Lãng Tử Tại Đô Thị

- Đúng rồi.

Hai mắt bác sĩ Tiền đột nhiên toả sáng, tuy rằng không phải là mắt sáng như đuốc, nhưng cũng sáng như mắt sói:

- Cái gì mà Đồng Quân hái thuốc mà cậu vừa nói? Cậu thấy qua chưa?

Bác sĩ Tiền là thầy thuốc nhiều năm, cũng có kho tàng, bí mật không
truyền ra ngoài của riêng mình, rất nhiều thứ cũng là ghi chép bút ký,
sưu tầm chỉnh lý, lúc này nghe thấy truyền thuyết Đồng Quân hái thuốc,
sao có thể không kích động chứ.

Đồng Quân, Hoàng đế lúc bấy giờ, theo ‘Chiết Giang thông chí’ ghi lại,
‘Đồng Quân ở dưới cây đồng huyện Đông Sơn, những cành cây khác che lại,
che phủ vài mẫu, nhìn từ xa như nhà cửa ruộng đất, người ta hỏi tên của
người này, thì gọi là Đồng, nhân danh là Đồng Quân’. Thành quả thuốc
thang của ông được người đời sau tổng hợp thành ‘Đồng Quân thải dược
lục’, quyển sách đã trở thành một trong những cuốn sách sớm nhất ghi lại các loại thuốc, chỉ là hiện nay đã thất truyền rồi.

Tiêu Biệt Ly khẽ gật đầu, để chén thuốc xuống:

- Không sai.

- Cậu thật sự thấy qua rồi?

Bác sĩ Tiền dùng ánh mắt khó có thể tin hỏi:

- Nhưng quyển sách này sớm đã thất truyền rồi! Chỉ là những quyển y thứ khác ghi lại có quyển sách này mà thôi!

Tiêu Biệt Ly hiểu được đôi chút, xem ra thời đại này không chỉ có y học
xuống dốc, rất nhiều điển tích cũng đã thất truyền, tuy nhiên ‘Đồng Quân thải dược lục’ này hắn nhìn thấy được từ trong tay của Bất tử thần y
Bạch bất trị.

Nói là khéo, là vì y đạo của Bạch bất trị này thật sự cao minh, nhân
phẩm lại không được tính là tốt, trước nay trị bệnh cứu người không khi
nào trị miễn phí, chỉ là người này giỏi võ, cũng không được tính là tinh thông, cách trị bệnh thường yêu cầu người luyện võ dạy ông ta vài
chiêu, kết quả là rơi vào lòng tham không đáy, nhận kết quả không mấy
tốt đẹp.

Năm đó Tiêu Biệt Ly biết trong tay ông ta có bản ghi chép ‘Đồng Quân
thải dược lục’, lúc này mới cố ý tới cầu cứu, Tiêu Biệt Ly lúc đó còn là một đại hiệp, danh tiếng trong giang hồ cũng không tính là lớn, Bạch
bất trị còn không coi hắn ra gì.


Chỉ là sau khi Tiêu Biệt Ly thi triển ‘Thần quỷ nan đào cầm nã thủ’, ba
chiêu khiến Bạch bất trị té ngã về phía sau, Bạch bất trị mới chấp nhận, muốn Tiêu Biệt Ly dạy cho ông ta chiêu cầm nã thủ này.

Chỉ là Tiêu Biệt Ly không những không có bệnh gì, nhất thời cũng không
tìm được bệnh gì để ông ta khám, yêu cầu duy nhất chính là Bạch bất trị
cho hắn xem ‘Đồng Quân thải dược lục’ trong một canh giờ.

Bạch bất trị vui mừng, lập tức lấy sách ra cho hắn xem, cũng ở bên cạnh
không rời, sợ hắn cướp đi mất, tuy rằng y thuật ông cao minh, nhưng đầu
óc không nhanh nhẹn, dựa vào bản lãnh của Tiêu Biệt Ly, nếu như thật sự
muốn cướp, ông ta có cách gì chứ? Tuy nhiên Tiêu Biệt Ly cũng tôn trọng
lời hứa, còn chưa đến một canh giờ đã trả lại sách y cho Bạch bất trị.

Bạch bất trị có chút kỳ quái, hỏi hắn thấy quyển y thư này thế nào, Tiêu Biệt Ly chỉ nói tối nghĩa khó hiểu, nghe danh không bằng gặp mặt, tuy
nhiên cũng tận tâm dạy cho ông ta ‘Thần quỷ nan đào cầm nã thủ’.

Bạch bất trị đương nhiên vui mừng, nhưng đối với suy nghĩ của Tiêu Biệt
Ly về ‘Đồng Quân thải dược lục’ khiến ông cười không ngừng, quyển sách
này ông có được từ một kỳ nhân, dựa vào bãn lĩnh của ông, vừa nghe liền
biết là một y thư bảo điển khó có được, ông cho rằng Tiêu Biệt Ly là một người không hiểu y thư, học đòi văn vẻ muốn tìm kiếm thứ mới lạ, lại
không ngờ Tiêu Biệt Ly là kỳ tài, trong thời gian ngắn ngủi một canh giờ đã thuộc hết cuốn ‘Đồng Quân thải dược lục’, sau đó có tác dụng không
nhỏ đối với những cuộc Bắc chinh ở quân Nhạc gia.

Chỉ là chuyện mới như ngày hôm qua, lại trở thành hồi ức, nghĩ tới đây, Tiêu Biệt Ly có chút ảm đạm.

Chỉ là hắn lại không ngờ tới, loại trí nhớ siêu cường này không những có ích cho việc hắn nhớ y thư, cũng không thể thiếu trong việc hắn thích
ứng nhanh hơn với thời đại này.

Nhìn thấy người thanh niên trước mặt trầm mặc không nói, ông Tiền có chút lo lắng:

- Cậu thật sự thấy qua sao?

Tiêu Biệt Ly tỉnh táo lại, nhìn y tá Tiếu một lát, thản nhiên nói:

- Nếu như tôi nói nhìn thấy qua, không biết ông có cho rằng tôi đang nói dối không?

Y tá Tiếu rúng động, thoáng suy nghĩ, ông Tiền cũng vội nói:

- Sẽ không đâu, sẽ không đâu, tôi ngàn tin vạn tin.

Ông già này thực ra cũng có chút hoài nghi, ‘Đồng Quân thải dược lục’
này nếu như có thể xuất hiện, vậy cảm thấy đó là sự kiện chấn động giới y học, cả nước, thậm chí là toàn thế giới, cơ hội này đương nhiên là thà

giết lầm còn hơn bỏ sót, cho dù có được vài ba câu, cũng đã dùng được vô cùng rồi.

- Tôi thấy qua.

Tiêu Biệt Ly trầm tư, rốt cục nói

- Vậy….Vậy cậu có thể cho ta xem một chút không?

Ông Tiền không kìm được nội tâm kích động, gần như mặt đỏ tai nóng, tim đập dồn dập.

Hai vợ chồng họ Lâm cũng có chút giật mình, bọn họ không biết chỗ quý
giá của ‘Đồng Quân thải dược lục’, nhưng lo lắng con trai lỡ như không
giao ra được thải dược lục gì đó, lão già này sẽ gây cho con trai không
ít phiền phức.

Quả nhiên, thiếu niên trên giường lắc đầu nói:

- Tôi không lấy ra được.

Nếu như hắn muốn lấy ra quyển y thư kia, chỉ sợ chỉ có thể quay lại
triều Tống, chỉ là thần thức của hắn tới hiện đại, đến cả quần áo cũng
không mang tới, huống chi là y thư?

Bác sĩ Tiền thất vọng, vẫn thử hỏi lại:

- Vì sao?

Ông cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, mặc dù biết mình sắp ảo tưởng rồi.

- Bởi vì quyển sách đó….Quyển sách đó tôi làm mất rồi.

Nghĩ nửa ngày, không thể nói là quên ở đời nhà Tống rồi, không lấy về được, chỉ có thể nói mất rồi.

Đã cho rằng người thanh niên này nói mạnh miệng thôi, chỉ là ông Tiền
này vẫn còn nghi hoặc, dựa vào cách cậu ta kê đơn thuốc, vừa ngửi liền
ngửi ra hai vị thuốc mình thêm vào, đây không phải là một người đơn
giản, nói không chừng cũng có cao nhân chỉ điểm, hoặc là sau lưng cậu ta là cao nhân có quyển sách quý kia?

Nghĩ tới đây, trong lòng lão tim đang đập thình thịch:


- Không được, phải bái sư.

Ông Tiền đột nhiên thốt lên một câu như vậy, trong lòng cũng nghĩ, trước tiên lôi kéo làm quen với cậu thanh niên này, sau đó dựa vào đó làm
quen với cao nhân phía sau cậu ta, sau đó tìm cơ hội tìm kiếm ‘Đồng Quân thải dược lục’.

Y tá Tiếu có chút kinh ngạc, đi tới bên cạnh lão Tiền:

- Bác sĩ Tiền, vài ngày trước viện trưởng Triệu mang tới cho ông mấy
sinh viên ông không thèm, lần này sao lại chủ động nhận đồ đệ vậy, không được, muốn nhận đồ đệ, cũng phải tính cả tôi nữa đấy.

Cô nửa đùa nửa thật nói, cô đương nhiên cũng không muốn cả đời làm y tá, nếu như có cơ hội học chút gì đó thì đương nhiên càng tốt.

Lão Tiền quay đầu, hình như mới chú ý tới y tá Tiếu, nói thầm:

- Ai nói tôi muốn nhận đồ đệ?

Y tá Tiếu sửng sốt:

- Không phải ông vừa mới nói bái sư gì đó sao?

- Đúng vậy, tôi sẽ bái cậu thanh niên này là sư phụ.

Nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi, bác sĩ Tiền nói rõ từng chữ một.

- Ông nói cái gì?

Y tá Tiếu gần như không thể tin vào lỗ tai của mình, ông bác sĩ già bái một sinh viên đại học là sư phụ?

- Bác sĩ Tiền, ông nói đùa rồi.

Dì Hà rốt cục không nhịn được đi lên phía trước:

- Con trai tôi có tài đức gì, có thể khiến người khác bái làm sư phụ chứ, y tá Tiếu tới rồi, để tiêm thuốc xong rồi nói đi.

Trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc, bái sư hay không bái sư cũng không
quan trọng, chỉ muốn bệnh tình của con trai sớm ngày tốt lên, đeo bình
thuốc như vậy cả đời, dì Hà vẫn cứ không tin tưởng Đông y lắm.

- Tiêm, tiêm cái gì mà tiêm, không cần.

Bác sĩ Tiền nhếch lên:

- Cậu ta hôm nay không phải đã uống thuốc rồi sao, lại tiêm nữa cơ thể sao có thể chịu được chứ?

Câu nói cuối cùng doạ dì Hà, giật mình đứng tại chỗ:

- Vậy làm sao bây giờ?


- Cái gì mà làm sao bây giờ?

Bác sĩ Tiền lớn tiếng nói:

- Các người hoàn toàn là lãng phí tiền bạc, tiểu huynh đệ có bản lĩnh
lớn như vậy, tự mình kê chút thuốc là được rồi, hà tất gì phải ở bệnh
viện chịu tội này chứ, qua hai ngày nữa, trước khi cậu đi nhất định phải nhận tôi là đồ đệ.

Mọi người thiếu chút nữa thì tẽ ngã.

Lúc này ông lại xưng là huynh đệ, càng mặt dày hơn gọi là thầy, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Tiêu Biệt Ly cũng có chút kinh hãi, Bạch bất trị so với ông Tiền này còn không dày mặt bằng, nhân vật như vậy mình có thể ứng phó, huống chi là
người ở trước mặt.

- Lão tiên sinh thực ra không cần bái sư, không phải là ông chỉ muốn
biết được tung tích của ‘Đồng Quân thải dược lục’ từ miệng tôi sao?

Tiêu Biệt Ly không nhanh không chậm nói.

Mặt lão già hơi đỏ lên, biết được người thanh niên này trí tuệ hơn
người, lại vừa nhìn có thể biết được ý đồ của ông, ho khan một tiếng:

- Học vô tiên hậu, đạt giả vi tiên liễu, tiểu huynh đệ cao minh hơn tôi, tôi thật tâm thỉnh giáo mà.

- Tôi tuy rằng trong tay không có ‘Đồng Quân thải dược lục’, tuy nhiên đã nhớ lại trong đầu.

Tiêu Biệt Ly mỉm cười nói.

- Tốt, tốt, tốt.

Ông Tiền nét mặt rạng rỡ, đây không phải ngượng ngùng, mà là hưng phấn,
nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt, trong đầu chỉ muốn, làm sao có
thể moi được hàng từ trong bụng của cậu ta ra.

- Như vậy đi, tôi nghĩ qua mấy ngày nữa là tôi có thể rồi, mấy ngày này
ông cần phải tới đây, tôi sẽ nói cho ông biết những gì tôi biết, không
biết ông có rảnh không?

Tiêu Biệt Ly cũng không giống Bạch bất trị, là nhân vật cái gì cũng quý
trọng, hắn lại cảm thấy nếu như y thuật hữu dụng, có thể tạo phúc cho
bách tính, ai biết cũng giống nhau thôi.

- Rảnh, rảnh chứ.

Bác sĩ Tiền liên tiếp nói, hai mắt đỏ lên, khuôn mắt đỏ bừng:

- Thầy Lâm, hôm nay tôi rảnh, không biết thầy Lâm thầy….hôm nay thầy có rảnh không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận