Kiêu Ngạo Cưng Chiều


*****
Là nhà tân hôn của người cầm quyền đương nhiệm nhà họ Dung, 'Phong Hồ cư' là một siêu dinh thự cao cấp với diện tích gần 3.000 mét vuông, tọa lạc ở trung tâm Lăng Thành, khu vực tấc đất tấc vàng, có lịch sử trăm năm đến nay, vẫn luôn bá chiếm vị trí phong thủy tốt nhất.
Cũng thể hiện địa vị không thể lay chuyển của nhà họ Dung.
Lúc này, trong phòng làm việc trang trí đơn giản nhưng không thể giấu đi vẻ sang trọng.
Ánh nắng lạnh lẽo của buổi chiều mùa đông bị lọc qua kính cửa sổ sát đất, chỉ còn lại một lớp hơi ấm mỏng.
Dung Hoài Yến đứng trước chiếc bàn làm việc bằng gỗ sẫm màu, khuôn mặt tuấn tú chìm giữa sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, khiến mặt mày anh càng thêm dịu dàng và tao nhã.
Mà lúc này, vị quý công tử ấy lại dùng những ngón tay thon dài cầm chiếc vòng cổ kim loại, bên trên có treo một viên lục lạc lên.
Ngón tay chậm rãi khua động, lục lạc phát ra âm thanh du dương như tiếng ngọc nát phượng kêu, càng rung nhanh, càng giống tiếng mỹ nhân khóc.
Món đồ chơi tình thú khêu gợi, bị đôi tay ngọc đầy cấm dục thưởng thức, càng tăng thêm vài phần phong nhã cực hạn.
Sau khi ngắm nghía đủ chiếc vòng, Dung Hoài Yến chuyển tầm mắt sang chiếc thùng giấy ——
Bên trong toàn bộ đều là các loại đồ chơi tình thú.
Nghĩ đến cảnh tượng khi Cố Tinh Đàn nhìn thấy bức ảnh, người đàn ông không kìm được bật ra một nụ cười trầm thấp.
Mặc dù đã qua hai ngày, nhưng khi yết hầu trượt lên trượt xuống, vẫn có thể nhìn thấy vết xước đỏ trên làn da trắng của anh.
Dung Hoài Yến thấy cô có vẻ quyết tâm giả vờ như không thấy.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh ung dung gõ tiếp:
【Tối nay về nhà cũ ăn cơm, thư ký Giang sẽ tới đón em.】
Khi thư ký Giang biết được tin này, đầu tiên là mê mang, rồi sau đó là khó hiểu.
Hôm nay đâu phải thời gian tới nhà cũ ăn cơm đâu.
Kể từ khi ông cụ Dung qua đời, mối quan hệ của Dung tổng và cha mẹ cùng gia tộc càng thêm lạnh nhạt.

Nếu không phải trước lúc lâm chung, ông cụ Dung quy định chỉ cần ở Lăng Thành, mồng 8 mỗi tháng nhất định phải về một lần thì có khi Dung tổng còn quên mất anh vẫn còn cha mẹ ở đó.
Bây giờ thế mà lại chủ động muốn đi!
Cố Tinh Đàn liên tục uống mấy ngụm nước lạnh, mới giảm bớt cảm giác đau rát do bị cà phê làm bỏng.
Một tay cô cầm điện thoại, chán nản nằm dài trên ghế, cả tâm trí đều là bức ảnh Dung Hoài Yến gửi tới.
Nội tâm cô bắt đầu sụp đổ.
A a a a a!
Hối hận.
Lúc ấy cũng chỉ là nhất thời nổi hứng, lần đầu tiên mua đồ chơi tình thú chưa có kinh nghiệm, trong đầu đầy suy nghĩ nếu lỡ giao hàng mà dùng tên mình thì sẽ xấu hổ chết mất.

Cho nên cô dứt khoát, nhanh nhẹn gõ tên 'Dung Hoài Yến' lên, dù sao số điện thoại cũng là của cô.
Ngàn lần không nghĩ tới ——
Vị nhân viên chuyển phát nhanh này trực tiếp giao đến tay Dung Hoài Yến!
Phòng làm việc vẫn giữ nguyên nét duyên dáng mộc mạc của tòa kiến trúc cổ, lúc này cô gái xinh đẹp đeo kính gọng vàng, dùng lòng bàn tay chống lấy gương mặt, vành tai trắng mềm mại như bông tuyết rơi xuống cành đào mới nở, mang theo một lớp phấn mỏng.
Cố Tinh Đàn nhìn chằm chằm khung trò chuyện WeChat.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra từ nào để trả lời, thì một tin nhắn khác lại hiện lên dưới bức ảnh.

Cổ tay mảnh khảnh của Cố Tinh Đàn khẽ run, theo bản năng nắm chặt điện thoại, mới không để nó rơi xuống đất.
Đón cô tới nhà cũ?!
Cố Tinh Đàn rối rắm hồi lâu, một chữ cũng chưa gõ ra được.
Cuối cùng, đối mặt với những bức tranh cổ cần được phục chế gấp, cô buộc mình chìm đắm vào công việc, quên đi tất cả những chuyện mất mặt đó.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Cô Cố, bên ngoài có người tới tìm."
Cố Tinh Đàn thu hồi suy nghĩ, đứng dậy mở cửa với vẻ mặt mệt mỏi.
Đến gõ cửa là một người học việc ở phòng phục chế sách cổ bên cạnh.
Đầu lưỡi Cố Tinh Đàn còn đau, lười nói chuyện, chỉ hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Người nọ lại bật cười, tựa như hóng chuyện: "Cô Cố, không phải là do bạn trai chứ?"
Cố Tinh Đàn nhàn nhạt liếc hắn một cái, môi đỏ nhếch lên một vòng giễu cợt.
Cô nhớ rõ giọng của hắn, dù sao cũng từng chính tai nghe cái giọng này bàn tán về việc cô vào đây bằng 'cửa sau'.
Xoay người khóa cửa, trực tiếp lướt qua hắn rời đi.
Bên ngoài Bảo tàng Quốc gia, chiếc Cayenne quen thuộc đỗ bên vệ đường.
Sau khi Cố Tinh Đàn lên xe, phát hiện chỉ có chú Trần lái xe và thư ký Giang ở đó thì thở phào nhẹ nhõm.
May quá.
Cô vẫn còn thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Thư ký Giang có thể đánh bại các thư ký khác, được thăng chức làm Tổng thư ký, EQ và IQ đương nhiên không cần nói, trên đường tới đã đoán ra lý do vì sao Dung tổng đột nhiên dẫn phu nhân về nhà cũ.
Đàng hoàng sử dụng mấy người ở nhà đó làm công cụ, làm 'bậc thang xuống' cho phu nhân.
(gốc: "给...台阶下" mang nghĩa là để giữ gìn thể diện cho một ai đó, bạn tạo ra một cái bậc để người đó có thể bước xuống và hai bên hoà giải)
Vị trí của Dung phu nhân là vững như bàn thạch.
Lúc này không yêu không sủng, thì còn đợi tới khi nào.
Thư ký Giang chu đáo đưa cho Cố Tinh Đàn chiếc túi sưởi ấm đã chuẩn bị trước: "Dung tổng vốn định tự mình tới đón, nhưng còn có cuộc họp video, sợ quấy rầy đến ngài, cho nên đã đi trước tới nhà cũ chờ."
Đầu ngón tay lạnh như băng của Cố Tinh Đàn được làm ấm, thoải mái mà nheo nheo mắt, thấy thư ký Giang cũng thuận mắt vài phần, không chút do dự nói thật, chậm rãi cầm lấy túi sưởi ấm, từng chữ từng chữ nói: "May mà không có tới.

"
Thư ký Giang: "???"
Gần đây, tai càng ngày càng kém, thường xuyên ảo giác.
Hôm nào phải xin nghỉ đến bệnh viện khám mới được.
Hoàn toàn không biết, đãi ngộ đặc thù của Dung phu nhân với mình.
Dù sao ——
Mới nói ra bốn chữ, đầu lưỡi lại bắt đầu đau rát.
Suốt quãng đường đến nhà cũ, trong xe đều duy trì yên tĩnh.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi, bông tuyết mịn như hạt châu bay tán loạn, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ thành thị một tầng trắng mỏng.
Sau khi Cố Tinh Đàn xuống xe, lọt vào trong tầm mắt đó là cây bồ đề trăm tuổi đứng trên những chiếc rễ chằng chịt, từ khi tòa nhà xây dựng tới nay, nó đã ở đây bảo vệ thế giới nhỏ bé này.
Bông tuyết dày đặc tung bay, dọc theo cành lá, chậm rãi rơi xuống người đàn ông cao gầy, mặc trang phục đen đứng dưới tàng cây.

Ngoại trừ phụ kiện lá bồ đề màu bạc được đính trên bộ đồ đen, trên người anh không có màu sắc nào khác.
Có lẽ là nhìn thấy Cố Tinh Đàn, người đàn ông chậm rãi nâng lên chiếc ô to màu đen, lộ ra khuôn mặt trầm tĩnh cao quý hơn cả sương tuyết, chậm rãi đi về phía cô.
Giơ tay nhấc chân, đều theo khuynh hướng cao cấp của phim đen trắng cũ, giống như 'khiêm khiêm quân tử' từ trong sách bước ra.
Tầm mắt Cố Tinh Đàn bỗng dưng bị cố định, thuận theo tâm ý ——
Đứng dưới tuyết ngắm mỹ nam.
Không ngắm thì quá phí.
Nhưng mà, sau khi vị khiêm khiêm quân tử này che ô qua đỉnh đầu cô, câu nói đầu tiên lại là:
"Sở thích riêng tư của Dung phu nhân thật độc đáo, nếu đã thích bó, trói, nhốt, buộc, vậy Dung mỗ thất kính rồi."
Vẻ mặt Cố Tinh Đàn đột nhiên —— sụp đổ.
Vài giây sau, khuôn mặt xinh đẹp khôi phục vô cảm, chịu đựng đau đớn trên đầu lưỡi, không chịu cam lòng yếu thế: "Anh mặc như này, là tới dự tiệc hay là đưa tang vậy?"
Một thân đen như mực, không may mắn tí nào!
Dung Hoài Yến không để ý, nghe thấy giọng nói mềm mại động lòng người của cô, lúc này như có đường dính vào răng, mơ mơ hồ hồ.
Rũ mắt nhìn cô, vừa định dò hỏi.
Cánh cửa đang đóng bỗng mở ra.
Quản gia tiến đến nghênh đón.
Cố Tinh Đàn theo bản năng nắm lấy cánh tay của Dung Hoài Yến, nghiễm nhiên mang dáng vẻ ân ân ái ái từ trong ra ngoài, dịu dàng phủi 'bông tuyết' trên vai anh.
Đầu lưỡi cô đau rát, lười nói chuyện, nhưng ánh mắt diễn mười phần, giống như đang đau lòng nhìn anh ở bên ngoài đợi, làm tuyết rơi trên người.
Dung Hoài Yến hơi hơi cúi người, cười thì thầm vào tai cô: "Dung phu nhân, diễn lố rồi."
"Đang cầm ô mà."
Cố Tinh Đàn: "......"
Chết thật!
Quên mất.
Cho đến khi ngồi vào bàn ăn với cả nhà họ Dung, Cố Tinh Đàn vẫn còn đang chửi thầm Dung Hoài Yến là sói mắt trắng, không cho cô mặt mũi.
Giả vờ âu yếm là vì ai?
Cô nỗ lực sắm vai Dung phu nhân nhã nhặn lịch sự để anh không bị mất mặt, nhưng điều cô nhận được lại là sự cười nhạo!
Rất tức giận.
Nếu không phải còn cần anh cùng cô diễn cảnh ân ái trước mặt người trong nhà, cô đã sớm phủi tay không làm rồi.
Nhịn.
Tay trái Cố Tinh Đàn nhéo đồng hồ quả quýt thường mang theo, lộ ra một nụ cười 'giả trân'.
Khi dùng bữa tối, cả bàn đều chờ Dung Hoài Yến động đũa trước, tuy rằng ở đây không ít người là trưởng bối, nhưng nhà họ Dung vẫn tuân thủ quy củ trăm năm qua, 'gia chủ vi tôn'.
Dung gia có những quy tắc nghiêm ngặt, ở đây không ai nói chuyện.
Cố Tinh Đàn vừa ăn vừa chửi thầm: Thật không biết trăm năm thư hương thế gia quy củ khắc nghiệt như vậy, sao lại nuôi dạy ra kẻ văn nhã bại hoại, trong ngoài không đồng nhất như Dung Hoài Yến.
Ăn xong, Dung Hoài Yến có việc đến tòa nhà nhỏ ở sân sau.
Bà Dung mặc một chiếc sườn xám kẻ sọc được chế tác tinh xảo, ưu nhã chiêu đãi những vị khách nữ khác uống trà trong phòng khách.
Khách khí và xa cách với Cố Tinh Đàn.

Còn không bằng khách tới.
Dù sao cũng là lần đầu tiên con dâu mới tới nhà, tối nay cả nhà đều có mặt, bà Dung vẫn tặng cho cô một bộ vòng ngọc.
Vẻ mặt thờ ơ, không chút niềm vui khi làm mẹ chồng.
Cố Tinh Đàn và Dung Hoài Yến sắm vai đôi vợ chồng ân ái, cũng không phải để tới trước mặt mẹ chồng ra vẻ đáng thương.
Hơn nữa vốn dĩ cũng không tiện nói chuyện, nhận đồ xong, cô bắt đầu giả như người câm.
Bà Dung lại không định buông tha cho cô: "Kết hôn tám tháng, bụng có động tĩnh gì chưa?"
"Nhà chúng ta gia nghiệp lớn, càng sớm sinh người thừa kế, càng sớm yên tâm."
Không chờ Cố Tinh Đàn mở miệng, bà cô Dung ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên cười như không cười mà chèn thêm một câu, "Đó cũng chắc gì là người thừa kế, lỡ Hoài Yến cũng muốn bồi dưỡng cháu trai làm người thừa kế thì sao?"
Lời này vừa nói ra.
Khuôn mặt của những người ở đây đều thay đổi.
Mọi người trong nhà họ Dung ai chẳng biết, một năm trước ông cụ Dung qua đời, di chúc để lại đã trực tiếp bỏ qua con trai, giao lại vị trí người đứng đầu gia đình và Tập đoàn Dung thị cho cháu trai cả Dung Hoài Yến.
Hơn nữa, mấy năm ông cụ ốm nặng, Dung Hoài Yến đã trở thành người cầm quyền thực sự của nhà họ Dung.
Còn vợ chồng nhà họ Dung vốn không có chút tình cảm nào với cậu con cả được ông già nuôi nấng, trước sau bất mãn, muốn tranh giành địa vị.

Hiện giờ sớm đã bị thủ đoạn nói một không hai của Dung Hoài Yến dọa sợ rồi.
Tới rồi tới rồi.
Kiểu đối chọi gay gắt của gia tộc lớn, trong bông có kim, chỉ có đến muộn chứ làm gì có chuyện không tồn tại.
Cố Tinh Đàn vốn muốn lười biếng nằm trên sô pha xem kịch, nhưng mà......!Vừa động, liền nghĩ đến hình tượng của mình.
Tiểu thư hào môn.
Vợ của người cầm quyền nhà họ Dung.
Thừa dịp mọi người không chú ý đến cô, tạm thời rời xa nơi thị phi này.
Cố Tinh Đàn nhớ rõ lần đầu tiên tới nơi này, vẫn là trước khi kết hôn với Dung Hoài Yến, cô đã cùng ông ngoại đến thăm ông cụ Dung đang bệnh nặng.

Ông cụ ôn hòa lại nho nhã, mặc dù trên mặt che phủ đầy nếp nhăn, nhưng vẫn không giấu được khí thế phong thái thời trẻ.
Lại như một người ông cực bình thường, đỡ lấy thân thể ốm yếu, đích thân đưa cô đi tham quan.
Không biết tuyết đã ngừng rơi khi nào.
Mặc dù đã gần 8 giờ tối, nhưng trong hoa viên của Dung gia đèn đuốc sáng trưng, ​​thỉnh thoảng có người giúp việc đi lại nên cũng không sợ.
Cố Tinh Đàn đi dọc theo con đường lát đá cuội, chậm rãi đạp trên tuyết mỏng, đi tới phía trước, cô nhớ rõ nơi này có một cái xích đu.
Sắp tới rồi.
Ánh mắt Cố Tinh Đàn sáng lên, liền ở sau núi giả.
Vừa muốn vòng qua núi giả, cô chợt nhìn thấy em họ của Dung Hoài Yến, Dung Đinh Đinh đang ngồi trên xích đu gọi điện thoại.
Cố Tinh Đàn vốn định quay người rời đi để tránh tị hiềm.
Ai ngờ.
Giọng nói bên kia càng lúc càng lớn, cô muốn tránh cũng không kịp.
"Tôi cũng không muốn cho mấy cậu 'leo cây', ai mà không biết hiện tại Dung gia đã sớm thay đổi, vị kia trở về ăn cơm, chúng ta còn phải tung ta tung tăng nghênh đón." Dung Đinh Đinh túm lấy dây đu, dùng sức kéo kéo, rất là bực bội.
"Đúng vậy, anh họ của tôi từ nhỏ đã rất trọng quy củ, nếu em họ Hoài Cảnh còn sống thì tốt biết mấy, trước kia mọi người vẫn thường ăn cơm hòa thuận vui vẻ......"
Nói đến đây, Dung Đinh Đinh chống cằm cảm thán: "Đáng tiếc, bị anh ta khắc chết......"
Ngay khi cô ta vẫn đang lẩm bẩm hai chữ 'khắc tinh' ——
Một tiếng tát vang dội đột nhiên vang lên.
Ngay cả điện thoại cũng nặng nề rơi xuống đất.
Dung Đinh Đinh cũng đau tới ngốc.
Ngẩng đầu liền đụng phải một khuôn mặt mỹ nhân chói mắt, lúc này trong mắt mỹ nhân như có lửa đốt, bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.

"Cô, là cô đánh tôi?"
Giây tiếp theo.
Cố Tinh Đàn lại trở tay cho thêm một cái tát.
Rành mạch nói cho cô ta biết: Chính là bà đây đánh cô đấy.

Rồi sao?
Trên ngọn cây bên cạnh xích đu treo một ngọn đèn, dưới ngọn đèn, đôi môi đỏ mọng vốn mím chặt thành một đường thẳng của Cố Tinh Đàn hé mở, phun ra hai chữ đơn giản mà thô lỗ: "Đáng đánh."
Dung Đinh Đinh từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao chịu nổi cơn tức này, đột nhiên đứng lên, giơ tay định đánh trả: "Cô dựa vào đâu mà đánh tôi?"
Nhưng bàn tay còn chưa kịp hạ xuống.

Bỗng dưng nhìn thấy bóng người phía xa đằng sau Cố Tinh Đàn, cổ tay cứng đờ tại chỗ.
Vài giây sau.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của Cố Tinh Đàn, cô ta tái mặt chạy đi, ngay cả điện thoại rơi dưới đất cũng không kịp nhặt lên.
Rất giống như thấy quỷ.
Đợi đã?
Cố Tinh Đàn theo bản năng quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt là người đàn ông từ trong bóng tối chậm rãi đi tới.
Dù là quỷ, thì cũng là diễm quỷ.
Nghĩ đến cảnh cô mới vừa trút giận cho anh bị thấy được, Cố Tinh Đàn cũng không giả bộ nữa, xòe ra hai bàn tay mềm mại đã đỏ bừng lên vì đánh người, quơ quơ trước mặt Dung Hoài Yến.
Đôi mắt trong veo như nước ấy không giấu được tâm tư: Thấy chưa, đều là vì anh, làm sao báo đáp đi?
Dung Hoài Yến đứng yên, rũ mắt lẳng lặng nhìn vào đôi mắt cô.
Ai có thể nghĩ đến, anh chỉ vào phòng sưu tầm tìm giấy cổ một lúc, Dung phu nhân lại hùng hổ đánh người hai cái tát.
Còn là với Dung Đinh Đinh khó dây vào nhất.
Lòng bàn tay sưng đỏ quá rõ ràng, Dung Hoài Yến muốn làm như không thấy cũng không được.
Những ngón tay thon dài, mát lạnh của người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên làn da ấm áp, chậm rãi vuốt ve.
Cố Tinh Đàn bị sờ đến mức hơi tê ngứa.
Đầu ngón tay vô thức cong lên.
Lại bị anh vuốt phẳng.
"Anh có nghe thấy không?" Cố Tinh Đàn không nhịn nổi, từ trong miệng nhả ra mấy chữ.
Dung Hoài Yến mỉm cười, ánh mắt trong veo, chậm rãi trả lời: "Nghe được."
Nghe được em họ mắng anh là 'khắc tinh' mà còn bình tĩnh như vậy?
Cố Tinh Đàn ra vẻ nghi ngờ.
Lại nghe thấy câu tiếp theo của Dung Hoài Yến: "Muốn báo đáp?"
Hai mắt Cố Tinh Đàn lập tức sáng ngời, vội vàng gật đầu.
Nhanh nhanh báo đáp đôi bàn tay nhỏ bé bị thương của tôi đi.
Dùng giấy!
Giây tiếp theo.
Dung Hoài Yến vừa xoa lòng bàn tay cho cô, vừa từ từ gật đầu: "Được, anh sẽ mua cho em loại thuốc mỡ tốt nhất."
Cố Tinh Đàn vô cảm rút tay về.
Coi như số anh may, lưỡi cô đang bị đau nên mới không thể nói chuyện.
Nếu không, bây giờ cô có rất nhiều lời thô tục muốn dội vào mặt anh.
Là loại cực kỳ dơ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận