Kim Chi Ngự Diệp


Bây giờ tuyết rất nhiều, mắt thấy còn mấy ngày nữa là qua năm cũ, dân chúng đều trông ngóng qua được một năm tốt, không nghĩ tới ông trời lại rơi một trận tuyết lớn, bông tuyết như lông ngỗng, bay lả tả trong hai ngày.

Cuối cùng trời quang mây tạnh, những ngày sau càng lạnh hơn, từ Đào Nhiên Cư đi tới chính viện, Tiêu Đình lạnh đến chóng mũi cũng đỏ lên.
“Chúng ta quyên hai trăm lượng đi.”
Vừa vào buồng sưởi, liền nghe mẫu thân phân phó ma ma quản sự bên cạnh quyên tiền bạc.
Tiêu Đình nghi ngờ nhíu mày.
Liễu thị gọi con dâu ngồi xuống trước, sờ sờ tay nhỏ của con dâu, xác định tay con dâu nóng ấm mới thở dài nói: “Trời rất lạnh, nghe nói không ít dân chúng đều đã bị lạnh đến hỏng rồi, Triệu lão thái thái ở Cẩm Tú Lâu Thành Tây qua đại thọ tám mươi, muốn làm việc thiện.


Không ít phú hộ trong kinh thành đều đã quyên tiền bạc, chúng ta cũng quyên góp một chút biểu lộ tâm ý, cho những cô nhi quả mẫu vài bộ áo bông.”
Trượng phu, nhi tử thường xuyen xuất chinh, mỗi khi gặp thiên tai, Liễu thị ddeuf quyên chút tiền bạc, tích phúc cho đàn ông trong nhà.
Tiêu Đình nghe thấy “cô nhi quả mẫu”, trong lòng khẽ động, suy nghĩ nói: “Nương, ta đi thăm ngoại tổ mẫu, buổi trưa ăn ở bên kia.” Từ Nghiễm không có ở nhà, Cao thị lẻ loi lại lớn tuổi, tuy nói có nha hoàn chăm sóc nhưng Tiêu Đình vẫn cho chút lo lắng.
Liễu thị vuốt cằm: “Đi đi, mang theo Thuần ca nhi đi.” Tiểu nhi tử làm cho người thương, nhiều đứa trẻ thì sẽ náo nhiệt hơn.
Tiêu Đình gật gật đầu, để cho Minh Tâm đi chuẩn bị quà trước, hắn đi đón Thuần ca nhi, Thuần ca nhi vừa nghe có thể xuất môn, cực kỳ vui vẻ, lại chọn toàn thân đồ mới.

Vừa thay xong Liễu thị đã phái người đưa vì thứ dược liệu bổ dưỡng tới, kêu Tiêu Đình mang qua đó.
Sau hai khắc, xe ngựa của phủ Tướng Quốc chậm rãi đứng trước của Từ phủ.
Từ phủ to như vậy, khắp nơi tuyết đọng trắng xóa, ở trước cửa quét ra một con đường nhỏ để hai người có thể đi vào, ngoằn ngoèo đến trước tiểu viện nông gia của đôi phu thê Từ Nghiễm.

Khó có được ngày trời trong, Cao thị đang mang theo tiểu nha hoàn đi phơi chăn, nhìn tháy ngoại tôn nữ từ xa xa đi tới, Cao thị mừng rỡ thúc giục một lớn một nhỏ nhanh chóng đi vào trong phòng ấm áp.
“Ngoại tổ mẫu, buổi trưa bọn ta ăn cơm với người.” Nửa năm nay, mỗi lần Tiêu Đình tới thăm Cao thị đều sẽ mang Thuần ca nhi theo, Cao thị thích hắn, Thuần ca nhi cũng không coi mình là người ngoài, cười lớn nói.
“Được, ngoại tổ mẫu làm sủi cảo nhân thịt cho Thuần ca nhi ăn.” Cao thị ôm lấy nm oa, cũng sờ tay nhỏ của Thuần ca nhi trước, sau đó oán trách ngoại tôn nữ, “Tới thì tới thôi, mang theo đồ làm gì, lần sau khách khí như vậy, ngươi cũng đừng tới đây nữa, chỉ cần kêu Thuần ca nhi tới đây với ta là được rồi.”
Tiêu Đình cười nói suông: “Người tưởng là ta muốn hiếu kính người sao? Đều là do mẹ ta cứng rắn đưa cho ta.”
Thuần ca nhi cười lớn.
Ba người ngồi trong phòng, tuy phòng bài trí đơn giản nhưng Từ Nghiễm không đành lòng để cho thê tử chịu khổ, lúc xây nhà cũng biết địa long, vừa vào đông liền đốt lên, trong phòng ấm áp, gần lò sưởi ở đầu giường phía tây đặt một dãy hoa cúc, có đỏ có xanh có hồng, ý xuân dạt dào.

Dọn xong cái bàn trên giường đất, lại kêu tiểu nha hoàn tính cả Thuần ca nhi, bốn người cùng nhau đánh bài lá giết thời gian.

Tan cuộc tới giờ ăn cơm, Tiêu Đình thằng hơn trăm đồng tiền, Cao thị, Thuần ca nhi cùng với nha hoàn góp cho đủ đều thua cả, tâm tình của Tiêu Đình không tệ, ném một nắm đồng tiền cho tiểu nha hoàn, còn lại thì giả vờ để vào trong túi.
Thuần ca nhi bỉu môi.
“Sợ thua thì đừng có chơi.” Tiêu Đình vừa xếp đồng tiền vừa chọc bé.
Thuần ca nhi đỏ mặt nói dối: “Ta mới không sợ thua.”
Tiêu Đình hừ hừ, tiện tay ném cái túi vừa xếp xong cho nam oa.
Thuần ca nhi lập tức nhếch môi cười, nhịn không được cười lên.
“Hai người các ngươi ngồi đi, ta đi làm sủi cảo.” Ngoại tôn nữ tới thăm nàng, Cao thị muốn tự mình làm cơm.
“Ta cũng muốn đi làm sủi cảo!” Thuần ca nhi bò tới trước mép giường, muốn cùng đi làm sủi cảo.
Tiêu Đình bĩu môi, nhớ lại tết năm trước, đệ đệ chơi tới hai tay đều là bột, trên mặt cũng dính bột.

“Được rồi, Thuần ca nhi giúp ngoại tổ mẫu gói đi.” Cao thị đỡ lấy nam oa, “Thuần ca nhi ngồi trên giường, một lúc sau ngoại tổ mẫu bưng mâm bột vào.”
Thuần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Cao thị để cho tiểu nha hoàn bưng nước hầu hạ hai tiểu bối rửa tay trước.
Trải xong mâm bột, nhân thịt cũng đã băm xong, Cao thị đứng trước mép giường đất, thuần thục cán vỏ bánh, Thuần ca nhi ngồi xếp bằng ở trên giường, có dáng có vẻ đặt một cái sủi cảo vào lòng bàn tay trái, lại dùng đôi đũa gắp nhân để lên trên vỏ bánh, ghép lại thành một cái sủi cảo vừa tròn vừa xấu.
“Ngươi đây là bánh bao à.” Tiêu Đình thích nhất là đả kích đệ đệ.
“Vậy tam tẩu gói
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận