Làm Sao Để Trở Thành Một Nhân Vật Ma Tôn Phản Diện Hợp Lệ


Edit: Hỏa Thượng
Beta: Thủy Miên
Chương 5: Tiểu Kính Tử
oOo
Tạ Phi Ngôn cảm thấy tên này đúng là kỳ quái.
Nói rõ xem, ngươi đỏ mặt cái gì?
Bộ dáng hệt như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch bị người ta tỏ tình, ngươi xem ngươi kìa, nhìn như nào cũng phải bốn chục tuổi, làm sao...!Ô?
Tạ Phi Ngôn đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngưng thần nhìn kỹ.
Mà người áo xanh đối diện thì lại xù lông: "Ngươi nói bậy! Ngươi nói hươu nói vượn!!"
Gương mặt người áo xanh rõ ràng vừa già vừa xấu, mà vì cử chỉ hoang mang ngượng ngùng của hắn, lại sinh ra một loại cảm giác thiếu niên ngây ngô, ngon miệng vô cùng, khiến Tạ Phi Ngôn cảm thấy cái mặt quỷ này cũng không xấu đến vậy.
Tạ Phi Ngôn âm thầm dụi dụi con mắt, trong lòng càng ngờ vực.
"Ngươi sao lại nhìn quen mắt dễ sợ?" Tạ Phi Ngôn nói, "Có phải ta từng gặp ngươi ở nơi nào hông?!"
Người áo xanh trong lòng hơi hồi hộp, cố nén luống cuống, vội vã vứt câu "Ăn nói linh tinh", liền quay đầu rời đi.
Chỉ là tấm lưng kia, nhìn thế nào cũng giống như là chạy trối chết.
Tạ Phi Ngôn gọi cũng không gọi được, cuối cùng đành phải hô: "Nè dù gì cũng phải nói cho ta biết ngươi tên gì chớ?!"
Người áo xanh không thèm quan tâm, từ trên mái hiên nhảy xuống, biến mất ở trong tầm mắt của Tạ Phi Ngôn.
Tạ Phi Ngôn theo bản năng đứng dậy, muốn đuổi tới, nhưng mà chi dưới của hắn sớm đã bị hàn khí trong nhà này ăn mòn, mất đi hơn nửa khống chế, vừa mới từ trên băng đá đứng lên liền ngã đập đầu xuống đất.
Tạ Phi Ngôn rên lên một tiếng đau đớn, chau mày, bất mãn nhìn chính mình chật vật.

Nỗ lực lấy cánh tay chống đỡ bản thân, mà ngón tay hắn bị bầm đen, cánh tay run rẩy vô lực, thử rất nhiều lần nhưng đều không ăn thua.


Tạ Phi Ngôn vừa giận vừa phiền, cuối cùng nằm thẳng ra đất, chỉ chờ hơi lạnh dị dạng này tan biến mới đứng dậy.

Dù sao cho tới bây giờ, người xuyên sách như hắn đối với cái tình huống này tâm lý cũng đã có phần rõ ràng minh bạch, cho nên cũng không sợ mình nằm chưa tới ngày mai đã tắt thở.
Cùng lắm chỉ có một phần ba khả năng là chết, cũng không phải không sống nổi – Tạ Phi Ngôn rất chắc chắn.
Nhưng Tạ Phi Ngôn bất ngờ chính là, hắn mới nằm không bao lâu, người áo xanh kia không ngờ đi rồi quay lại, chẳng nói lời nào xốc hắn dậy ném thẳng lên nóc nhà, sau đó lại muốn xoay người rời đi.
Tạ Phi Ngôn dốc toàn sức lực cuối cùng, một phát bắt được tay y, ánh mắt chứa thăm dò cùng xem kỹ, nói: "Ngươi rốt cục là người phương nào, tại sao lại tới đây quản ta? Ta sống hay chết có liên quan gì ngươi?"
Người áo xanh hất tay hắn ra, không hề trả lời, cũng không quay đầu lại.
"Sau này...!Những câu kia đừng nên nói nữa." Người áo xanh dừng một chút, thở dài, ngữ khí thành khẩn nhắc nhở hắn, "Ít nhất tuyệt đối không thể để người khác nghe thấy.

*Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, cho dù người là Tạ gia đại thiếu của Thiên Ất Thành, cũng phải cẩn thận, họa là từ miệng mà ra."
* "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân": bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Thời khắc này, Tạ Phi Ngôn rốt cục hiểu ra cái gì.

Hắn dựa vào nóc nhà một chút, lười biếng nở nụ cười: "Ồ? Vậy sao? Lời nào?"
"Ngươi biết mà." Trong thanh âm có chút thẹn, người áo xanh cố trấn định.
Tạ Phi Ngôn cảm thấy càng thú vị, cười trêu nói: "Ta biết cái gì? Ta cái gì cũng không biết.

Nếu ngươi không nói, ta cũng không phải con sâu trong bụng ngươi, làm sao biết ngươi đang chỉ cái gì?"
"Ngươi —— "
Người áo xanh rốt cục lại bị chọc giận, quay đầu trừng hắn, bộ dáng tức giận kia, quả thực đáng yêu, khiến Tạ Phi Ngôn trong bóng tối phải âm thầm nhịn cười, cảm thấy tình cha lại về đến.

Không sai, người áo xanh trước mắt này chính là Thẩm Từ Kính mấy ngày trước rời khỏi Thiên Ất Thành, mà lý do hắn mới đi lại quay về, chính là vì hoang trạch dưới chân Tạ Phi Ngôn này.
Nói đúng hơn là vì mảnh vỡ linh bảo được chôn trong ngôi nhà hoang.
Hoang trạch này ban đầu là Thẩm phủ, cũng chính là nhà cũ của Thẩm gia năm xưa.

Mấy năm trước, Thẩm gia cũng giống như Tạ gia đều là gia tộc tu sĩ nổi danh, nhưng bởi vì cơ duyên xảo hợp mà mắc phải loại hiểu lầm cẩu huyết chốn giang hồ, từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm một đêm vong mạng, chỉ còn dư lại đúng trưởng nữ ấu tử.

Bọn họ khi đó còn nhỏ tuổi, người hầu trung thành duy nhất lại không thông việc kinh doanh kiếm tiền, hơn nữa Thẩm Từ Kính nhiễm phải trọng bệnh, cần tiêu tốn rất nhiều tiền chữa bệnh, vì vậy cuối cùng, vì né tránh kẻ thù và vì tiết kiệm tiền, bọn họ bất đắc dĩ phải rời khỏi Thẩm phủ, khiêm tốt sống trong Thiên Ất Thành.
Hơn mười năm trôi qua, người Thiên Ất Thành cơ hồ đã quên mất rằng từng có một Thẩm gia, mà trạch viện bên trong người chết vô số này khiến cho người ta tránh còn không kịp.
Cũng bởi vì kiêng kỵ, không có ai phát hiện, tòa trạch viện từ trên xuống dưới có hơn một trăm người nhà họ Thẩm này, thế mà lại chôn một mảnh linh bảo kinh người như vậy!
Tiền thân mảnh linh bảo này có lai lịch lớn, mặc dù bây giờ đã hóa thành mảnh vỡ nhưng vẫn như cũ mang theo kiếm khí kinh người.

Bởi vậy mỗi lần đến buổi tối, một góc mà mảnh linh bảo này được chôn sẽ trở nên lạnh thấu xương.

Lúc trước Thẩm Tử Kính tuổi nhỏ bướng bỉnh, buổi tối sẽ lén lút chạy tới bên cây hòe ngủ một giấc, lúc này làm thân thể vốn khỏe mạnh đột nhiên tổn hại hỏng xuống, chỉ sợ sau này dù có theo còn đường tu đạo đi chăng nữa thì cả quãng đời còn lại cũng đều sẽ bị bệnh dày vò.

Mà cùng lúc đó, mảnh vỡ linh bảo này cũng là chìa khóa mở ra con đường đăng thiên cho Thẩm Từ Kính, đạo cụ trọng yếu để nghịch cả trời!
Có thể nói, bên trong nguyên tác Khuynh Thiên Đài, linh bảo này có ngàn vạn mối quan hệ với Thẩm Từ Kính, trực tiếp soi sáng chiếu rọi nhân sinh của y! Cho nên thời điểm Thẩm Từ Kính rời khỏi Thiên Ất Thành, hắn đương nhiên là phải đào ra mảnh vỡ trong nhà mới có thể an tâm rời đi.
Cùng lắm, bởi vì người nào đó thanh thế hùng hổ bức hôn và cũng không biết xấu hổ mà cưỡng hôn, Thẩm Từ Kính chưa từng trải qua chiến trận nào có chút hoang mang cùng tức giận, hoàn toàn không nhớ đến chuyện mảnh vỡ này.

Một mình chạy đi, mang theo tâm lý toàn tức giận bất bình mà nghĩ ngày sau trở về sẽ "Báo đáp thật tốt" Tạ Phi Ngôn.


Mãi đến tận ngày chạy trốn thứ ba, Thẩm Từ Kính mới nhớ ra có thứ đồ trọng yếu này, sinh ra hối hận khôn cùng.

Không thể không quay lại giữa chừng, nhưng ai biết lúc y thay hình đổi dạng vào Thiên Ất Thành, liền nghe được tin đồn người nào đó "Lãng tử quay đầu si tâm khó đổi", sau đó lại đụng phải Tạ Phi Ngôn "Tỏ tình vô vọng một lòng tìm chết".
Khi đó, trong lòng Thẩm Từ Kính đang suy nghĩ gì thì chỉ sợ cũng có mình y hiểu mà thôi.
...
Tạ Phi Ngôn sau khi biết thân phận của người áo xanh này, càng thấy đứa nhỏ này thật dễ thương, càng xem càng cảm nhận được tình cha ấm áp của mình đang từ từ bành trướng.
Chuyện này cứ như là thiên tính, không sửa được, vì vậy mắt Tạ Phi Ngôn hơi chuyển động, liền nở nụ cười, hướng về phía cái người vừa già vừa xấu này mà cứ như nói chuyện với đứa trẻ mười sáu tuổi xinh đẹp mỹ miều, vừa vẫy tay vừa thần bí nói: "Ngươi lại đây, thật ra ta phát hiện được một bí mật ở tòa trạch viện này! Nếu như ngươi đã cứu ta, vậy ta đây liền lấy bí mật này để báo đáp."
Thẩm Từ Kính cả kinh, cho là Tạ Phi Ngôn đã tìm ra manh mối gì ở nơi này, vì vậy đen mặt đi đến bên cạnh Tạ Phi Ngôn, nghe lời nói của đối phương, thuận theo mà đưa lỗ tai qua.

"Bí mật này chính là ——" Tạ Phi Ngôn buồn bực cười một tiếng, tóm chặt lấy cổ áo của Thẩm Từ Kính, ác liệt mà thổi một hơi bên tai hắn, "Ta đột nhiên phát hiện ra ta vẫn còn rất thích ngươi."
Thẩm Từ Kính bị cự đại kinh hách, như là thỏ giống nhau nhảy lên, một nhảy ra liền lui thật xa, mỏng manh ửng đỏ nhiễm phải bên tai cùng cổ.

Hắn tức giận trừng hắn: "Ngươi! Ngươi tại sao như vậy —— như vậy —— "
Thẩm Từ Kính bị kinh sợ cực mạnh, như là thỏ mà nhảy cẫng lên, một cái nhảy liền lui thật xa, cả hai bên tai và cổ đều hơi ửng đỏ.

Y tức giận trừng hắn: "Ngươi! Người sao lại như vậy...!như vậy ——"
Thẩm Từ Kính kẹt, lời mắng người một câu đều không nghĩ ra được.
—— thật không hổ là cục cưng dễ thương.
Tạ Phi Ngôn vỗ chân, chỉ vào Thẩm Từ Kính cười to lên.
Ở trên đời này, không có ai hiểu rõ Thẩm Tử Kính hơn Tạ Phi Ngôn:
Rõ ràng là đứa nhỏ này đọc sách quá nhiều, đọc đến mức như một ông cụ non, thế mà lại giết người như ngóe, tất cả thiện ác oán ân để không để trong lòng; rõ ràng hắn trời sinh không hiểu được tình yêu, lòng dạ lạnh lẽo, mà đối nhân xử thế không kể với ai đều hiện ra được cái tình người.
Có tình lại vô tâm, thiết lập này, tuyệt.
Người này, tuyệt.

Không hổ là nhi tử mà hắn dốc hết của cải khổng lồ nuôi ra!
Tuyệt, tuyệt!
Bộ dáng Tạ Phi Ngôn cười như muốn lăn luôn xuống nóc nhà, cười không ngừng đến nỗi Thẩm Từ Kính thẹn quá hóa giận.
"Đừng có cười!" Thẩm Từ Kính tức giận nói, "Ta có lòng tốt cứu ngươi, không ngờ tính tình ngươi ngoan liệt bất kham, không thể cứu chữa, đứng núi này trông núi nọ, thủ đoạn thấp kém —— "
Mắt thấy Thẩm Từ Kính còn muốn thao thao bất tuyệt, Tạ Phi Ngôn khụ cười một tiếng: "Ngươi giận là vì ta trêu chọc ngươi, hay là giận ta vì ta trêu chọc không phải con người thật của ngươi?"
Thẩm Từ Kính ngẩn ngơ.
Tạ Phi Ngôn nở nụ cười: "Tiểu Kính Tử, ngươi thật sự cho rằng ngươi dịch dung như thế này thì có thể gạt được ta sao?"
Thẩm Từ Kính lại ngẩn ngơ.
"Ta cũng đã sớm nói, ta còn rất thích ngươi.

Lời như vậy, ta cũng chỉ nói qua với ngươi." Tạ Phi Ngôn nhướng mày nở nụ cười, bản thân như thể có một vẻ lỗi lạc phong lưu, cuồng ngạo bất kham.
Thẩm Từ Kính ngơ ngác nhìn hắn.
Lúc này, trời tối đã sáng, phía chân trời trồi lên ánh sáng trắng, tựa như tuyết trắng không tan, tất cả rơi vào trong mắt Tạ Phi Ngôn.

Vừa lạnh, lại đồng thời ấm áp.
Thẩm Từ Kính im bặt không nói, một lát sau, phẩy tay áo bỏ đi.
Chỉ có điều lần này, hắn thật sự là chạy trồi chết.
Mang theo nghi hoặc vô tận cùng tâm tư chập trùng.
Thế mà ở sau hắn.

Tạ Phi Ngôn cẩu tặc kia lại hoàn toàn không có chút tính tự giác nào sau khi đùa giỡn thiếu niên nhà lành, còn không tha mà trêu tức hô: "Sao? Lúc này lại đi? Đi thật hả?! Không ở lại cùng ta tâm sự sao?? Tiểu Kính Tử? Tiểu Kính Tử?? Mới nãy không phải là có nhiều sức lực quở trách ta ư? Sao giờ không nói?!"
Thẩm Từ Kính cúi đầu chạy trốn, không ngoảnh người lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận