Lăng Nhục Người Yêu Của Mình

Từ sau khi nghe đề nghị của Lâm Lập, Trần Bân đã dự mưu thật lâu, đem một tháng tiền lương mua 9 chiếc máy camera, sau đó thừa dịp Phương Thanh không chú ý đem lắp đặt ở phòng trong và phòng ngoài, tuy không phải là 360 độ không góc chết, nhưng cũng có thể đem tất cả động tác trong phòng quan sát rõ ràng. Trần Bân phi thường thỏa mãn kiệt tác của chính mình, nhanh chóng gọi điện thoại cho Phương Thanh nói đêm nay mình tăng ca không về nhà, cầm notebook đi thẳng đến cùng khách sạn đã hẹn cùng Lâm Lập.

Trần Bân ngẩng đầu nhìn bảng số phòng "521", xác định là phòng này, vừa định nâng tay gõ cửa, ai ngờ cửa đã được mở từ bên trong.

"Trần tiên sinh! anh trễ giờ, tôi chờ anh thật lâu!"

Lâm Lập mỉm cười đầy mặt đứng ở cửa, áo sơ mi cùng quần bò đơn giản thể hiện hương vị thanh xuân tuổi trẻ, Trần Bân liền chịu không nổi cái loại này khí chất này của Lâm Lập, hình dung như thế nào?

"Tiểu thịt tươi!"

"Trần tiên sinh, anh nói cái gì?" Lâm lập tươi cười không giảm, hơi cúi đầu kéo gần cự ly hai người.

Trần Bân không nghĩ tới chính mình lại không khống chế nói ra miệng, có chút xấu hổ khụ khụ, đẩy thanh niên đang che trước mặt mình, cúi đầu nói: "Không có gì......"

Thao! Tầm mắt rơi xuống trên chân Lâm Lập, Trần Bân nhịn không được mắng ở trong lòng. Không cúi đầu còn tốt, vừa cúi đầu xuống liền thấy Lâm lập đi dép lê để lộ ngón chân ở bên ngoài, không phải là màu sắc thường thấy, tuy các ngón chân hơi tái nhợt nhưng lại mượt mà thon dài, móng chân cắt gọt sạch sẽ, không biết vì cái gì Trần Bân lại cảm giác những ngón chân này khêu gợi muốn đòi mạng.

Mẹ! ngay cả ngón chân cũng đẹp hơn so người khác, thật mẹ nó phục cậu ta mà! Trần Bân thả lỏng caravat trên cổ, ra vẻ bình tĩnh vòng qua Lâm Lập, đi đến sô pha ngồi xuống, cầm Notebook chuẩn bị giám thị Phương Thanh.

Đối với sự lãnh đạm của Trần Bân, Lâm Lập cũng không để ở trong lòng, rót một ly nước ấm đặt ở trước mặt anh: "Trần tiên sinh uống chút nước ấm, để ngừa trong chốc lát nhìn thấy hành vi không kiềm chế của Phương lão sư lại xúc động."

"......" Trần Bân từ trước màn hình ngẩng đầu, tà mắt liếc Lâm Lập một cái.

Lâm Lập bật cười, nhún vai nói: "Trần tiên sinh anh trước chậm rãi thưởng thức, tôi đi tắm trước!"

Trần Bân không tiếp lời, thân thể thả lỏng tựa vào trên sô pha nhìn hình ảnh bên trong màn hình.

"Rào rào......"

Ân, Lâm Lập bắt đầu tắm rửa, Trần Bân nhìn hình ảnh bên trong của Phương Thanh suy nghĩ có chút bay xa.


Bên trong máy tính Phương Thanh đã làm xong cơm Tây đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó bước nhanh vào phòng.

Trước mắt Trần Bân lại xuất hiện một khung cảnh khác. Phương Thanh lưu loát từ trong ngăn tủ cầm ra một chiếc quần lót tình thú, sau đó cởi hết quần áo mặc vào, đứng ở trước gương õng ẹo tạo dáng, thậm chí phun nước hoa bên dưới nách, trong kẽ mông, ngay cả nơi riêng tư cũng không bỏ qua, cuối cùng xoa hai tay vỗ vỗ lên mông, vừa lòng mặc thêm một chiếc sơmi trắng so với thân hình lớn hơn rất nhiều bước chân ra ngoài.

Thao! tao kỹ nữ! Trần Bân gắt gao nhìn chằm chằm màn hình bên trong, trận thế này chắc là muốn mời người khác đến nhà, quả nhiên một khi hắn không ở nhà, tao hóa này liền tìm các loại kê ba thượng tao động của mình! Trần Bân trong lòng hơi có chút không thoải mái, vừa nghĩ nếu Phương Thanh không lạm giao, không phải tương đương chính mình không có được niềm vui này sao, ân, nháy mắt lại lạnh nhạt xem tiếp......

Trần Bân không tỏ vẻ gì tiếp tục quan sát, quả nhiên, không đến năm phút sau, cửa nhà liền được Phương Thanh mở ra, một tên trung niên có chút mập mạp mang theo vài chiếc túi được đóng gói tinh xảo bước vào, Phương Thanh thập phần nhiệt tình nhào vào trong lòng hắn, thuận tay tiếp nhận túi giấy, không chút nào để ý bàn tay đang sờ loạn tại eo nhỏ của mình.

"Con mẹ nó!" Trần Bân mắng một câu, bắt chéo chân, châm một điếu thuốc một bên trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Trên màn hình Phương Thanh đang ngồi trong lòng tên đại thúc trung niên, gương mặt nhộn nhạo muốn xem bên trong chiếc túi là gì, tùy ý để gã kia sờ hai chân trắng nõn của mình.

Trần Bân nhìn vài món quần áo hàng hiệu kia, mới hiểu được tại sao quần áo bên trong tủ của Phương Thanh ngày càng nhiều, thì ra là bên ngoài câu được rùa vàng.

Hai người bên trong màn hình cũng mặc kệ Trần Bân tâm tư ngổn ngang, bàn tay đại thúc trung niên đã vói vào áo sơmi trắng của Phương Thanh sờ soạng, thuận tiện đáng khinh liếm lộng trên cổ. Phương thanh phản ứng ôm lấy cổ gã, híp mắt hưởng thụ ngồi trong lòng nam nhân xoay đến xoay đi, nếu có thể nghe thấy thanh âm, lúc này Phương Thanh nhất định bắt đầu rầm rì dâm ngôn lãng ngữ.

Quan sát Phương Thanh bị người khác dâm loạn, Trần Bân khố hạ bắt đầu phản ứng, thấy Lâm Lập còn tắm rửa trong phòng tắm, liền thả tâm, cởi khóa kéo quần, đem tính khí bán cương giải phóng ra.

Lúc này Phương Thanh đang ngồi trên đùi nam nhân, áo sơmi trên người được bản thân mở rộng lộ ra lồng ngực tuyết trắng, tên kia một bên vùi đầu liếm lộng núm vú Phương Thanh, một bên hai tay xoa nắn mông nộn đang hướng nơi riêng tư của mình cọ sát.Phương thanh ôm đầu, cánh môi hé mở, khẳng định là thích đến gọi bậy!

Trần Bân trong lòng nghĩ khi Phương Thanh bị người hấp núm vú dâm đãng kêu, phối hợp hình ảnh trước mắt, côn th*t có một chút dựng đứng lên.

"Thao, lão đầu, đừng mãi lo liếm núm vú, mau ngoạn thí mắt đi!" Trần Bân nhìn lo lắng suông.

Khả năng thấy Phương Thanh bị liếm cả người phát run, nam nhân trung niên lúc này mới buông tha đầu v* nhuyễn miên, đem Phương Thanh đẩy ngã lên sô pha tại phòng khách, tách mở hai chân thon dài, bắt đầu chơi nhục huyệt.

"Ah, Phương lão sư đang bắt đầu phát lãng sao?" Lâm Lập đem khăn mặt ném sang một bên, lấy tay vuốt mái tóc ẩm ướt lên, lộ ra vùng trán trơn bóng. Từng giọt nước theo lồng ngực kiện mỹ trần trụi lăn xuống, xẹt qua đường cong săn chắc biến mất tại khăn tắm bên dưới.


Trần Bân hiện tại bị vây trong trạng thái xấu hổ, vốn côn th*t đang cương cứng nhìn thấy nửa người cường tráng của Lâm Lập lập tức kích động run lên, nhất là cảm giác làn da chỗ xương quai xanh mà Trần Bân đã từng được chính miệng hưởng qua, nhất thời côn th*t cứng rắn phát đau, chỉ có thể làm bộ như bình tĩnh nhìn máy tính, tay lại gắt gao nắm chặt thành quyền, đầu dựa ra phía sau đệm sô pha.

Lâm Lập nhìn Trần Bân đang giương mắt nhìn chằm chằm máy tính, nhướng mày, nới lỏng khăn tắm ngồi xuống cạnh Trần Bân, sau đó giống như không xương cốt tựa vào trên người hắn, bàn tay ướt sũng dán vào khố hạ bên ngoài tây trang, chậm rãi xoa nắn, miệng dán vào bên tai Trần Bân thấp giọng nói: "Trần tiên sinh, đam mê này của anh thật sự là kéo dài nha!"

Nghe thanh âm trầm thấp của Lâm Lập, Trần Bân từ đỉnh đầu đến tứ chi bắt đầu lan tràn cảm giác tê dại,  không khí chung quanh phảng phất như bị Lâm Lập biến thành ẩm ướt, thân hình nam tính ấm áp gắt gao dán sát Trần Bân, tuy không có trực tiếp làm tình, nhưng loại trạng thái này lại khiến tế bào cả người hắn đều hưng phấn kỳ diệu  không thể nói rõ.

Lâm Lập cảm nhận được trong chớp mắt toàn thân Trần Bân có chút căng thẳng, cong khóe miệng vô thanh cười một tiếng, ôn nhu cầm tính khí đã trướng lên đỏ tím của Trần Bân kiên nhẫn chậm rãi triệt động: "Trần tiên sinh, Phương lão sư mông muốn bị người khác thao nở hoa rồi!"

Trần Bân thanh tỉnh một chút, nhìn bên trong màn hình Phương Thanh đang bị nam nhân trung niên đặt ở trên bàn ăn, há to miệng, nâng cao mông, bộ dạng sung sướng hưởng thụ. Lão trung niên cũng ra sức ôm mông Phương Thanh, một trước một sau thẳng lưng.

"A, Phương lão sư thật sự rất tao, mông một ngày không bị thao thì không thoải mái a!"

Lời này không biết như thế nào có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa, Trần Bân nghiêng người nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lâm Lập, ngay sau đó há miệng tại môi mỏng cua cậu ta cắn một ngụm, tiếp đó vỗ vỗ khuôn mặt Lâm Lập: "Lâm lập khẩu giao cho tôi, tôi muốn thao miệng cậu!"

"A, được!" Lâm Lập cười có chút ý vị thâm trường, thuận theo ngồi xổm xuống giữa hai chân Trần Bân, nhướn mày nhìn hắn: "Trần ca...... Một bên nhìn Phương lão sư bị thao, một bên để tôi khẩu giao cho anh, cũng không phúc hậu quá đi, Trần ca!"

Không biết vì sao Trần Bân đặc biệt thích Lâm Lập gọi mình là Trần ca, giống như tác động vào thần kinh nơi nào đó ở khố hạ vậy, vừa nghe kê ba liền run lên, Trần Bân giơ tay tại đỉnh đầu Lâm Lập sờ sờ, có ý tứ an ủi "Được rồi, tôi thích xong sẽ cho cậu thích!"

Vừa mới dứt lời liền thấy hai mắt Lâm Lập sáng lên, nhếch miệng cười nói: "Trần tiên sinh nói chuyện phải giữ lời nha!" Nói xong một tay đỡ đùi Trần Bân, một tay xoa nắn dương v*t cùng túi trứng, há mồm liền đem quy đầu ngậm vào trong miệng.

"Ân......" Thình lình được bao bọc trong khoang miệng cực nóng khiến lỗ chân lông Trần Bân đều được thư giãn, hắn đem mười ngón luồng vào trong tóc Lâm Lập, theo bản năng xoa xoa đỉnh đầu thanh niên đang liên tục lên xuống nơi khố hạ.

Trần Bân một bên hưởng thụ một bên nhìn màn hình, Phương Thanh hai chân đang cuốn lấy eo nam nhân trung niên, mông nhục phì nộn bị gã niết ở trong tay, dùng lực sáp lộng, bị hai bên cùng kích thích khiến khoái cảm như thủy triều mãnh liệt mà đến, khi cao trào Trần Bân còn sợ làm bị thương yết hầu Lâm Lập, lưu luyến không rời từ khoang miệng cực nóng thoải mái rút ra, một cỗ tinh dịch phun thẳng lên khuôn mặt tuấn tú của cậu ta.

"......" Lâm Lập híp mắt thò tay sờ lên gương mặt đầy tinh dịch, sau đó trước mặt Trần Bân, đặt vào trong miệng liếm mút: "Trần tiên sinh, hương vị có chút nồng......"


Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú bị tinh dịch chính mình phun lên, Trần Bân có chút đắc ý không nói nên lời, nâng đầu Lâm Lập lên, không quản vấn đề tinh dịch có bẩn hay không, động tác nhanh chóng ngậm lên môi mỏng của Lâm Lập.

Hương vị này thật sự không thế nào tốt được, tràn đầy mùi bạch dịch, nhưng lại khiến người ta tình dục khó nhịn, xúc động càng thêm kịch liệt.

Không biết lúc nào tây trang cùng áo sơmi của Trần Bân đã bị Lâm Lập cởi xuống, toàn thân trên dưới chỉ còn caravat lỏng lẻo đang ở trên cổ, cộng thêm đôi tất màu trắng trên chân. Lâm lập khăn tắm cũng đã không thấy bóng dáng, hai người điểu đối điểu, miệng đối miệng, nằm trên sô pha, tiếp tục kịch liệt dây dưa.

"Trần ca......" Lâm lập vừa phát lực đem Trần Bân đặt ở dưới thân, tách mở hai đùi rắn chắc Trần Bân liền muốn cúi người xông đến.

Trần Bân nhất thời hoảng hốt, nhanh chóng đẩy bả vai Lâm Lập: "Tôi thao, tiểu tử cậu có phải không muốn làm trơn liền trực tiếp cắm vào! tôi thao, cậu muốn làm như vậy tôi liền kiện cậu cưỡng gian!"

Lâm Lập "phốc xuy" cười ra tiếng, cúi đầu hôn lên ngực Trần Bân: "Trần ca, tôi nào có thô lỗ như vậy!" Nói xong từ một bên cầm lấy thuốc bôi trơn đổ ra đầy tay, dùng ngón tay vói vào hậu huyệt của hắn chậm rãi khuếch trương.

"Trần ca, chỗ đó của anh khít quá!" Lâm lập nghiêng đầu đối diện với ánh mắt đang trừng lên của Trần Bân nói.

"Cậu đừng nhiều lời vô nghĩa!" Thông đạo bài tiết bị người khác mở ra thật sự là vừa đau lại vừa xấu hổ, Trần Bân cau mày nhìn thanh niên đang nằm trên hắn, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, giờ phút này cũng không còn nhìn tình huống của Phương Thanh, khó thở hổn hển đánh vào đầu Lâm Lập một cái.

"Ah!" Lâm Lập nhịn đau nhe răng, sau đó không hề báo trước rút ba ngón tay đang khuếch trương ra, đem côn th*t vô cùng cứng rắn nhắm ngay nhục huyệt của Trần Bân thẳng tắp đến cùng.

"Thao!" Trần Bân gắt gao chế trụ bả vai thanh niên, tuy rằng mặt sau đã có kinh nghiệm lần trước, nhưng trừ Lâm Lập cũng không có người thứ hai từng dùng qua nơi này, đã lâu chưa làm hậu huyệt lại yếu ớt giống xử nam, làm sao chịu được loại xâm nhập thô lỗ này!

Trần Bân càng nghĩ càng không cam tâm, một ngụm cắn lên vai Lâm Lập. Nhìn động tác của Trần Bân, Lâm Lập rất muốn cười, nhưng lại sợ Trần Bân sĩ diện, sinh khí sẽ không cho cậu thao nữa, vì thế chỉ có thể cố nén cười, xoa nắn nhẹ nhàng bên eo cùng côn th*t bán cương của Trần Bân.

"Trần ca bên trong có chút khô, nhưng thật là thoải mái"

"......"

"Trần ca anh có thoải mái không? Tôi thao anh rất thoải mái phải không?"

"......"

"Trần ca, anh sao lại không lên tiếng, tôi muốn nghe tiếng anh rên rĩ nha"

"......"


Không thể nhịn được nữa, Trần Bân mặc kệ côn th*t đang ở trong cơ thể, dùng sức cùng Lâm Lập đổi vị trí, ngồi lên người Lâm Lập, "ba ba" vỗ vài cái lên lồng ngực săn chắc của nam nhân, đỏ mặt tía tai quát: "Gọi em gái cậu, lão tử không phải tao 0, làm sao có thể dâm đãng rên rĩ! muốn kêu cậu kêu đi!"

Chậc chậc, Lâm Lập trong lòng nói thầm, tạc mao. Vì thế cũng không tiếp tục đùa giỡn, bắt lấy eo Trần Bân, đại lực hướng lên thao lộng.

Bên kia Phương Thanh đã sớm cùng tên đại thúc kia dời trận địa, Trần Bân hiện tại cũng không còn chú ý thưởng thức Phương Thanh bị người khác lăng nhục, cắn chặt răng một lòng một dạ tập trung vào tình ái cùng Lâm Lập.

Ngày hôm sau Trần Bân vừa mở mắt liền thấy  khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lập gần bên, hồi tưởng lại chi tiết tối hôm qua, thật sự là lòng tự trọng đều bị chó ăn rồi! Trần Bân đỡ eo đau mỏi trong lòng trăm hồi luân chuyển, vốn muốn lăng nhục Phương Thanh, kết quả Phương Thanh bị người ta làm mấy lần cũng không biết, chỉ nhớ rõ Lâm Lập cùng hắn trên sô pha làm một lần sau đó chuyển đến trên giường, sau đó lại trong phòng tắm làm loạn một trận, Trần Bân bóp trán thở dài một hơi.

"Ân...... Trần ca anh tỉnh?" Lâm Lập dụi mắt, trong tiếng nói có chút giọng mũi. Trần Bân coi như không nghe thấy, nhặt lên quần lót trên sô pha mặc vào.

"Trần ca, hôm nay là thứ bảy có thể ngủ tiếp một chút!" Trần Bân mặt không chút thay đổi tiếp tục mặc quần.

"Trần ca có muốn ăn xong điểm tâm rồi hãy đi!" Trần Bân cuối cùng cũng mặc xong áo sơmi cầm lấy máy tính trên bàn liền hướng ra cửa.

"Ai, Trần ca khoan đã!" Lâm lập dùng ga giường quấn lại, ủy khuất đuổi theo Trần Bân tới cửa.

"Trần tiên sinh, anh......anh nhớ gọi điện cho tôi nha."

Gặp bộ dạng như bị người khác vứt bỏ của Lâm Lập, Trần Bân khóe miệng cong lên, đứa nhỏ này hình như không phân rõ cúc hoa của ai bị thất thủ thì phải!

"Ai......" Trần Bân thở dài, nâng tay xoa đỉnh đầu Lâm Lập, có chút bất đắc dĩ nói: "Về đến nhà sẽ nhắn tin cho cậu." Nghe Trần Bân cam đoan, Lâm Lập trong mắt tràn đầy ý cười.

"Cái kia, Lâm Lập đem ga giường buông ra." Trần Bân có chút ngượng ngùng sờ mũi, ngày hôm qua mệt như vậy, hắn quyết định muốn bồi thường chính mình, thưởng thức cảnh đẹp một chút.

Lâm lập không rõ ràng cho lắm, bất quá cũng nghe lời buông lỏng, lộ ra toàn bộ lồng ngực trơn bóng, cơ ngực rắn chắc rõ ràng.

Ánh mắt Trần Bân chằm chằm nhìn thẳng nửa người trên của thanh niên một hồi lâu, sau đó lau mặt, thở ra một hơi, vừa lòng xoay người rời đi.

"A......" Lâm Lập nhìn cửa bị đóng lại, khóe miệng ngoắc ngoắc, mặt đầy tự tin, về lại bên giường tiếp tục ngủ bù.

🌸🌸🌸HOÀN🌸🌸🌸


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận