Lãng Tử Tại Đô Thị

Hôm sau.

Tiếu Nguyệt Dung vừa đến bệnh viện, nhanh chóng tới phòng thuốc, xem thuốc của Lâm Dật Phi đã có hay chưa.

Tuy rằng từ sau khi cô tới bệnh viện An Bình, cho tới bây giờ đều rất
cẩn trọng, đúng giờ đi làm và tan ca, nhưng vội vã muốn đi làm như hôm
nay thì là lần đầu tiên.

Thay áo khoác của y tá, sửa sang lại bím tóc, sao trong phòng thuốc vẫn
không có một bóng người, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ?

Không phải chiếc đồng hồ này hỏng rồi chứ? Tiếu Nguyệt Dung lại nâng cổ
tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, ồ, hoá ra mới bảy giờ, thở dài, đỏ mặt,
buồn chán mở túi da mang theo, bên trong có hai quyển sách, một quyển là Tống sử, quyển kia là từ điển Hán-Anh, hôm qua sau khi tan làm tới hiệu sách mua quyển Tống sử, lại để cuốn từ điển Hán – Anh này để vào trong
túi, như vậy mới có thể an tâm mà ngủ.

Mọi người đều nói sinh viên bây giờ học giỏi tiếng Anh mới là quan trọng nhất, không biết Anh ngữ của Lâm Dật Phi như thế nào, nên cũng mang
theo, Tiếu Nguyệt Dung thầm nghĩ, đây cũng là nguyên nhân cô mang theo
từ điển Hán – Anh.

Mấy năm nay ngoại trừ mua sách tham khảo cho em gái ra, cô chưa từng mua những loại sách khác, vẫn luôn chuẩn bị học phí để em gái học lên đại
học, vào học là hai vạn, mặc dù đối với một số người khác chỉ là một con số nhỏ, nhưng đối với những người làm công ăn lương như cô, khoản tiền
này cũng phải không ăn không uống hai năm mới tích cóp được.

Cả một đêm không biết ngủ như thế nào, mơ mơ màng màng, hình như mình cũng tới chiến trường Tống – Kim vậy.

Ngưu Cao, Nhạc Phi, Kim Ngột Truật, còn nhiều nữa.

Sáng sớm trời còn tờ mờ, Tiếu Nguyệt Dung không còn lòng dạ nào ngủ tiếp nữa, sau khi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cha mình, liền chạy thẳng tới bệnh viện, mẹ mất sớm, em gái mới bắt đầu cuộc sống đại học, áp lực bỗng
chốc lớn hơn rất nhiều, khi học phổ thông, vốn dĩ thành tích học tập của chị em cô cũng không tệ, nhưng cô biết mình là chị, nếu để một mình ba
gánh vác thì thật sự quá vất vả, liền chủ động xin nghỉ học tìm việc
làm, đợi đến khi ba biết chuyện, chỉ có thể thở dài.

Sức khoẻ của ba vẫn luôn không tốt, sau khi mẹ mất lại vất vả nuôi nấng
hai chị em cô, mặc dù mới hơn năm mươi tuổi, nhưng tóc mai đã lốm đốm
trắng.

Lòng có chút chua xót, khoé miệng khẽ mỉm cười, Tiếu Nguyệt Dung không
cho rằng quyết định đó của mình là sai lầm, đãi ngộ của bệnh viện An
Bình không tệ, mặc dù là một y tá, nhưng tiền lương một tháng cũng khá,
hai người cùng với em gái vẫn còn dư lại một chút.

Em gái rất hiểu chuyện, khi nghỉ hè nhận được thông báo trúng tuyển của
đại học Chiết Thanh, đã sớm ra làm gia sư, tích cực chuẩn bị học phí đại học cho mình, mặc dù chỉ là như muối bỏ biển, nhưng người một nhà có
thể thấu hiểu lẫn nhau, đó đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

Nhàm chán ngồi lật quyển từ điển Hán – Anh của em gái, kiến thức học phổ thông vẫn chưa hoàn toàn trả lại hết cho thầy, đột nhiên nghe thấy
tiếng bước chân truyền đến, một y tá đã bước vào.

- Tiểu Vương.

Bỏ quyển từ điển xuống, Tiếu Nguyệt Dung vội hỏi:

- Thuốc hôm nay của phòng chăm sóc đặc biệt đã có chưa?

Có chút kỳ quái nhìn y tá Tiếu, y tá Vương ngẩng đầu nhìn đồng hồ:

- Mới hơn bảy giờ, thuốc sắp có rồi.

Lúc này Tiêu Nguyệt Dung mới nhớ quy định này, tới bệnh viện hai năm rồi, lần đầu tiên lại thất thần như vậy.

- Chị sao vậy?

Y tá Vương quan tâm hỏi:

- Thân thể không thoải mái, hay là trong nhà có chuyện? Sao hôm nay chị tới sớm như vậy?

- Em gái tôi sắp lên đai học rồi, người làm chị như tôi không biết sao, lại có chút kích động.

Y tá Tiếu che giấu nói:

- Cô nói xem có buồn cười không?

- Chị nói Nguyệt Như sao?

Y tá Vương hiển nhiên rất quen thuộc với Tiếu Nguyệt Dung:

- Nguyệt Như nha đầu này không chịu thua kém, thi vào đại học Chiết Thanh, người bình thường có mấy người thi vào được chứ!


Trên mặt y tá Tiếu tràn đầy nụ cười, người khác khen em gái cô, trong lòng cô cũng rất vui mừng.

- Đúng rồi, hình như bệnh nhân chị phụ trách ở phòng chăm sóc đặc biệt đó cũng là sinh viên đại học Chiết Thanh?

Y tá Vương đột nhiên hỏi.

Trong lòng y tá Tiếu có chút giật mình, không biết sao lại đỏ mặt:

- Đúng vậy, hình như cậu ta học năm ba, nay lại nằm trên giường bệnh, không biết có lỡ chuyện học hành không?

- Cậu ta có thể nhặt về cái mạng nhỏ này cũng là mạng lớn rồi.

Y tá Vương không chú ý tới sự khác thường của Tiếu Nguyệt Dung:

- Nghe bác sĩ Tần nói vốn dĩ cậu ta đã chết não rồi, nhưng không biết
sao lại sống lại, có thể nói là kỳ tích, hình như cậu ta học khoa báo
chí, em gái chị học chuyên ngành gì, Tiểu Tiếu?

Khi Tiếu Nguyệt Dung nghe thấy từ chết não trong lòng run rẩy, có chút thất thần, lại không chú ý tới câu hỏi của y tá Vương.

- Tiểu Tiếu?

Y tá Vương ở bên cạnh nói lớn.

- Chuyện gì?

Y tá Tiếu vội vàng đáp.

- Chị đang nghĩ gì thế?

Y tá Vương có chút kỳ quái:

- Tôi hỏi em gái chị học chuyên ngành gì?

- Ồ, chuyên ngành gì? Báo chí, không phải, nó học khoa tài chính.

Tiếu Nguyệt Dung rốt cục khôi phục lại tinh thần, có chút bối rối.

Y tá Vương không kìm nổi hỏi:

- Tiểu Tiếu, chị thật sự không sao chứ?

- Không sao, không sao, tôi có thể có chuyện gì chứ.

Tiếu Nguyệt Dung không biết vì sao, dường như sợ người khác biết gì đó:

- Tiểu Vương, thuốc của phòng chăm sóc đặc biệt đã chuẩn bị xong chưa?

- Thật sớm nha.

Y tá Vương kinh ngạc nói:

- Bây giờ còn chưa tới tám giờ.

- Đúng vậy, đúng vậy, còn chưa tới tám giờ.

Y tá Tiếu thì thầm nói, có chút thất vọng ngồi xuống:

- Tôi chờ thêm một lát.

Không dễ dàng gì đợi tới thời gian đưa thuốc, Tiếu Nguyệt Dung đẩy xe
thuốc tới phòng chăm sóc đặc biệt, đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay lại lấy cái túi mình mang tới đặt dưới gầm xe thuốc.

- Trong túi chị để bảo bối đáng tiền sao?

Y tá Vương nửa đùa nửa thật:

- Còn muốn mang theo không rời nửa bước.

Lại có chút quan tâm nhắc nhở:

- Người trong phòng bệnh cũng rất phức tạp, chị phải cẩn thẩn kẻo mất.

- Không có gì, chỉ là hai quyển sách mà bệnh nhân muốn xem thôi.

Y tá Tiếu trả lời một tiếng, rảo bước ra bên ngoài cửa, để lại y tá Vương lầm bẩm nói:

- Bệnh nhân này cũng thật là hiếu học.


Vẫn chưa tới cửa phòng bệnh, một mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt, y tá
Tiếu cười, cho rằng mình tới sớm, thấy thuốc này đã sắc xong, bác sĩ
Tiền còn tới sớm hơn?

Đẩy cửa vào, phát hiện quả nhiên bác sĩ Tiền đang ngồi ở đầu giường Lâm
Dật Phi, vẻ mặt vợ chồng họ Lâm kinh ngạc ngây người tại chỗ, bộ dạng
muốn ngăn lại nhưng không dám.

Lâm Dật Phi đã ngồi dậy, nửa nằm nửa tựa vào đầu giường, bưng chén thuốc nhìn ngắm cẩn thận. dường như có thể nhìn ra chút gì đó từ trong thuốc, vẻ mặt bác sĩ Tiền rất khẩn trương nhìn Lâm Dật Phi, dường như đang
mong đợi điều gì đó.

- Lão tiên sinh, nếu như ông thêm thăng ma, đại hoàng phân lượng ngược
lại, vậy là được phương thuốc theo vần quân, thần, tá, sử.

Tiêu Biệt Ly rốt cục thốt lên một câu.

Bác sĩ Tiền sửng sốt, lẩm bẩm nói:

- Đổi lượng thuốc thăng ma và đại hoàng?

Trầm tư một lúc lâu, thở dài nói:

- Cậu nói thật sự không sai, tôi phục, cách dùng thuốc vẫn không bì kịp
với cậu, tôi cho rằng bản thân chìm đắm trong y học mấy chục năm, cũng
xem như có một chút, không ngờ so với một đứa trẻ choai choai như cậu,
vẫn không bằng, cậu chỉ ngửi, lại có thể ngửi ra tôi cho thêm hai loại
thuốc, bản lĩnh này tôi không theo được.

Tiêu Biệt Ly cười:

- Dùng thuốc ảo diệu, chính ở trong tâm, lão tiên sinh cũng không cần
quá coi thường bản thân, thuốc dùng tuy rằng bá đạo, dược tính tuy rằng
yếu một chút, nhưng cũng có thể trị thương, nếu như lão tiên sinh có thể nghiên cứu tốt quân thần tá sử, âm dương điều hoà, cùng với các vị
thuốc tam phẩm của ‘Đồng Quân thải dược lục’, nhất định có thể kê ra
được phương thuốc tốt hơn.

Y tá Tiếu dường như vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng thầm nghĩ bác sĩ Tiền làm thầy thuốc nhiều năm, cậu nói vậy khiến ông ấy mất mặt như
vậy, ông già này có lòng tự tôn rất lớn, nói toạc ra chính là bảo thủ,
chuyện này còn không khiến ông giận tím mặt sao.

Thật không ngờ ông già này lại cúi đầu không nói, dường như nghĩ ngợi gì đó, Tiêu Biệt Ly thấy thế cười, bưng chén thuốc lên, uống một hơi cạn
sạch.

Dì Hà ở bên cạnh có chút lo lắng, bà và chồng đến khá sớm, không ngờ
được ông già này lại còn tới sớm hơn, thật sự hoài nghi ông ta ở đây cả
đêm, chỉ là nhìn thấy ông ta có sức ảnh hưởng không nhỏ trong bệnh viện, không dám đắc tội, cái này lấy chút vỏ cây, gốc cỏ….nấu với nhau cho
con trai mình uống, vậy không bệnh uống rồi cũng thành ra có bệnh.

Nhẹ nhàng tới bên cạnh y tá Tiếu, thấp giọng nói:

- Y tá Tiếu, thuốc hôm nay không phải là cái kia chứ?

Nói xong chỉ chỉ vào bát thuốc trên tay con trai.

Y tá Tiếu lắc đầu, cười khổ nói:

- Phải là thuốc trong tay cháu mới đúng, chỉ là bác sĩ Tiền sẽ không….

Lại đè thấp giọng nói:

- Dì Hà, dì yên tâm đi, bác sĩ Tiền là bác sĩ lâu năm, kê đơn thuốc sẽ có chừng mực.

Hà Tú Lan gật đầu, trong lòng có chút không yên, nhưng người ta đều nói
như vậy, bản thân mình lại không biết xem bệnh, chỉ có thể đứng nhìn.

- Vậy cái gì là quân thần tá sử?

Nhìn thấy bác sĩ Tiền cúi thấp đầu, không biết nghĩ gì, y tá Tiếu không nhịn được hỏi.

Suy tư một chút để tìm từ nói, qua mấy lần nói chuyện, Tiêu Biệt Ly đại
khái biết được cách nói của người ở thời đại này, biết được cách nói xa
lạ cổ quái này:


- ‘Quân’ là chỉ vị thuốc có tác dụng trị liệu cho chứng bệnh đó, ‘thần’
là thuốc hỗ trợ cho thuốc chính hoặc tăng cường công dụng của thuốc,
‘tá’ thì sao, là hỗ trợ thuốc điều trị độc tính, tính liệt hoặc phản tá
dược ức chế chủ yếu và đi kèm, mà ‘sử’, chính là dẫn đường cho các loại
thuốc nhanh chóng đến những bộ phận có bệnh hoặc là có tác dụng điều hoà với các loại thuốc.

Hắn vốn cho rằng giải thích như vậy dễ hiểu hơn một chút, nhưng đối với y tá Tiếu thì đúng là đàn gảy tai trâu, nhìn thấy y tá Tiếu mở to đôi mắt thanh tú, liên tục gật đầu, vẻ mặt hoang mang, Tiêu Biệt Ly thở dài một tiếng, biết chắc rằng cô vẫn chưa hiểu.

- Cậu nói không sai.

Bác sĩ Tiền rốt cục ngẩng đầu lên:

- Quân thần tá sử chính là bốn loại thuốc chủ phụ tá dẫn hiện nay, chỉ
là quân thần tá sử, âm dương điều hoà nói thì rất đơn giản, nếu muốn
dùng thuốc đúng cách, nói dễ hơn làm.

- Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Tiêu Biệt Ly thản nhiên nói:

- Thần Nông thường bách thảo, Đồng Quân thí thiên dược, như vậy mới giữ
được những vị thuốc tam phẩm, đơn thuốc quân, thần, tá, sử, cũng là của
cải vô tận của người đời sau, chẳng lẽ đến hiện nay lại không có người
kế thừa? Lão tiên sinh đã là người thành công, chẳng lẽ không muốn tiến
thêm một bước nữa sao?

Bác sĩ Tiền cười khổ nói:

- Tuy rằng cậu nói không sai, chỉ là cổ thư phần nhiều đã bị mất, hiện
nay còn ghi lại không tới 1%, nếu như cậu để người hiện đại đi phân biệt giống nhau như vậy, bọn họ sẽ không thể kiên nhẫn được, sinh viên bây
giờ, học Tây y nhiều hơn, học Đông y rất ít, nhưng để vài người học Đông y này có thể làm theo máy móc đã là không tệ rồi, còn những tri thức
trong sách cũng chưa học hết, chỉ dựa vào việc học hai hiểu một đã hành
nghề y kê đơn khám bệnh, bác sĩ như vậy sao có thể không khiến người ta
mắng chửi chứ, tình trạng của bác sĩ ngày nay đã ngày càng xấu đi, một
năm không bằng một năm rồi.

Tiêu Biệt Ly im lặng không nói, hiện tại hắn đương nhiên còn chưa biết,
khi đó hắn chống quân Kim, nhưng nước Kim không bị Nam Tống tiêu diệt,
ngược lại là bị một dân tộc du mục Mông Cổ tiêu diệt, tuy Nam Tống kiên
trì mấy chục năm, cuối cùng vẫn là bị vây hãm dưới thiết kỵ của người
Mông Cổ.

Vốn dĩ đời nhà Tống, là triều đại phồn vinh nhất, phát đạt nhất, có hy
vọng nhất trong lịch sử phong kiến mấy ngàn năm của Trung Quốc, có tư
liệu có thể chứng minh.

Thu nhập tài chính hàng năm của triều đại nhà Tống từng đạt tới mức cao
nhất là 160 triệu quan, giai đoạn sau của Bắc Tống mỗi năm cũng đạt được 80-90 triệu quan, cho dù mất đi Nam Tống một nửa giang sơn, thu nhập
tài chính cũng lên tới 100 triệu quan.

Đây là khái niệm gì, có thể biết được tương đối, cũng chính là năm 1571 Công nguyên, quốc gia thu vào 250 vạn lạng bạc trắng.

Hai mươi tám năm sau cải cách của danh tướng Trương Cư Chính cũng chính
là Công nguyên năm 1600, thu vào 400 vạn lượng, mặc dù sau khi Trương Cư Chính chút hơi thở cuối cùng, nhưng cải cách trên mặt tài chính bị phá
hoại rất ít, hơn nữa lúc này cách lúc Trương qua đời không đến mấy chục
năm, phỏng chừng con số này so với số thu vào khi Trương Cư Chính đương
quốc cũng không ít đi chút nào.

Cuối đời nhà Minh thiên hạ đại loạn, sau hai gọng kìm quân Kim và khởi
nghĩa nông dân, chính phủ nhà Minh trước sau gia tăng trưng thu quân
lương, quân y, quân phỉ, chính là ‘Tam hướng gia phái’ nổi danh, kết quả khiến cho lòng dân oán thán sục sôi, khói lửa nổi lên bốn phía, như vậy cách làm ‘uống rượu độc giải khát’ lúc đó thực hiện vì quốc gia đã mang tới khoản thu vào mỗi năm lên tới khoảng 1000 vạn lạng.

Đây cũng chính là nói lúc đó tổng thu nhập tài chính mỗi năm ở triều đại nhà Minh khoảng 1500 vạn lượng bạc trắng, nếu như chúng ta cho rằng tỉ
lệ đổi tiền thông thường là một lượng bạc bằng với một đồng tiền, như
vậy lúc này nguồn tài chính thu vào của triều nhà Minh không một phần
mười của Bắc Tống, không đến 1% của Nam Tống.

Cho dù đây đã là ba trăm năm sau khi Nam Tống diệt vong.

Cho dù quốc thổ triều Minh lớn hơn nhà Tống rất nhiều.

Mà tình hình tài chính triều Thanh so với triều Minh tốt hơn một chút,
cũng có Khang Càn thịnh thế mà chúng ta thường thấy trên TV, nhưng đó đa số là bởi vì thời kỳ đó cách chúng ta gần hơn mà thôi.

Bởi vì lịch sử có thể bị bóp méo!

Có thể bị người cầm quyền lúc đó xuyên tạc!

Bởi vì có một quan điểm cho rằng, ‘Khang Càn thịnh thế’ là lừa người mà
thôi, nói rằng bộ phận những người ghi lại lịch sử không coi trọng lịch
sử, lừa mình dối người.

Ở thời kỳ Khang Hy, sau chiến tranh với Nga đã ký ‘Hiệp ước Nerchinsk’
cắt lãnh thổ, nếu như là thịnh thế thì phải cắt đất nhường lãnh thổ là
điều không thể tưởng tượng được, mặc dù có rất nhiều người với nhiều
cách nói, nhưng rất khó khiến người ta tin là giả, bạn thấy thời kỳ
thịnh thế của Nhật Bản có cắt đất nhường lãnh thổ không?

Không phải độc nhất vô nhị, Ung Chính ở trong những năm ‘Khang Càn thịnh thế’ cũng đã ký kết ‘Điều ước Kiakhta’ cắt đất nhường lãnh thổ.


Hơn nữa trong thời gian ba vị hoàng đế Khang Ung Càn còn tại vị, bọn họ
đã làm gì? Tạo ra từng đợt lại từng đợt thảm án, Khang Càn mấy lần xuống Giang Nam du ngoạn lãng phí, từ thời Ung Chính lại xây dựng cải tạo
Viên Minh Viên tốn mất bao mồ hôi nước mắt của nhân dân.

Mầ các nước phương Tây cùng lúc đó khoa học kỹ thuật phát triển rất
nhanh chóng, trước đêm chiến tranh thuốc phiện, kẻ xâm lược nước Anh đã
dùng thuyền pháo, mà quân đội triều Thanh lại vẫn dùng hoả pháo của
triều Minh, thịnh thế đến trình độ này, thật sự quá vô sỉ rồi!

Nhà tư tưởng bình dân Đường Chân thời Khang Hi trong tác phẩm ‘Tiềm Thư’ có nhắc qua, năm mươi năm hưng vượng của nhà Thanh, trong bốn biển,
ngày càng nghèo đi, không nông nghiệp, không công nghiệp, không thành
thị, không tráng sĩ, ông tận mắt nhìn thấy phụ nữ Sơn Tây nhiều không
đếm hết, mà ‘Dân nước Ngô còn nhiều hơn gái phương Bắc’.

Mà thời kỳ Càn Long khi sứ giả nước Anh Ma Gani đến Trung Hoa, ghi lại
đường phố Bắc Kinh có rất nhiều ăn mày, rất nhiều dân chúng đầu bù tóc
rối, quần áo lam lũ, bởi vậy ông hình dung Mãn Thanh không phải là một
người khổng lồ, cái gọi là ‘Quốc nhân’ đang từng bước thoái hoá đến thời đại ‘Bán dã man nhân’, những ghi lại tỉ mỉ của Ma Gani.

Khó trách hiện nay còn lưu truyền cách nói giống một câu chuyện cười,
Mãn Thanh vào Trung nguyên mang tới một lợi ích duy nhất chính là thúc
đẩy sự ra đời của một số bộ phim nô lệ, cũng dẫn tới sự phát triển nhanh chóng của nền điện ảnh và sự nghiệp truyền hình trong nước.

Bảy năm Thuận Trị đầu tiên của triều nhà Thanh, cũng chính là Công
nguyên năm 1650, thu vào 1485 vạn lượng, thời kỳ Hàm Phong, Công nguyên
khoảng năm 1859, thu vào khoảng 3000-4000 vạn lượng, con số này vẫn cách rất xa triều nhà Tống hàng trăm năm trước, mà lúc này nhân khẩu trong
nước đã vượt quá con số ba trăm triệu!

Dân số ước chừng hơn gấp ba lần dân số triều nhà Tống, đến những năm
cuối triều nhà Thanh, thu nhập quốc gia mới đạt tới trình độ của triều
Tống!

Đương nhiên do nguyên nhân tỷ lệ chuyển đổi, tỷ lệ chiết suất, có thể sẽ có đánh giá cao hơn thu nhập của triều Tống, nhưng cho dù như vậy, thu
nhập của triều nhà Tống sẽ lớn hơn nhiều so với bất kỳ một vương triều
phong kiến nào đó là một sự thật không thể nghi ngờ!

Tài chính thu vào của nhà Tống lớn như vậy, có phải có nghĩa là gánh
nặng mà nhân dân phải gánh cũng rất lớn không? Đương nhiên, nhìn từ tài
chính thu nhập cá nhân thì chính là như vậy.

Nhưng, phải biết rằng, triều Tống là một trong những vương triều trong
lịch sự có hai cuộc khởi nghĩa nông dân quy mô lớn không bùng nổ trong
cả nước, chỉ có vài cuộc khởi nghĩa quy mô khá lớn, như khởi nghĩa Lý
Thuận Vương Tiểu Ba, khởi nghĩa Tống Giang, khởi nghĩa Phương Tịch, khởi nghĩa Chung Tương Dương Yêu….đều chưa từng vượt qua phạm vi một tỉnh.

Có ghi chép lại tốt đẹp như vậy ngoài ra còn có triều đại Tây Tấn, mà
Tây Tấn sở dĩ có thể như vậy, e rằng một nguyên nhân rất lớn chính là
tuổi thọ của nó thật sự rất ngắn, căn bản không kịp bùng nổ khởi nghĩa.

Đương nhiên, một lý do rất lớn khiến người ta cho rằng Triều nhà Tống
nhân dân sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng chính là truyện Thuỷ Hử, tạm
thời không nhắc tới thành phần hư cấu trong truyện, thực ra nhìn từ
truyện Thuỷ Hử, nguyên nhân chủ yếu những hảo hán bị ép tới Lương Sơn
vào rừng làm cướp hoặc là bị người khác hãm hại, hoặc là phạm tội, hoặc
là bị bắt tới lừa người ở Lương Sơn, những người thật sự không có cơm
ăn, không sống tiếp được mà lên Lương Sơn lại rất ít.

Nhưng trong truyện Thuỷ Hử, chúng ta có thể nhìn thấy một cấm quân cấp
quân doanh có thể lấy ra ngàn quan tiền mua một thanh đao, mà trong ‘Tam ngôn nhị phách’, hoặc là ‘Liêu trai chí dị’ chúng ta cũng có thể nhìn
thấy, ‘Bách kim’ ở lúc đó cũng đã là một người sản xuất ra.

Đại thần Bắc Tống từng oán giận thời xa hoa lãng phí đã qua nói, nông
dân bây giờ cũng đeo giày chất tơ tằm, khó trách có học giả phương Tây
nói trình độ cuộc sống của một quận chúa châu Âu còn không bằng một binh sĩ canh cửa thành ở Đông Kinh Biện Lương.

Khi có thương nhân Marco Polo đến từ thành phố Venice phồn hoa nhất
phương Tây chỉ là hấp thu rất ít văn minh con người đại Tống, lại cảm
thấy hoa cả mắt, người như đang ở thiên đường nhân gian.

Chỉ là loại huy hoàng này cũng dừng khi thiết kỵ giẫm lên, kiên quyết
không chịu đồng hoá, quý tộc Mông Cổ có ý đồ dùng phương thức thống trị
thảo nguyên sa mạc để thống trị Trung nguyên, lập tức làm cho xã hội
triều nhà Tống đình trệ đi tới nền kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa
thậm chí đi ngược lại thành xã hội nô lệ.

Gần trăm năm sau, tuy rằng người Hán khởi nghĩa lấy lại chính quyền quốc gia, nhưng Chu Nguyên Chương lại sai lầm chấp nhận giáo huấn cải cách
thất bại của Vương An Thạch, mở rộng bánh xe lịch sử, quốc gia xã hội
lại quay lại nền kinh tế tự nhiên tự cung tự cấp, tình hình này vẫn kéo
dài cho tới khi người Anh lái chiến hạm vào Châu Giang khẩu!

Mà chính là bởi vì thiết kỵ dã man chinh phục, giẫm lên và phá hoại, tích luỹ mấy ngàn năm đã không còn là bao!

Mà y luận được lưu giữ lại chỉ là một kho báu của Trung Quốc, mà không phải là một cái duy nhất!

Tiêu Biệt Ly cũng không biết, bọn họ chống lại quân Kim mặc dù là dựa
vào lòng nhiệt huyết, muốn đuổi giặc hồ, trả lại Trung Hoa của chúng ta, nhưng là chuyện cứu vãn lại sự hưng thịnh của dân tộc.

Chỉ là, đó là một trận chiến tranh chủ định là không có kết quả.

Hy vọng, cũng giống như ánh chiều tà màu đỏ, đã khuất dần sau vách núi rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận