Kiến Tập Ngự Y

Đêm đó, Sở Kiều thiết yến trong cung, ăn mừng Niếp Kì cùng Phó Thiên Thường gặp lại chi hỉ, hắn cùng với Niếp Kì là bằng hữu cũ, đây chính là tư yến, bỏ đi phồn văn tổng lễ trên quan trường, mọi người cùng thôi bôi hoán trản, tán gẫu trong tiếng nhạc linh đình.

Lúc này, Phó Thiên Thường biết được Niếp Kì vì muốn tìm hắn mà trong một lần đã lật tung cả Vĩnh Thặng lên, ngay cả Lục Hoàng tử ở nơi tái ngoại cũng tìm qua, bất quá cuối cùng cung cấp tin tức cho y lại là Thất Hoàng tử, bởi vì thực tế Thất Hoàng tử chính là bằng hữu tốt của hắn.

Bằng hữu quả nhiên là dùng để bán đứng.

Niếp Kì sau khi đem vạn lượng hoàng kim đến để hỏi ra nơi ẩn thân của hắn thì lập tức rời cung tìm người, trong triều mọi việc đều giao cho Nhị Hoàng tử xử lí. Phó Thiên Thường tức đến hai hàm răng ngứa ngáy.

“Một vạn lượng hoàng kim mua một cái tin tức, ngươi có phải có quá nhiều tiền mà không có chỗ hoang phí? Còn đơn thân độc mã chạy đến đây tìm người, không sợ Nhị Hoàng tử soán vị sao?”

Nhị Hoàng Tử Niếp Anh thân là thống soái của lục quân, thái độ làm người vừa quả cảm vừa kiên nhẫn, để cho y lưu lại trong cung quả thật như đem ngôi hoàng đế hai tay mà dâng tặng người ta.

“Luận về nhìn xa trông rộng, tài hoa mưu lược, ta đều không bằng nhị đệ, ta có thể ngồi vào ngôi vị này toàn bộ đều là do dựa vào thân phận con cả này, cho nên trước khi ra cung ta đem trọng trách này giao cho y, chính là hy vọng y có thể đoạt ngôi vị, như vậy ta có thể danh chính ngôn thuận cùng ngươi ung dung tự tại phiêu bạt giang hồ.”

“Ngu ngốc!”

Đêm đó, hai người ở tẩm cung giao cảnh tương ủng (đại khái là ôm nhau), ly biệt rồi gặp lại rất dễ kích động mà khơi gợi tất cả nhiệt huyết trong lòng, đầu tiên là một chút thăm dò, sau đó không kiêng nể gì mà thiêu đốt, Niếp Kì vứt bỏ đi vẻ tiêu sái bình thường của mình, như là một con bạo thú kiệt ngạo mà tung hoành giữa cánh đồng hoang vu, dùng vuốt chế trụ con mồi mặc sức công hãm xé rách, một lần rồi lại một lần đem hơi thở của chính hắn đoạt lấy.Lần này không có xuân dược, không có liệt tửu (rượu mạnh), cái hiện hữu chính là *** ẩn sâu bên trong cơ thể, có được người mình yêu, thầm nghĩ sẽ đem cái trân quý nhất của mình dâng cho y, đồng thời cũng không lưu tình mà đoạt lấy, bởi vì cái đó thuộc về hắn, chỉ thuộc về Phó Thiên Thường hắn.

Nhiệt huyết vẫn liên tục bốc lên đến khi trời sáng rõ mới dừng lại, sau khi Phó Thiên Thường thở hổn hển mà phát tiết ra, Niếp Kì lúc này mới chịu buông tha việc đeo bám hắn.

Thì ra quân tử thủ lễ chỉ giới hạn ở bên ngoài giường thôi, Phó Thiên Thường bị “áp” đến mức toàn thân bủn rủn, mơ mơ màng màng mà nghĩ: Người này trước kia có phải đã chịu áp lực quá lâu, cho nên mỗi lần như vậy đều giống như một con dã thú không biết thỏa mãn? Thắt lưng bị Niếp Kì ôm lấy, trong lúc đó lại đem một chân cứng rắn cọ xát giữa hai chân của hắn, khiến hai người ôm nhau càng thêm thoải mái.

“Ngươi còn chưa giải thích, vì sao ngày trước lại lật lọng, đi khỏi ta?”

Không nghĩ đến sẽ nói ra việc liên quan đến độc dược, Phó Thiên Thường lầm bầm: “Buổi sáng hôm đó ngươi cười rất giả tạo, ta nghĩ ngươi hối hận, tự nhiên phải đi.”

Niếp Kì rên rỉ một tiếng, thực sự vô lực mà ngã vào ***g ngực của Phó Thiên Thường.

Đó là vì khẩn trương a, khẩn trương sau khi hắn tỉnh lại không biết sẽ có phản ứng gì, không nghĩ đến điều này sẽ trở thành lý do đào tẩu của hắn.

“Đúng rồi, Trầm Hồng Nguyệt thế nào? Ai yêu…”

Phó Thiên Thường rất tò mò muốn biết Niếp Kì an bài Trầm Hồng Nguyệt thế nào, ai ngờ mới vừa nói ra miệng, đã cảm thấy hạ phúc bị một trận đau đớn, chính là bị đầu gối Niếp Kì hướng về phía đỉnh một chút, ánh mắt xẹt qua, hắn nhìn thấy đôi con ngươi trung thuấn đột nhiên lướt qua mang theo tức giận cùng sát khí.

“Ngươi thật sự để ý tới người đàn bà kia?”

“Đương nhiên”

Nhìn thấy gương mặt tươi cười của nam nhân trở nên dữ tợn, Phó Thiên Thường cười rộ lên.

“Muốn biết ngươi như thế nào lại thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Như vậy chưa đủ cho ta hiếu kỳ sao?”

Việc Niếp Kì lập Trầm Hồng Nguyệt làm hoàng hậu, vua và dân đều biết rõ, nếu y trong nhất thời sửa đổi lại quyết định, tất bị bá quan can ngăn chỉ trích, chỉ sợ Thái Thượng Hoàng lúc đó cũng không thể chủ trì công đạo.

Biết được Phó Thiên Thường quan tâm điều này, tâm tình của Niếp Kì cũng tốt lên không ít, nói: “Rất đơn giản, nàng thỉnh cầu thu hồi mệnh lệnh lập hậu đã ban ra, còn ta thì đồng ý.”

Phản ứng đầu tiên chính là không thể nào có khả năng đó, nhất định tiểu hoàng đế đã dùng quỷ kế để bức nàng.

“Chính nàng ta nói ra? Kẻ ngốc cũng có thể thấy nàng ta có bao nhiêu thích ngươi.”

“Ta đối với nàng không hề thích thú, ban đầu là đóng kịch, sau lại là vì ngươi.”

Đối với Trầm Hồng Nguyệt y chỉ kinh diễm ngay khi gặp mặt, sau đó rất nhanh liền chán ghét, nàng kia chính xác là đẹp như tiên nữ, nhưng mà, ngoại trừ vẻ đẹp bên ngoài, y không thấy có bất cứ điểm nào có thể khiến mình sinh lòng ái mộ.

Y sở dĩ làm ra tư thái sủng hạnh, thứ nhất là vì mê hoặc loạn đảng, thứ hai vì ngẫu nhiên thấy được bộ dáng đố kị của Phó Thiên Thường, cảm giác cũng không tệ.

“Huống chi, dù là mỹ nhân nhưng chỉ là quân cờ để đối phó phản tặc, sau cũng không cần nữa”

Niếp Kì lộ ra khí chất nghiêm nghị, cùng tình cảnh kiều diễm lúc này có chút không hợp, đột nhiên nhớ tới ngày ấy lúc Trầm Hồng Nguyệt lâm vào hiểm cảnh, Niếp Kì biểu hiện hờ hững, Phó Thiên Thường mới bừng tỉnh ngộ.

Nếu việc lợi dụng nàng đã đạt được mục đích, người nữ tử này liền trở nên vô dụng, giả như nàng bị người khác giết, vừa không để lại đầi mối, vừa không cần giữ lời hứa lập hậu, quả nhiên nhất cử luỡng tiện.


Niếp Kì đối với Trầm Hồng Nguyệt biểu hiện nhu tình cùng quan tâm, điều này đã rành rành trước mắt, ai lại có thể nghĩ được trong lòng y mưu tính như vậy? Quả nhiên quân vương vô tình, xem ra chính mình cũng nên chuẩn bị một đường lui, để tránh biến cố sau này…..

Chỉ nghe Niếp Kì hận nói: “Nhưng mà ngươi lại đi xả thân cứu nàng, lại hở một tí là nhắc tới nàng, thậm chí lúc trở về cung lại còn cố ý đi tìm nàng, ngươi nói xem, ta có nên tức giận hay không?”

Ngu ngốc, người chính mình liều mạng cứu không phải là y sao? Cứu Trầm Hồng Nguyệt cũng là vì sợ y thương tâm a, sớm biết tâm tư y thế này, tội gì bản thân lại nhiều chuyện?

Phó Thiên Thường cảm thán một tiếng, cảm thấy Trầm Hồng Nguyệt có thể sống đến bây giờ quả là kì tích.

“Ta nghĩ ngươi sẽ giết nàng.”

“Sẽ không, trẫm có đạo minh quân, nếu điều tra rõ nàng cùng phản quân không có quan hệ, trẫm thế nào lại giết chóc lung tung?”

Niếp Kì vỗ về mái tóc của Phó Thiên Thường, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Giết người chung quy sẽ khiến lạc dân khẩu thật (gây loạn trong dân chúng – tớ nghĩ vậy), cái loại chuyện ngu xuẩn này y vô cùng khinh thường.

“Trẫm chính là đã cùng nàng nói ra hết thảy, lúc trước lợi dụng nàng, cũng là một bước đi bất dắc dĩ, bất quá, nếu nàng thật sự hướng tới vị trí được tôn sùng kia, trẫm cũng sẽ cho nàng, mẫu nghi thiên hạ, chung thân vinh quang, không hơn không kém. Nàng là một người thông minh, cho nên ở trước mặt bá quan lại nói bản thân thích cuộc sống tự do, thỉnh cầu trẫm thu hồi lệnh lập hậu đã ban ra, trẫm chuẩn tấu, đáp ứng nàng, cũng ban cho nàng thân phận ngự muội, tương lai nếu nàng trong lòng ngưỡng mộ ai đó, trẫm sẽ vì nàng mà phối hôn.”

Niếp Kì xưng chính là “Trẫm” mà không phải “Ta”, Phó Thiên Thường lại tưởng tượng ra ngày mưa ấy ở chòi nghỉ mát, Niếp Kì nắm lấy tay Trầm Hồng Nguyệt, khi dùng ngữ điệu nhu hòa nói ra chân tướng, Trầm Hồng Nguyệt nên có cảm giác khiếp sợ như thế nào đây.

Trầm Hồng Nguyệt không phải thông minh, mà là lo sợ đây không phải là điều vị nho đế này đang nghĩ, mộng ảo tan biến, nàng ngoại trừ phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh, còn có thể lực chọn khác sao? Khinh miêu đạm tả mà đem việc lập hậu cho vào quên lãng, còn được nổi danh quân vương nhân từ bao dung, chính mình lúc trước quả thật không hề nhìn nhầm.

“Niếp Kì, ngươi quả nhiên là đồ ngụy quân tử!”

Sáng sớm, Niếp Kì vừa thức dậy đã tìm Sở Kiều ôn chuyện cũ, thấy Phó Thiên Thường còn đang ngủ say, liền phân phó đám người Ly Châu túc trực bên ngoài, tình nhân của y khinh công rất cao, chỉ sợ mới vừa chớp mắt đã không thấy bóng dáng hắn….Dĩ nhiên là do Niếp Kì lo lắng quá độ, Phó Thiên Thường bị y giằng co một đêm đã sớm mệt mỏi, đang ngủ rất say, ngay cả nội thị đem hương đỉnh cũ nơi góc tường thay mới, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Phó Thiên Thường, hơi do dự, liền tiến đến.

Hơi thở vững vàng có thể chứng minh đã ngủ rất say sưa, dáng người nghiêng nghiêng, thân mình hơi nhấp dậy, mang theo một chút thói quen biếng nhác, cả giường đều tràn ngập tình sắc, hơi thở kia làm cho y phát điên.

Tay chậm rãi di chuyển đến sau gáy của Phó Thiên Thường, ngón tay thon dài cầm một kim châm cứu, châm hướng thẳng huyệt ngọc chẩm mà đâm vào, kim châm đi vào đại não của hắn, hắn sẽ phải chết trong im lặng.

Y biết không còn nhiều thời gian, mê dược đánh vào đám người Ly Châu không chống đỡ được lâu, y nên tốc chiến tốc thắng, nhưng tay kia lại không nghe lời mà run rẩy.

Cổ tay y trong chớp mắt bị nắm lấy, Phó Thiên Thường xoay người, lười biếng mở mắt, nhìn vị nội thị trước mắt.

“Diêu Phong công tử, tay ngươi dùng để bói quẻ, không phải để cầm hung khí.”

Thò tay ra phất một cái liền lột được mặt nạ của tên nội thị, giấu sau nó chính là khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo của Diêu Phong.

Không hề bị sợ hãi lung lạc, ngược lại, cảm thấy sự đố kị nặng nề được giải thoát, Diêu Phong cười lạnh.

“Đúng vậy a, muốn xem người vẫn luôn hại ta đến tột cùng là ai, ngươi tâm kế cao siêu, nhưng lại không đủ ngoan độc, giết người thì không nên ở thời khắc mấu chốt mà do dự a”

Phó Thiên Thường cả người vững vàng, nhìn lại trang phục, may mắn là y sam không hỗn độn, chỉ là cả người tràn ngập hương vị giường hoạt, có chút xấu hổ, bất quá hắn không câu nệ lắm.

Nhìn lại Diêu Phong, vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng như trước, chính là lạnh lùng nhưng lại che dấu tình cảm mãnh liệt sau lưng.

“Lúc ban đầu trong cung người tung ra tin vịt giữa ta và Niếp Kì có quan hệ là ngươi? Nhúng tay vào giá sách, có ý đồ giết ta cũng là ngươi?”

Diêu Phong không hề mở lời, bất quá biểu tình thản nhiên đã chứng minh Phó Thiên Thường không có nói sai.

“Lúc trước một chút cũng không nghĩ đến là ngươi – ta chỉ là một tiểu dược quan, lại biết lượng sức mà không dám làm càng – Không ngờ đã khiến cho thệ sư phải dốc hết tâm tư.”

“Thệ sư cũng là người, đã là người thì không thể tránh được đố kị, ngươi chỉ xuất thân từ một dược quan ti tiện, căn bản không xứng làm điện hạ khuynh đảo vì ngươi!”

Diêu Phong tâm tư nhanh nhạy, từ lúc tình cảm của Niếp Kì đối với Phó Thiên Thường còn thơ ngây, thì ngay lập tức đã nhìn thấu tâm tư của y.

Quen biết hơn chục năm, y chưa từng thấy biểu hiện nào khác ngoài nụ cười giả dối của Niếp Kì, còn những biểu tình khác như dịu dàng, lo sợ, nghi hoặc, thậm chí là si mê, đều phát sinh từ tên tiểu dược quan kia.

Yên lăng chờ đợi nhiều năm như vậy, y bản thân rốt cuộc đã không chờ nổi nữa, trừ y ra, không ai được phéo ở bên cạnh Niếp Kì, tình yêu này y muốn toàn bộ nắm trong tay, tuyệt không muốn chia sẻ cho ai khác.

“Việc Thái tử phi bất ngờ qua đời cũng là ngươi….”


“Không, điện hạ cho tới nay cũng chưa từng thích nử tử kiêu ngạo ương bướng đó, ta sao lại để tâm đến nàng?”

Vừa nói đến Niếp Kì, ánh mắt Diêu Phong đã trở nên dịu dàng, y không gọi Niếp Kì là Hoàng Thượng, vì ở trong lòng y, Niếp Kì vĩnh viễn là Thái tử điện hạ của y.

“Bất quá, cũng không phải ta hoàn toàn không can hệ, nàng nhìn thấu được tình cảm của ta đối với điện hạ, nên đã nói rất nhiều lời châm biếm ta, ta phản bác, vô tình kích thích bệnh tình của nàng, nàng là một nữ nhân cao ngạo vô cùng, không thể chấp nhận được việc cho đến bây giờ thật sự điện hạ chưa từng để ý chuyện của nàng, vì quá tức giận mà nàng đã đột ngột qua đời.”

“Nếu thích Niếp Kì, tại sao lại hạ hồng tơ chu trên người y? Còn liên thủ với Hạ Hàn Chi hãm hại y?”

Hạ Hàn Chi là một người đa nghi, thế mà lúc rời đi lại hướng bóng lưng về phía Diêu Phong, chứng minh rằng hắn đối với Diêu Phong cực kì tín nhiệm, hơn nữa, dùng quẻ bói dẫn dụ Niếp Kì đến Thiên Tuyệt Sơn không phải Diêu Phong sao?

Diêu Phong cười nhạt

“Hồng tơ chu một là giúp cho điện hạ giải vây, ngươi cũng thấy chuyện ngày trước bá quan buộc y tuyển chọn phi tần, thứ hai, chính là tính toán hạ trăm đạm hương, nếu không phải do ngươi nhiều chuyện, Thái tử điện hạ đã sớm quên quá khứ, theo ta ẩn cư nơi địa phương vô danh.”

Hạ Hàn Chi cầu y bói quẻ hỗ trợ, y liền lên tiếng đáp ứng, lại tương kế tựu kế, tạo ra một thứ gọi là long mạch, y hiểu rõ tính cách Niếp Kì, nhất định sẽ tự mình đi làm, y đem một ít trăm đạm hương hòa vào phù thủy trong bình sứ, mùi hương tuy chỉ thoang thoảng nhưng lâu dần sẽ ngấm vào mà khiến tâm trí Niếp Kì hỗn loạn, đến cuối cùng là quên hết mọi chuyện, lúc đó y có thể mang Niếp Kì cùng cao chạy xa bay đến nơi khác.

Nhưng Phó Thiên Thường lại đột ngột xuất hiện, một đường mà đi theo, có hắn ở bên cạnh không ngừng khơi gợi, trí nhớ Niếp Kì liền lúc có lúc không, thấy Thiên Tuyệt Sơn càng lúc càng gần, y vì lo lắng sẽ phát sinh dị biến nên đành phải hiện thân, dùng một lượng lớn trăm đạm hương mê hoặc thần trí Niếp Kì, khiến cho Niếp Kì ám sát Phó Thiên Thường.

“Đáng tiếc kế hoạch của ngươi không nhưng không thành công mà còn lộng xảo thành chuyết (tựa như làm trò cười cho thiên hạ), làm cho quan hệ giữa ta và Niếp Kì càng trở nên thân mật, cho nên, sau đó ngươi lại cố ý truyền ta đến chữa bệnh cho Trầm Hồng Nguyệt, làm chúng ta sớm sinh ngăn cách, sau đó lại trộn độc dược vào hạt sen được bưng đến, bức ta đau khổ phải tự mình rời đi, ngươi nghĩ ra trăm phương ngàn kế đều là vì thích Niếp Kì sao?”

“Đúng vậy!”

Diêu Phong sung sướng thừa nhận.

“Năm ấy tám tuổi quen biết được Thái tử điện hạ, ta đã thích y, thời gian càng lâu dài, ta lại càng thích, vì y, chuyện gì ta cũng dám làm, y cũng rất thích ta, chỉ từ sau khi ngươi xuất hiện, mọi chuyện đều thay đổi, điều này không đúng, không phù hợp với quẻ ta bói ra….”

Y nhìn Phó Thiên Thường, trong mắt hiện ra một tia vừa thống hận vừa khinh bỉ, cắn răng nói: “Ngươi bất quá chỉ là một kẻ quái dị biết chút độc thuật, căn bản không xứng cùng điện hạ ở cùng một chỗ.”

“Uy, ngươi đừng quá kích động, ta kì thật cũng không xấu…..”

“Câm miệng! Ngươi căn bản không có tư cách nói chuyện với ta, ngươi ngay cả xách giày cho điện hạ cũng không xứng!”

Ánh mắt Diêu Phong miết về phía giường, tận tường nhìn được tình cảnh kiều diễm càng làm y thêm căm tức, lẩm bẩm nói: “Ta từng bói được, người dành cho điện hạ phải tao nhã tuyệt sắc, thiên hạ vô song, ngươi đó phải là ta!”

Cư nhiên có người cho rằng tuyệt sắc là chuyện đáng khoe ra, Phó Thiên Thường nhún nhún vai: “Ngươi thật sư giống tự kỉ a.”

“Không phải là tự kỉ, đó chính là sự thật! Ta chưa bao giờ bói sai quẻ, ngươi chắc chắc đã dùng cổ thuật, mới có thể khiến cho điện hạ đối với ngươi ý loạn tình mê.”

Diêu Phong nộ khí tràn ngập khinh bỉ, nhìn Phó Thiên Thường với vẻ mặt khinh thường.

“Câm miệng!”

Đúng là khó nhịn, thực không thể nhịn được nữa!Bị người khác mở miệng ra là nói mình quái dị, Phó Thiên Thường tức giận xông lên, đưa tay một phen lột xuống mặt nạ mà hắn đã dịch dung rất kĩ lưỡng, bình thường đều phải cẩn thận dùng nước thuốc chậm rãi bóc ra, hiện tại vì đang tức giận mà cứ như vậy kéo xuống, làm hắn đau đến tê dại.

Diêu Phong đồng thời cũng phát ra tiếng hét kinh hãi, sau khi nhìn thấy gương mặt Phó Thiên Thường thì lập tức ngừng mắng, vẻ mặt không thể tin.

Gương mặt đau đến chết thế nhưng trước mặt Diêu Phong lại phải cắn răng chống đỡ, Phó Thiên Thường từ tốn nói: “Ta không biết dung mạo của mình có đúng là đệ nhất thiên hạ hay không, nhưng tuyệt đối thắng ngươi, thế nên, ngươi không hề bói sai.”

Đôi mắt Diêu Phong không ngừng toát ra vẻ khiếp sợ, thất thố, ánh mắt cực kì hâm mộ, chỉ cảm thấy dung nhan chi lệ này cả đời cũng chưa được diện kiến, trong thoáng chốc, loại tình cảm chán ghét đã không còn thấy tăm hơi, ngược lại trái tim lại sinh lòng ngưỡng mộ.

Thật lâu sau, y lẩm bẩm: “Thì ra là thế, ngươi thay đổi gương mặt, như vậy không phải uổng lắm sao…. điện hạ có phải vì vậy mà ái mộ ngươi?”

“Không, y không biết.”- Phó Thiên Thường lắc đầu.

“Nếu như y chỉ vì dung mạo này mới chấp nhận ta, ta đã sớm đi khỏi…..”

Lời còn chưa dứt, sa trướng được vén lên, hắn đã nhìn thấy thân ảnh phía sau


Chết tiệt, đồ ngụy quân tử thông minh hơn hắn nghĩ, nếu hắn đã sớm biết toàn bộ đều do Diêu Phong giựt dây để lấy lòng Niếp Kì, thì cư nhiên y cũng sẽ sớm biết, nói không chừng vừa rồi là y cố ý tránh xa, dẫn dụ Diêu Phong mắc câu, chính mình lại thiếu kiên nhẫn, ngu ngốc tự hiện nguyên hình.

Niếp Kì tiến bước thong thả, lại không nói lời nào, Diêu Phong không quay đầu lại, cả người run lên, tựa hồ dựa theo phản ứng của Phó Thiên Thường đã đoán ra người phía sau là ai.

“Ngươi…kì thật đã sớm biết?”- Hắn hỏi nhưng trong lời nói có chút run rẩy.

“Thật có lỗi.”

Diêu Phong nở nụ cười, nụ cười miễn cưỡng đến chua xót.

“Điện hạ không cần nói xin lỗi, ngươi cho đến bây giờ không nợ ta bất cứ thứ gì, những gì ngươi ẩn nhẫn ta đều biết, chỉ là không cam lòng thôi, bất quá, tất cả mọi chuyện đều đã xong, kết quá bói quẻ đúng như vậy, Phó Thiên Thường dung mạo thiên hạ vô song, ta cũng thua tâm phục khẩu phục… Điện ha xin hãy trân trọng, Diêu Phong bái biệt.”

Diêu Phong xoay người, hướng Niếp Kì thi thâm lễ, sau đó liền đi ra ngoài, nhìn bóng dáng cao ngạo kia, Phó Thiên Thường giật mình vội đuổi theo ra ngoài, gọi ngược y lại.

“Diêu Phong công tử, xem như lấy tư cách của người có dung mạo đẹp hơn, ta cho ngươi một lời khuyên, vì một người mà không từ thủ đoạn đó không phải là yêu, đây chẳng qua là một loại cố chấp, còn có a, ngươi ngàn vạn lần cũng đừng bị vẻ bề ngoài ôn hòa của điện hạ lừa, lúc y cười với ngươi nói không chừng sau lưng không biết khi nào sẽ chém ngươi một đao, tiếp xúc kĩ ngươi sẽ biết y có bao nhiêu nham hiểm, giả dối, bạo lực….”

Ở điểm này, hắn tự tin mình hiểu y hơn bất kỳ ai, bởi vì chính mình đã một bước mà rơi vào cái bẫy dối trá kia.

Phó Thiên Thường liếm liếm khóe môi tối hôm qua vừa bị Niếp Kì cắn, tiếp tục nói: “Ngươi cần chính là người luôn để ngươi trong tâm, người chân chính quan tâm ngươi, chứ không phải đồ ngụy quân tử luôn mang mặt cười giả tạo.”

Diêu Phong lắng nghe trong tiếng gió, sau một lúc lâu chợt bật cười, thanh âm thanh thanh lanh lảnh truyền đến.

“Rõ ràng còn có người có thể hình dung Vĩnh Thặng nho đế của chúng ta thành như vậy, xem ra ngươi đã thực thấu hiểu hắn, cảm tạ ngươi đã nói lời hay, hi vọng tương lai ta có thể tìm được một người như ngươi đã nói.”

Nói chưa dứt lời thân ảnh đã ở rất xa, nghĩ đến người này cũng là long phụng trong loài người, lại không có duyên kết giao, Phó Thiên Thường có chút cảm thán, lắc đầu quay vào phòng, lập tức phát hiện gương mặt Ly Châu đang trắng bệch cả ra, Niếp Kì thì vẫn đang đứng đó nhìn hắn.

Nhãn châu của hắn- xoay động, liền phi thân xông lên phía trước, cắn ngược lại một cái.

“Ngươi rất quá đáng, biết rằng có người gây bất lợi cho ta, còn cố ý tránh xa, lỡ ta gặp phải chuyện gì thì sao?”

“Ta không biết Diêu Phong sẽ đến, chỉ là trong lòng còn lo lắng, tưởng ngươi sẽ trốn nên mới vội vã quay lại.”

“Thật như vậy?”

“Tất nhiên”

Niếp Kì dùng sức hít sâu, tận lực bảo trì tâm bình khí hòa.

Vừa rồi nghe Phó Thiên Thường và Diêu Phong nói ra hết tất cả mọi chuyện, nguyên người mà chính mình đêm đó gặp mặt không phải là trích tiên, chính là dung mạo thực sự của Phó Thiên Thường, tiểu dược quan chết tiệt, dám gạt y, khiến y coi Trầm Hồng Nguyệt như người đáng ngưỡng mộ, khó trách y đối với Trầm Hồng Nguyệt có loại kháng cự không nói nên lời, có lẽ tiềm thức cho y biết kia không phải là tình yêu chân chính đích thực của y.

Còn biết được chuyện Phó Thiên Thường ngu ngốc uống hết bát độc dược, vừa bỏ đi đã khiến y tương tư mấy tháng, cho đến bây giờ vẫn còn lo lắng hắn sẽ bỏ trốn, Niếp Kì trong lòng lửa giận cuồng cháy, quyết định truy cứu chuyện này tới cùng.

Thấy trong mắt Niếp Kì không hề có chút nào kinh ngạc, nhìn không ra đó là thật hay giả, Phó Thiên Thường cũng lười nghĩ nhiều, đồ ngụy quân tử này không giả dối mới là kì quái, không nên lãng phí thời gian ngờ vực vô căn cứ nhu vậy.

Hắn vỗ vỗ trong lòng ngực Niếp Kì như muốn lấy lòng, tiểu hoàng đế nhìn qua hình như không được cao hứng, cho nên, tốt nhất nên trấn an y.

“Yên tâm, ta sẽ không trốn đi, ta đã từng thề rằng, nếu trong tương lai có người không phải vì dung mạo của ta mà yêu thích ta, mặc kệ hắn tàn tật hay là kẻ hành khất, ta cũng sẽ ở cùng hắn, cả một đời theo hắn.”

Niếp Kì trên mặt lộ ra nét cười, nhưng nụ cười này khiến Phó Thiên Thường mơ hồ nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi rất may mắn, trẫm không phải kẻ tàn tật hay tên khất cái, không cần ngươi theo đuôi diễu phố ăn xin, bất quá, Phó Thiên Thường, ngươi cũng biết khi quân bị tội gì?”

Vĩnh Thặng hoàng cung

Vừa mới bãi triều vị quân vương nghiêm nghị đã vội vã trở về cung, sáng nay y cùng Hoàng Hậu đánh đố, cá cược vị gián quan xưa nay thích khuyên can giảng giải có im lặng hay không, y cược im lặng, kết quả y đã thắng.

Đó là điều đương nhiên, hôm nay trong thượng triều y đã uy hiếp nếu ai có gan tiến lên nhiều lời, liền sẽ bị tru di cửu tộc, gián quan có ương ngạnh cách mấy thì cũng biết điều mà im lặng.

Cho nên, y rất dễ dàng đoạt lấy nguyệt bổng ngân doanh của Phó Thiên Thường (bổng lộc hàng tháng), không có tiền, xem hắn còn dám chạy quanh kiến tập nữa không?Trở lại tẩm cung của hai người họ, Niếp Kì còn chưa kịp vui vẻ đã nhìn thấy trên bàn là một phong thư viền vàng rất đẹp mắt, bên cạnh là một tiểu nội thị không ngừng run rẩy.

Đột nhiên dự cảm được có điềm xấu.

Y tiến đến cầm lấy lá thư.

Ly Châu cùng vài tên ám vệ im lặng đứng nhìn từ phía xa, nhìn quân chủ của họ với vẻ đồng cảm.

Từ khi chủ tử mang người đó trở về, sau đó phong hắn làm Hậu, vị tân Hoàng Hậu này không khi nào chịu ngồi yên, lá thư này nhìn sơ cũng có thể đoán được phần nào, nhất định là để thư lại trốn ra ngoài, không biết là lần này lại đi kiến tập nơi nào?Niếp Kì sau khi xem xong thì ném sang một bên, trên mặt hiện ra ý cười, chính là giữa nụ cười lại ẩn vài phần sâm lạnh.

“Chủ tử, ngài kiến tập dược lí, một người là đủ, vì sao phải bắt ta cùng đi theo?”

Tiểu Ngũ giữ lấy chiếc thang trơn tuột, vẻ mặt cầu xin mà hỏi.


Chiếc thang rất cao, sàn phòng lại cứng, nếu không cẩn thận té xuống, tuyệt không phải chuyện đùa.

Phó Thiên Thường thì an ổn ngồi ở cái thang đối diện đọc sách, ngoảnh mặt làm ngơ đối với việc Tiểu Ngũ khóc lóc kể lể.

Trở về bao lâu, Niếp Kì giày vò hắn bấy lâu, lấy đó làm cách trừng phạt hắn tội khi quân, đương nhiên, hắn lễ thượng vãng lai (theo lễ mà lui tới), trong ba ngày lại có hai ngày vác tiểu dược bao trốn đi kiến tập, bắt Niếp Kì phải tìm kiếm khắp nơi.

Hoàng cung thật sự rất buồn, bất quá cũng chưa nghĩ đến phải rời đi, ngay lúc Niếp Kì trước mặt văn võ bá quan phong hắn làm Hậu, thì hắn biết rằng vận mệnh đã an bài hắn sẽ cũng người nam nhân này suốt đời bên nhau, thật ra, hắn cũng không nỡ bỏ mặc y ở lại nơi thâm cung tịch mịch vô thú này.

Bên ngoài truyến đến tiếng bước chân, trầm ổn kiên định, chắc chắn là Niếp Kì đang đến, Phó Thiên Thường liền ngẩng đầu.

Cửa bị đẩy ra, Niếp Kì chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng tìm ra nơi bọn họ ẩn náu.

“Hoàng Hậu, trẫm đến đón ngươi.”

Sau khi Tiểu Ngũ đáng thương nhìn thấy Hoàng Thượng, càng thêm sợ hãi kích động, thân mình nhoáng lên một cái ngã xuống thang.

Phó Thiên Thường phi thân nhảy lên, giữ lấy thắt lưng Tiểu Ngũ, đưa hắn bình an trở lại mặt đất, chân vừa chạm đất Tiểu Ngũ cả thân mình ngã về phía sau, lập tức bất tỉnh.

Không để ý đến tiểu nội thị nhát gan, Phó Thiên Thường nhìn nén hương đốt bên cạnh, mỉm cười với Niếp Kì

“Có tiến bộ, không đến một nén hương đã bị ngươi tìm ra, ngươi có phải an bài mật thám bên cạnh ta?”

“Không có.”

Không cần làm vậy, bởi vì y đã thoa dược lên cổ tay Phó Thiên Thường, bột hương kia rất dễ dàng giúp y tìm ra người, cũng vì hương này mà y đã bị Thất hoàng đệ hung hăng hốt hết một mớ.

Niếp Kì mỉm cười trở lại: “Hoàng Hậu, trận cá cược sáng nay ngươi đã thua.”

“Biết rồi.”

Phó Thiên Thường đôi con ngươi chuyển động qua lại, vẻ mặt uể oải, chạy đến bên cạnh thi thể của Tiểu Ngũ đang nằm trên đất, đạp hắn một cước.

“Đừng hòng giả chết, lập tức đứng lên làm việc đi!”

Tiểu Ngũ lập tức đứng lên, nhưng nhìn thấy Niếp Kì, liền không dám nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Hoàng Hậu, ta sẽ đi ngay bây giờ sao?”

“Ngay lập tức!”

Phó Thiên Thường tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Thu lại tiền đánh bạc, sau đó ta sẽ chia cho người hai phần hoa hồng béo bở, xong việc, ta trả ngươi gấp bội.”

Thấy Tiểu Ngũ lĩnh mệnh, nhanh như chớp chạy đi, Phó Thiên Thường vẻ mặt liền xuân phong đắc ý.

Nếu cục cưng tiểu hoàng đế biết được hắn đã dùng gấp ba số tiền đánh bạc để cược với gián quan, cá cược rằng gã sẽ bị uy hiếp, không biết y còn có thể cười được không?Vẫn không biết bản thân bị gài bẫy thảm như vậy, Niếp Kì kéo tay Phó Thiên Thường đi ra ngoài.

“Hoàng Hậu, hôm nay thời tiết không tồi, chi bằng làm chút chuyện vui vẻ, cùng trẫm hồi cung kiến tập đi.”

Tự xưng “trẫm”, biểu hiện của Niếp Kì không hờn không giận, bất quá Phó Thiên Thường không có để ý, vẫn cười hì hì hỏi: “Kiến tập dược liêu nên đi kho thuốc, đi tẩm cung làm cái gì?”

“Đến long sàn của trẫm, đó mới chính là nơi ngươi kiến tập.”

“Không cần, ngươi là bạo quân….”

Lời còn chưa dứt đã bị ôm chặt, hôn lấy.

Từ một nơi nào đó bọn thị vệ từ khắc biết mà rời khỏi, mỗi ngày Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều có một khóa kiến tập, đương nhiên họ hy vọng phía sau lưng không bị người khác quấy rầy.

“Thiện Thường, đến cuối cùng ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết, hai ngày ở Thiên Tuyệt Sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”- Niếp Kì hừ mũi hỏi giữa nụ hôn nồng nhiệt.

Đây chính là khúc mắc của y, trí nhớ đứt quãng nói cho y biết, hai người ở nơi nào đó đã từng có da thịt chi hôn, thế nhưng vẫn không nhớ rõ lý do gì, nơi nào. Chính mình sở dĩ động tình như vậy, chẳng lẽ là lúc trí nhớ hỗn loạn, tình cảm theo bản năng mà phát tiết?

“Ngươi cứ gấp gáp như vậy làm cái gì? Về sau sẽ có lúc ta nói cho ngươi biết.”

Dứt nụ hôn, tựa vào ***g ngực Niếp Kì, Phó Thiên Thường cười giảo hoạt.

Nguyên nhân kia chính là do phối dược lung tung mà biến thành sai lầm lớn, làm chính mình cứ như vậy mà bị ăn sạch, hắn cả đời vĩnh viễn cũng không muốn nói cho Niếp Kì biết.

Kì thật, nguyên do như thế nào cũng được, quan trọng là…..Hiện tại không phải bọn họ đã ở bên nhau rồi sao? Chính hắn sẽ đem những chuyện xảy ra ở Thiên Tuyệt Sơn trở thành bí mật của một mình hắn mà thôi.

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận