Kiều Mặc Ngày Ấy

Mưa ròng rã cả đêm cuối cùng cũng ngừng lại. Tờ mờ sáng, không gian xung quanh tĩnh lặng. Nữ thần bóng tối biến mất dạng, vị vua ánh sáng thay nàng ngự trị vạn vật. Những tinh linh nắng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nghịch ngợm nhảy nhót khắp mọi nẻo đường. Không khí trong vắt tinh khôi. Sau một đêm được gột rửa bởi những giọt mưa trong lành, lá cây ô liu xanh tươi rợn ngợp. Lớp nước mưa còn đọng lại như phủ một tấm màn chắn cho cây, hơi nước bốc lên lung linh kì ảo. Xuyên qua hàng cây ô liu thẳng tắp, một chiếc xe thể thao màu bạc phóng nhanh như tia chớp, nước theo kẽ lá thi nhau rơi xuống tí tách, ướt nhẹp một mảnh đất được chị gió ngang qua thổi khô từ sáng sớm. Những tán cây xanh rì nhoài người về phía sau, tòa thành bí ẩn hiện ra trong tầm mắt. Xe vội vã đi vào.
"Két..." Tiếng phanh xe chói tai phá vỡ không gian yên tĩnh buổi sáng sớm, đồng thời quấy nhiễu tòa thành như con quái vật khổng lồ đang trong cơn say ngủ. Lorenzo vừa bước xuống xe thì bị hai tên mặc áo đen cầm đao để trên đầu. Lorenzo không kiên nhẫn nhíu mày. Cửa thành Tasca luôn luôn mở rộng, nhưng ít có người đủ dũng khí bước chân vào đây. Bởi vì những tên động vật máu lạnh ở đây chỉ có một chủ nhân duy nhất, những tên khác ư, dù là khách quen như anh ta, cũng chịu sự chào đón kinh khủng đó.
"Hai vị không biết mình đang làm điều thừa sao?" Lorenzo bất đắc dĩ cười, kéo nòng súng, đồng thời hất cằm về phía chiếc xe, hảo tâm nhắc nhở: "Lão đại sắp tèo rồi..."
Tên áo đen cảnh giác nhìn xung quanh, nhanh nhẹn rút đao về. Hắn đỡ người đàn ông đang nằm hôn mê trên xe tiến vào trung tâm tòa thành. Đại sảnh rộng lớn như cung điện, cửa sổ cao cao, trên tường chạm trổ huy hiệu chim điêu và rắn, rèm cửa sổ màu đen bằng lụa che khuất ánh sáng bên ngoài, chùm đèn treo lủng lẳng tỏa ra ánh sáng u ám màu da cam, không gian ngập tràn màu sắc quỷ dị và thần bí. Lorenzo chẳng thích đến đại điện này một chút nào, đâu đâu cũng khiến người ta cảm thấy áp lực. Anh bước nhanh trên những bậc thang uốn lượn, đi theo một tên đàn ông âm trầm xấp xỉ ba mươi. Tóc hắn ngắn cũn, màu xám trắng, những sợi tóc che khuất trán và cặp mắt u uất đầy oán hận, nhưng vết sẹo xấu xí đáng sợ nơi khóe mắt vẫn hiện ra rất rõ.
Lorenzo không thích người đàn ông Trung Quốc u ám này, người hắn ta luôn toát ra mùi vị chết chóc, vừa tuyệt vọng vừa tàn nhẫn. Anh chớp đôi mắt màu xanh thẳm, cố gắng che giấu sự chán ghét của mình đối với hắn. Anh bắt chuyện: "Lão đại đã xảy ra chuyện!"
Mặt Lãnh Xuyên không chút thay đổi liếc nhìn Lorenzo. Hắn không nói cái gì cả. Đêm qua, hắn chỉ biết lão đại đã xảy ra chuyện, anh em tìm kiếm khắp nơi, nhưng vì mưa to nên chẳng thu hoạch được gì. Nhưng hắn biết, người đàn ông tên Cừu Quyết đó không dễ dàng chết như vậy, đương nhiên không lâu sẽ có người thay anh ta mất mạng, hơn nữa còn chết rất thảm.
Lorenzo thoáng nhìn khóe miệng hắn ta, không nhịn được chửi thầm trong bụng: nói một câu thì chết à, ngày nào cũng trưng cái mặt như cá chết đó cho ai xem vậy? Anh cũng chỉ dám mắng thầm thế thôi, tên này là một cỗ máy giết người thứ thiệt, những người mất mạng trên tay hắn sợ là hắn cũng chẳng nhớ rõ ai là ai đâu.

"Bị thương rất nặng, miệng vết thương đã xử lý sơ qua, nhưng..."
Nói chưa xong, họng súng lạnh lẽo chĩa vào ót anh. Lorenzo nhếch lông mày. Anh còn chưa nói người kia sẽ chết mà, có cần bạo lực thế không? Anh không nói gì nữa, ra hiệu cho tên áo đen đằng sau đưa Cừu Quyết vào phòng. Anh đi theo phía sau. Thiết bị chữa bệnh ở tòa thành này còn hơn cả mấy thiết bị ở bệnh viện. Đây chính là lý do lớn nhất anh không đưa Cừu Quyết đến bệnh viện. Vết thương của Cừu Quyết không nhẹ như lời anh nói với Diệc Thần. Thú thật, vết thương này không thể bị tác động mạnh, ví dụ như việc đỡ hắn ta lê lết trên đường hay bỏ lên xe rồi chở đi vèo vèo. Nhưng anh không muốn Diệc Thần tiếp xúc quá nhiều với hắn, đồng thời, anh tin rằng cái thằng cha ác như thú này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho một ai, kể cả người cứu hắn...
Cơn mưa đêm qua vén sạch mây, ánh nắng trở nên gay gắt lạ. Học viện Sicili cổ kính và lâu đời được khoác một tấm áo mới tươi trẻ hơn. Dưới tán cây ô liu, Diệc Thần tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, hơi thở của cô hơi gấp gáp. Sáng hôm nay, khi mới tỉnh dậy, cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, những cơn choáng váng ập đến khiến bước chân cô lảo đảo. Phát sốt thật rồi! Gương mặt nghiêm túc và anh tuấn của Lorenzo hiện lên trong đầu. Diệc Thần thở dài khe khẽ. Bỏ đi! Anh ta cũng mệt mỏi cả đêm rồi.
Một chú chim oanh vũ đang hót líu lo trên cành ô liu. Chú tinh nghịch nhìn quanh quất. Khi phát hiện cô gái đứng dưới gốc cây, chú chim nhỏ bay xuống đậu trên đầu cô. Cảm giác sự khác thường trên mái tóc, Diệc Thần phủi nhẹ đầu. Chú chim hoảng sợ bay xuyên qua từng tán cây ô liu và đậu lên cành cao nhất. Lá cây rung rinh, nước đọng trên lá rơi xuống thành một cơn mưa nhỏ, phủ lên người Diệc Thần. Hai má nóng rang bất chợt man mát, cơn choáng váng vơi đi quá nửa. Diệc Thần lấy một tay xoa xoa trán, tay khác chống vào cây đứng thẳng dậy. Cô dắt xe đạp đi dưới mái vòm cong vút xinh xinh và tiến đến gần phòng thí nghiệm.
Chiếc xe Bugatti màu đen chầm chậm đi qua cổng trường, bánh xe ngang qua vũng nước mưa khiến nước văng sang hai hàng sỏi bên đường. Khi xe đi ngang qua Diệc Thần, nước văng lên tung tóe. Diệc Thần vội tránh, nhưng cơn choáng váng lại ập đến bất ngờ, mắt cô mờ đi. Cô và xe đạp cùng ngã xuống đất.
Chiếc Bugatti dừng lại dưới một tán cây ô liu cách đó không xa. Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp cực kì xuất hiện. Cô gái tao nhã bước xuống xe, sau đó quay đầu cười đẹp đẽ với người ngồi trong xe. Cửa xe đóng lại, cô gái lưu luyến nhìn theo chiếc xe chạy đến gần cổng trường. Nhưng xe không mất hút sau cánh cổng, mà từ từ ngừng lại. Diệc Thần thấy cả người nóng râm ran, mí mắt nặng trĩu, vết trầy trên tay và đầu gối đau rát, quần áo ướt nhem. Chút nữa cô phải xin phép về nhà thôi. Nghĩ thế, cô cố gắng đứng dậy. Bỗng nhiên, một cánh tay đỡ lưng cô giúp cô đứng vững. Dù chưa thấy mặt người đó, cô vẫn nói lời cảm ơn.

"Không sao chứ?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, Diệc Thần vội vàng ngẩng đầu. Cô nhìn thấy một đôi mắt như đại dương sâu thẳm rì rào. Là Lorenzo? Diệc Thần kéo cặp kính gọng đen xuống, cẩn thận ngắm nghía chàng trai trước mặt. Dịu dàng style. Đây là cảm giác của Diệc Thần đối với Leonardo trong lần đầu tiên gặp mặt. Anh ta nhẹ nhàng đỡ mình dậy, vô cùng lịch sự phong độ. Đôi mày nhăn xen lẫn chút lo lắng, cặp mắt sâu hút mênh mông vô tận, ánh mắt dịu dàng lạ lùng. Diệc Thần hơi mỉm cười. Nhìn đôi mắt xanh thẳm của anh, cô tưởng là Lorenzo chứ. Bây giờ mới thấy hai người chẳng giống nhau chút nào, Lorenzo làm sao có thể nho nhã lễ độ giống vị tiên sinh này được.
"Không có gì, cám ơn anh!" Khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào, một lần nữa Diệc Thần nói lời cảm ơn chân thành. Leonardo nhẹ nhàng cười, giúp cô nâng xe đạp lên, thân thiết dặn dò một câu cẩn thận rồi đến gần chiếc xe Bugatti.
Anh ta là?
"Anh hai..." Cô gái mặc chiếc váy trắng vội vã chạy đến, gương mặt xinh đẹp không tì vết còn lóa mắt hơn cả ánh sáng mặt trời. Mấy nam sinh đi ngang qua “ồ” lên kinh ngạc, nhưng cô gái chẳng quan tâm, cứ thế chạy đến bên chàng trai nhã nhặn đứng bên cạnh chiếc xe Bugatti.
"Anh, có chuyện gì vậy?" Hạ Dĩ Tình cất giọng nhẹ bẫng, nén xuống chút bất mãn trong lòng. Trước đây, mỗi lần anh trai đưa cô đến trường đều không bao giờ bước xuống xe. Hôm nay anh ấy lại đi đỡ một nữ sinh ngã xuống đất.
Leonardo nở nụ cười cưng chiều, bàn tay ve vuốt những sợi tóc rối của cô gái, giọng nói nhẹ nhàng thanh mát như gió thoảng, dễ dàng xoa dịu nỗi lo lắng của cô gái.

"Vì tránh xe của chúng ta, cô gái này mới ngã sấp xuống..."
Hạ Dĩ Tình hơi bĩu cánh môi đỏ mọng, khuôn mặt hơi thẹn thùng. Leonardo cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán cô. Mọi người xung quanh lại ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng nữa. Không biết từ khi nào, khí chất văn nhã xen lẫn chút thần bí của chàng trai trên chiếc Bugatti đã khiến nữ sinh phát cuồng, cô nào cô nấy cũng si mê ngắm nhìn chàng trai dịu dàng ấy. Quả thật là cực phẩm!
"Diệc Thần, cậu làm sao vậy? Té có bị thương ở đâu không? Tay đổ máu là sao hả? Có đau không? Sao sắc mặt tái mét thế này? Chẳng nhẽ lại bị bệnh?" Mộng Kỳ chui vào vòng vây chạy đến bên cạnh Diệc Thần, lo lắng hỏi tới tấp. Không đợi Diệc Thần trả lời, cô nàng xoay người cười tươi rói với chàng trai đang là tiêu điểm của sự chú ý: "Cám ơn anh đã giúp đỡ Diệc Thần nhà chúng tôi!"
Cái hoạt cảnh cũ mèm này, một người ngã một người tốt bụng đến đỡ dậy, một người nói "Cám ơn" người kia đáp "Không có chi" là xong chuyện, nhưng nếu nhân vật chính là một tên con trai đẹp lồng lộn như thế này thì sẽ khác hẳn, mọi người bu đến xem đông như kiến. Nếu là bình thường, Diệc Thần sẽ dở khóc dở cười trong bụng, nhưng bây giờ cô lại bị thu hút bởi một chuyện khác. Cô cười khanh khách nhìn đôi anh em siêu thân thiết trước mặt, nhẹ giọng hỏi:
"Anh là anh trai của Dĩ Tình?"
Leonardo sờ mái tóc dài của Hạ Dĩ Tình, mỉm cười gật đầu. Động tác cưng chiều đó khiến người khác ăn cả cái bánh GATO to bự.
"Tuyệt quá..." Diệc Thần lẩm bẩm. Dù cô đang đeo kính, nhưng Leonardo vẫn nhận ra sự hâm mộ và... nhớ nhung trong đôi mắt cô.

Bỗng nhiên, một nam sinh xông vào "vòng vây", gương mặt cậu ta đen kịt. Cậu cất giọng khàn khàn:
"Cổ Diệc thần, cậu ở đây làm gì?"
Diệc Thần hoàn hồn. Cô cười yếu ớt nhìn nam sinh cao lớn vừa chạy tới.
"Diệc Tiêu, tôi định tìm cậu, làm thí nghiệm xong chưa? Lại chưa ăn cơm chứ gì? Hồi sáng tôi làm cơm cho cậu này, còn rất nóng..."
Anh em Leonardo đã đi, nhưng vì Cổ Diệc Tiêu xuất hiện nên số nữ sinh vây quanh không giảm chút nào. Gương mặt Mộng Kỳ đỏ ửng, cô vò góc áo đứng bên cạnh, Cổ Diệc Tiêu nhìn hai má tái nhợt của cô gái, lấy tay áp lên trán cô. Quả nhiên là phát sốt rồi. Cô nàng không biết tự chăm sóc bản thân mình chút nào! ! ! !
"Phát sốt còn chạy ra ngoài à!" Diệc Tiêu trừng mắt nhìn cô gái đang cúi thấp đầu xuống, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn đám nữ sinh bà tám vây xung quanh. Sau đó, cậu ẵm cô gái lên, khiến đám con gái lại hú hét vì hâm mộ. Cô gái bất mãn giãy dụa. Trước mặt cậu ấy, mình mất hết quyền uy của một bà chị mà! Cô ngoan ngoãn để cậu ta ôm mình đến phòng y tế. Cơ mà mấy cái ánh mắt tò mò kia khiến cô xấu hổ quá, cúi đầu xuống, cúi đầu xuống. Dù vậy, cô vẫn trở thành tiêu điểm giữa nhiều người. Cảm giác này thật... đáng ghét!
"Cổ Diệc Thần, Cổ Diệc Tiêu..." Chàng trai tao nhã bấy giờ trở nên âm trầm lạ lẫm, đôi mắt màu lam sâu hoắm lại. Anh ta nâng cằm nhìn ra ngoài cửa xe, cây cối ven đường chạy về phía sau. Chàng trai lạnh lùng nở một nụ cười hứng thú: "Có vẻ thú vị..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận