân mật lồng vào nhau ở trên đường, hai bàn tay đan chặt vào nhau, trên mặt khuôn mặt của Vũ Anh tràn đầy vẻ tươi cười, Vũ Ưng đang cúi đầu ngắm nhìn cô cũng bật cười theo.

Người qua đường đều nhìn họ nhiều thêm vài lần.“Tiểu Anh, chúng ta vào nơi này đi.” Vũ Ưng đột nhiên ra vẻ thần bí, dẫn cô đi vào một cửa hàng bán trang sức và rất nhiều búp bê, thú bông đáng yêu.

Bất kể là tỉ lệ dáng vóc, khuôn mặt hay là phong cách thì ở đây đều có đủ để thỏa mãn người mua.“Hoan nghênh quý khách!” Một nhân viên nữ xinh đẹp là, người thon thả trưởng thành mặc một chiếc váy màu đen dài tới đầu gối, nở nụ cười chuyên nghiệp chào hai người.Vũ Ưng hình như đã từng tới đây, bước chân quen thuộc một đường đi đến quầy bên cạnh, cầm lấy một con thỏ bông lớn màu hồng nhạt rồi lập tức đi tính tiền.“Oa… Thật là đáng yêu.” Vũ Anh nhìn vào con thú bông trông có vẻ rất mềm mại kia, thầm nghĩ anh trai muốn mua tặng cho ai đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ người sẽ được nhận.“Quý khách, có phải anh mua nó để tặng cho bạn gái phải không? Người bên cạnh là em gái của anh sao?” Nữ nhân viên kia vừa tính tiền vừa bắt chuyện với hắn, còn chăm chỉ liếc mắt đưa tình.“Đúng vậy.” Hắn dùng một câu để trả lời cho hai câu hỏi.Nhưng mà trong lòng Vũ Anh cảm thấy rất căng thẳng, cảm giác như có chút thở không nổi… Hoá ra lần trước anh trai đã lừa cô rằng anh ấy không có bạn gái, căn bản chỉ là lời nói dối thôi...!Vậy mà cô lại ngốc nghếch mà tin tưởng.


Không nhịn được yên lặng thả lỏng bàn tay ra, trong lòng buồn bã.Vũ Ưng đứng cạnh bên nhìn vẻ uể oải của cô, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như nước, hắn kiên nhẫn chờ đợi nhân viên gói lại món quà.“Ôi, thật đáng tiếc, vốn dĩ muốn con cách thức liên lạc của anh.” Nữ nhân viên có chút thất vọng, đưa món hàng cho hắn.“Không được đâu, bạn gái của tôi sẽ giận mất.” Vũ Ưng đột nhiên ôm lấy Vũ Anh vào lòng, thuận thế cầm lấy món quà đặt vào tay cô.“Hả? Là cô ấy sao? Nhưng không phải đây là em gái của anh à?”“Chính là… em gái kiêm bạn gái đấy.” Vũ Ưng cười vô cùng sáng lạn, trong ánh mắt không thể tin nổi của nữ nhân viên và vẻ mặt kinh ngạc của Vũ Anh, hắn ung dung thoải mái nắm tay cô ra khỏi cửa hàng.Vũ Anh vẫn đang bị sốc chưa thể bình tĩnh lại, đi hai bước không cẩn thận mà lảo đảo một chút.“Không thích anh trai nói như vậy sao?” Hắn ngồi xổm xuống chăm chú nhìn vào cô, giống như muốn nhìn sâu trong nội tâm cô đang nghĩ gì.“… Thật sự.

.


.

Có thể sao?” Một lát sau, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận nhẹ nhàng hỏi vài chữ.

Những điều vừa xảy ra giống như một giấc mộng vậy, mà cũng không, bởi vì cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến cảnh này.“Đồ ngốc.” Hắn dịu dàng vuốt ve tóc cô, không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, thoải mái hôn môi cô ngay giữa đường.“A! Đây là bên ngoài mà… ” Bắt quả ngờ được hắn hôn một cái nên Vũ Anh càng hoảng sợ, trên mặt thoáng chốc đã đỏ bừng.“Thì có sao đâu chứ.” Hắn đứng dậy, lại nắm lấy tay cô, nhiệt độ ấm áp truyền từ trong lòng bàn tay đến tận trái tim của nhau.Đối với hai người mà nói, bây giờ không có cảm giác lạnh của mùa thu mad chỉ có không khí tràn đầy ấm áp như ngày hè rực rỡ.“Tiếp theo thì muốn đi nơi nào nữa?”“Em muốn đi đâu anh đều sẽ đưa em đi sao?” Vũ Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng nhìn hắn.“Ừm.”“Bờ biển! Em muốn đi ngắm biển!” Cô vô cùng hưng phấn, vui vẻ nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận