Khuynh Thành Ngự Thú Sư


Đương sự đều đã nói như vậy, Lạc Ảnh cảm thấy chính mình nếu lại từ chối liền có điểm không thích hợp, liền nói: “Một khi đã như vậy, bản công tử coi như một lần làm nhân chứng.”

Nghe được hắn đáp ứng, Lãnh Nguyệt Tâm gật đầu, liền đi tới trước mặt Lăng Ngọc Linh, nói: “Tứ công chúa, mời động thủ.”

Lăng Ngọc Linh bị hành động vừa rồi của Lãnh Nguyệt Tâm kích thích, từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra vũ khí, bất chấp tất cả, liền bay thẳng hướng đến phía Lãnh Nguyệt Tâm đâm tới.


“Chờ một chút.” Ngay thời điểm Lăng Ngọc Linh muốn tới gần Lãnh Nguyệt Tâm, lại bị Lạc Ảnh cấp đình chỉ.


Không cam lòng, Lăng Ngọc Linh dừng bước chân lại, nhìn Lạc Ảnh hỏi: “Lạc công tử, có chỗ nào không đúng sao?”

“Tự nhiên có, ngươi thật sự cho rằng bản công tử ăn không ngồi rồi nên mới bảo ngươi chờ một chút sao?”


Lời nói không lưu tình chút nào làm Lăng Ngọc Linh sắc mặt trắng nhợt, vốn tưởng rằng người bên cạnh thiên hạ đệ công tử tự nhiên cũng sẽ không kém hơn là bao, lại không nghĩ đến hắn nói chuyện lại không có lý như thế.


“Lạc công tử, không biết ngươi có vấn đề gì?” Hoàng Hậu cười hỏi.


Lạc Ảnh đáng chết kia, không biết nửa đường bị gì, chỉ cần Lăng Ngọc Linh giết chết Lãnh Nguyệt Tâm, đến lúc đó Thái Hậu tự nhiên sẽ trách tội Lăng Ngọc Linh, một khi nàng ta bị trách tội, thân là ca ca nàng Lăng Sở Thiên cùng mẫu phi của nàng Từ Liên tiện nhân kia tự nhiên cũng sẽ bị Thái Hậu trách phạt nặng.


“Lãnh tam tiểu thư không có vũ khí, Tứ công chúa lại có, này không công bằng, vừa lúc bên trong nhẫn trữ vật của bản công tử cũng có rất nhiều vũ khí, không bằng Lãnh tam tiểu thư nói cho ta, ngươi thích vũ khí dạng gì, ta có thể tìm cho ngươi.” Lạc Ảnh nói xong, còn hướng Lãnh Nguyệt Tâm vứt một cái mị nhãn.


Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, khóe miệng vừa kéo, thản nhiên nói ra hai chữ: “Chủy thủ.”

Lạc Ảnh có chút ngoài ý muốn, nhìn trường kiếm Lăng Ngọc Linh, nhắc nhở nói: “Tam tiểu thư, ngươi xác định là muốn chủy thủ?”

Nghe được Lạc Ảnh nói vậy, Lãnh Nguyệt Tâm nhăn nhăn mày, “Lạc công tử nếu không có vậy thì thôi.”

Lạc Ảnh cho rằng trải qua nhắc nhở của hắn, nàng tốt xấu gì cũng sẽ đổi, lại không nghĩ đến nàng cư nhiên nói như vậy, trong lúc nhất thời hắn lại có cảm giác thất bại, ngay sau đó hắn lại từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái chủy thủ ném cho Lãnh Nguyệt Tâm.


“Đa tạ.” Lãnh Nguyệt Tam bắt được chủy thủ, đạm bạc nói một câu.


Lúc này đây, Lăng Ngọc Linh nếu không ra tay sẽ lại bị kêu đình chỉ.



Linh lực dao động mở ra, đối với Lãnh Nguyệt Tâm một người không có linh lực mà nói thì chính là một loại áp lực.


Chỉ là áp lực này so ra còn kém hơn áp lực của những dòng nước khi đứng ở dưới đỉnh thác nước, cho nên Lãnh Nguyệt Tâm cũng không cảm thấy khó khăn, thân hình chợt lóe, tốc độ cực nhanh đón nhận lấy trường kiếm của Lăng Ngọc Linh.


Đối với tốc độ của Lãnh Nguyệt Tâm, mọi người đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì so với tốc độ của Tứ công chúa, tốc độ Lãnh Nguyệt Tâm có thể nói chỉ có nhanh hơn chứ không chậm.


Lăng Ngọc Linh trong lòng cả kinh, hiển nhiên không nghĩ tới tốc độ của Lãnh Nguyệt Tâm sẽ nhanh hơn nàng, cứ như vậy, nàng không thể không dùng toàn lực.


Trường kiếm hung hăng hướng tới điểm trí mạng của Lãnh Nguyệt Tâm rơi xuống, một chút cũng không lưu tình.



Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, thân mình nhảy qua một bên, tránh đi đường kiếm,sau đó nhấc một chân đá vào bụng Lăng Ngọc Linh, làm cho Lăng Ngọc Linh thần sắc trở nên có chút tái nhợt.


Lăng Sở Thiên nắm chặt chén rượu trong tay, hiển nhiên không nghĩ tớ Lãnh Nguyệt Tâm sẽ ở dưới tình huống không có linh lực có thể làm bị thương thân là tu linh ngũ tinh là Lăng Ngọc Linh.


Bị Lãnh Nguyệt Tâm đạp một chân, Lăng Ngọc Linh càng thêm tức giận, kiếm quang nhanh chóng hiện lên, ra tay cũng càng thêm tàn nhẫn, trong dó kiếm đầu tiên dưới sự trợ giúp của linh lực, làm bị thương mu bàn tay trái của Lãnh Nguyệt Tâm.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận