Không Thoát Khỏi Rung Động FULL


Cô nhóc ngửa đầu mỉm cười nhìn anh, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, đợi anh nhảy vào trong hố.
Kiều Sâm lập tức không chậm trễ đi qua, bàn tay to bắt được búi tóc trên đỉnh đầu cô dùng sức lắc mấy cái, lại vừa tức vừa buồn cười: “Sao anh lại thành bạn trai cũ rồi?”
“Ai da anh đừng làm lỏng búi tóc nữa!” Lương Hi vội vàng thoát khỏi bàn tay nắm đầu của anh, trên mặt lại không có nửa phần buồn bực, cười đến thấy răng không thấy mắt: “Rõ ràng chính anh nói bắt đầu lại từ đầu, vậy trước kia anh không phải là bạn trai cũ sao?”
Kiều Sâm ngược lại không ngờ tới cô nhóc này soi mói từng câu chữ cũng có thể lừa được anh, mà anh còn liên tiếp trúng chiêu, bất đắc dĩ cười nói: “Vậy bây giờ rốt cuộc anh là gì? Bạn trai cũ hay là bạn trai hiện tại?”
“Xem biểu hiện của anh rồi lại nói.” Cô liên tục xua tay, thái độ cực kỳ qua loa, lại xoay người gắp một miếng tôm hấp nhét vào trong miệng Kiều Sâm: “Anh ăn chút gì trước đi, em thấy tối nay anh cũng không ăn được mấy.”
Trong miệng bỗng dưng bị nhét đầy, anh cũng không vội, thong thả nhai nuốt xong, mới ý tứ sâu xa mở miệng: “Ừm, bị em chọc tức no rồi, đến bây giờ tâm trạng còn chưa bình phục đây.”
Lương Hi: “...!Anh thích ăn thì ăn.”
Sau khi ăn cơm xong, Lương Hi hưởng thụ một lần Kiều tổng tự mình sấy tóc cho cô, cũng uyển chuyển từ chối thịnh tình mời mọc của Kiều tổng, lôi kéo hành lý chuẩn bị về phòng mình.
Tâm tình hiện tại của đương sự Kiều chính là hối hận, cực kỳ hối hận, vì sao bản thân dưới cơn nóng giận bảo người ta lấy thêm cho cô một phòng? Nên tức chết cũng phải giam người ở trong phòng mình mới đúng.
Chuyện đến bây giờ, anh chỉ có thể ở cửa phòng, một tay đoạt lấy hành lý: “Hành lý của em quá nặng, anh giúp em khiêng xuống dưới.”
“Lương Hi nghi ngờ liếc nhìn anh: “Hay là thôi đi, em luôn cảm thấy con người anh tâm thuật bất chính.”
“...! Tâm thuật bất chính không dùng như vậy.” Kiều Sâm thở dài, cướp lấy balo trên vai cô, ước chừng, cau mày nói: “Em để cái gì bên trong thế? Sao mà nặng như vậy?”
“Để một số mỹ phẩm tùy thân cần dùng, sạc dự phòng.” Cô ngẫm nghĩ: “Còn có thuốc dạ dày của anh, trợ lý Văn nói sợ anh ra ngoài quên mang, bảo em chuẩn bị một phần bên người.”
“Có điều…” Cô nghiêng đầu: “Anh mắc bệnh bao tử khi nào thế? Em nhớ anh làm việc và nghỉ ngơi rất điều độ.”
“Mấy năm ở nước ngoài mắc phải, không phải rất nghiêm trọng.” Anh hời hợt nói, lấy hộp thuốc dạ dày trong túi cô ra thuận tay ném trên sofa: “Bây giờ không cần.”
“Sao anh lại lấy ra rồi?” Lương Hi mắt thấy hai hộp bị ném trên sofa, nảy lên tiếp đó rơi xuống dưới sofa, vội vàng muốn cầm về: “Nếu như lại gặp phải hôm nào bận giống như hôm nay, không có thời gian ăn cơm đúng giờ thì làm sao?”
Đồ đều ở trên tay Kiều Sâm, cô không chút nghĩ ngợi chạy về phía sofa, chưa được hai bước lại bị kéo về.
Đôi tay trống còn lại của Kiều Sâm siết chặt lấy eo cô, cô giãy giụa thế nào cũng không buông tay, nghe ra tâm tình còn rất tốt: “Không cần lấy, về sau không cần những thuốc này nữa.”

“Vì sao?”
“Không phải là có em ở đây rồi sao?” Anh cúi đầu, hôn gáy cô: “Sau này em ở cạnh anh cùng anh ăn cơm, anh sẽ không đau dạ dày.”
Động tác đột nhiên dừng lại, gương mặt bắt đầu nóng lên, cô lúng túng gật đầu: “...!Ừm.”
Nói cách hai tầng thật ra đường đi vẫn xem như rất gần.

Lương Hi chỉ cảm thấy bản thân còn chưa đi được mấy bước, chủ đề trò chuyện cũng chưa đổi được một lần đã đến cửa phòng rồi.
Cô đột nhiên cảm nhận được sự lưu luyến không rời nhìn thấy từ trên mặt người đàn ông vào ban nãy khi ở trong phòng anh.
Cô dựa vào cửa, nhìn Kiều Sâm giúp cô kéo đồ đạc vào trong phòng, dáng vẻ không tính ở lại lâu, trong lòng có chút do dự.
Kết quả động tác đi trước một bước so với đầu óc, ngay trước lúc Kiều Sâm xoay người cô giữ chặt cổ tay anh, lực lớn đến mức khiến người ta lảo đảo lùi về sau một bước.
“Sao thế?” Lúc này bị người ta chặn lại, Kiều Sâm hơn phân nửa cũng có thể đoán được nguyên nhân, cong môi trêu chọc: “Không nỡ để anh đi?”
“...! Không có.” Bạn nhỏ nhà anh không được tự nhiên nghiêng mặt, ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Mắt hạnh ngọt ngào chợt sáng lên, lúc ngoái đầu nhìn anh lông mi chớp chớp cực kỳ cần mẫn: “Anh có muốn uống một ly cà phê rồi đi không?”
“Uống bây giờ?” Anh nhìn thấy mấy túi cà phê còn hiện lên trong mắt cô, có chút ngạc nhiên: “Cuộc họp sáng mai có phải em giúp anh tham gia không?”
“Vậy sao được, em không thể để anh chiếm tiện nghi được.” Lương Hi lập tức lắc đầu.
“Vậy anh về trước đây, em nghỉ ngơi sớm một chút.” Kiều Sâm không nói gì nữa, khẽ ôm cô một cái rồi muốn rời đi.
Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, vừa đi về phía trước trong lại đồng thời đếm ngược.
Chưa đếm xong năm số, quả nhiên bị gọi lại.
Kiều Sâm ra vẻ nghi hoặc nghiêng đầu, thấy bạn nhỏ lo sợ bất an tâm tư nhỏ rối tung lên, quăng một câu về phía anh: “Ban nãy hình như anh không ăn được mấy miếng… Có muốn em nấu mì tôm cho anh không?”
Trong mắt rõ ràng giấu ánh sáng, lại có chút thiếu tự nhiên, đại khái là biết mình lấy cớ vụng về, sợ anh không tin, kéo hành lý, thật sự lấy từ bên trong ra hộp mì tôm, quơ quơ về phía anh.

Khi cô nói dối sẽ nói rất nhiều, cái thói quen này lớn thêm 5 tuổi rồi vẫn không thay đổi, ôm mì tôm chạy đến trước mặt anh, đặc biệt chân thành tha thiết nhìn anh: “Không phải anh nói sau này mỗi bữa đều muốn ăn với em sao? Bây giờ em cảm thấy tối anh ăn không đủ nhiều, dạ dày anh có thể sẽ không phản ứng kịp anh đã ăn tối, cho nên vì đề phòng đau dạ dày, anh phải ăn nhiều thêm một chút biết không?”
Lải nhải lắm điều, nói cũng có chút nhảm nhí, một chút sức thuyết phục cũng không có.
Kiều Sâm nhíu mày, khẽ chậc một tiếng…
Không chút do dự bước đôi chân dài trở lại.
Lương Hi: “???”
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhỉ?
Thật ra mì tôm là trước khi Lương Hi chuyển nhà trữ ở trong phòng trọ, sau khi dọn đến nhà Kiều Sâm vẫn luôn không có cơ hội ăn, sau này thu dọn hành lý nhìn thấy, bèn thuận tay nhét vào trong vali, nào biết lại thật sự có đất dụng võ.
Phòng khách sạn không có phòng bếp nhỏ, cô chỉ có thể đun nước nóng cho Kiều Sâm ăn.
Năm phút sau, Kiều Sâm thật sự nghiêm chỉnh ngồi trên sofa ăn mì gói.
Cô mang là loại mì gói bình thường nhất trong nước, 5 tệ 5 một hộp còn tặng trứng mặn, trước kia Kiều Sâm từng ăn không ít, nhất là khoảng thời gian ở nhà họ Kiều.

Trước kia chỉ cảm thấy mùi vị mì tôm là nghìn năm như một nhất, chỉ nghĩ khi nào mới có thể thoát khỏi ngày tháng ăn mì tôm, hiện giờ sớm đã thoát khỏi, lại cảm thấy vẫn rất thơm ngon.
Lương Hi thấy anh ăn liên tục mấy miếng lớn, có chút do dự: “Mì tôm này thật sự ngon như vậy?”
Cô nhìn anh ăn giống như quay quảng cáo vậy.
Trên thực tế Kiều Sâm không đói, thậm chí còn có hơi no, chỉ là bạn gái pha mì cho, cho dù không muốn ăn cũng phải nể mặt chút.
Có điều lúc này nếu như đã hỏi ra, Kiều Sâm đúng sự thật đáp: “Vị mì gói.”
Lương Hi không cảm thấy câu trả lời này làm sao cả, cảm thấy người này còn rất thành thật, không mù quáng khen cô, lúc đang muốn nói đến chuyện khác, người kia trên sofa lại mở miệng.
Trong lời nói của anh có nụ cười châm biếm, ý tứ hỏi cô: “Em có nhớ để bạn trai vào nhà ăn mì gói có nghĩa là gì?”
Động tác thu dọn đồ đạc của Lương Hi dừng lại, những chi tiết yêu đương nhỏ vốn tưởng rằng sẽ không nhớ nổi hiện lên trong đầu.

Cô cũng không nhớ rõ chuyện là khi nào, dù sao cũng là khoảng thời gian ở đại học, sau khi Tết Âm lịch qua đi, hai người hơn nửa tháng không gặp mặt, lúc gặp nhau tất nhiên là muốn thời thời khắc khắc dính lấy nhau.
Vào dịp Tết, Lương Hi vì muốn giết thời gian, tùy tiện tìm mấy bộ phim Hàn xem, trong đó có một đoạn cô nhớ cực rõ ràng.
Nhân vật nam chính đưa nữ chính về đến cửa nhà, lúc muốn rời đi, nhân vật nữ chính đột nhiên hỏi anh ta có muốn lên nhà ăn bát mì không.
Ý chính là có muốn ở nhà em qua đêm không.
Lúc ấy cô bị bố Lương túm đi gặp thân thích không thoát thân được, cộng thêm Kiều Sâm cũng bận rộn, lúc gặp mặt lại đã là 2 tuần sau khai giảng.
Cả cuối tuần Lương Hi đều có chuyện phải làm, vất vả lắm mới có nửa ngày chủ nhật nghỉ ngơi, chạy không ngừng nghỉ đến nhà Kiều Sâm hẹn hò.
Lúc đầu hai người dự định ra ngoài ăn tối, nhưng đi đến một nửa cô lại muốn ăn cơm Kiều Sâm nấu, thế là bèn đổi hướng đi siêu thị.
Bên cạnh nhà Kiều Sâm có một siêu thị rất lớn, lúc đi qua khu nhập khẩu, Lương Hi vừa vặn nhìn thấy mì sợi của Hàn Quốc, nhớ đến lúc cày phim thấy nhân vật chính ăn thật sự rất ngon, thuận tay cầm mấy gói.
Sau khi bị anh nhìn thấy, bất đắc dĩ dạy bảo cô không được ăn nhiều mì gói như vậy, không tốt cho cơ thể, Lương Hi cứng cổ tranh luận với anh, nói là cô thả mì tôm vào trong nồi nấu ăn không phải là thực phẩm rác rưởi.
Nhân tiện nhớ đến hàm ý ăn mì sợi trong phim Hàn, ở trong siêu thị dạy dỗ anh tại chỗ.
Kiều Sâm không lay chuyển được cô, biết cô lười đun nấu, trong ký túc xá không có nồi, về đến nhà anh sẽ giấu mì gói đi, nói với cô là cô muốn ăn thì đến nhà anh nấu.
Trêu chọc cô mấy hứng một khoảng thời gian dài, bảo cô vào phòng bếp giúp anh đều ỉu xìu.
Nổi cáu mãi đến lúc ăn cơm mới đỡ hơn một chút, Kiều Sâm làm tất cả món cô thích ăn, Lương Hi ăn rồi ăn đến quên cả không vui, còn mỉm cười hì hì nói đùa với anh.
Mua thức ăn, nấu cơm, ăn cơm, rửa bát… Làm xong một loạt chuyện thì thời gian còn lại để hai người hẹn hò không nhiều lắm, ngồi trên sofa xem phim một lát rồi trò chuyện, Kiều Sâm đã nhắc nhở cô không quay về sẽ đến giờ đóng cổng đấy.
Lương Hi nhớ đến sáng sớm ngày mai còn có tiết, tuy rằng là lớp ghép nhưng điểm danh rất tàn nhẫn.
Một bài giảng chia làm hai tiết nhỏ, giảng viên không hề có một chút tự giác rằng tiết học mình dạy rất vô bổ, mỗi lần đều kéo dài đến vào tiết thứ hai điểm danh.
Cô chỉ có thể lưu luyến không rời tạm biệt Kiều Sâm.
Nhưng lâu như vậy không gặp, tạm biệt sao có thể là chuyện dễ dàng.
Cô nhóc thiếu chút nữa dán mình ở trên cửa, chụp ảnh cho thầy hướng dẫn xin nghỉ, nói không phải là mình không muốn đến, là cánh cửa này dính chặt lấy cô rồi.
Kiều Sâm còn chê cười cô: “Đừng không vui, cuối tuần là có thể gặp anh rồi.


Nếu em thật sự nhớ anh, anh có thể miễn cưỡng rút chút thời gian đến Lâm Đại tìm em.”
Vốn tưởng rằng cô sẽ thẹn quá hóa giận đi thẳng luôn, ai ngờ Lương Hi nghe xong lại càng uất ức: “Anh đến tìm em cũng không thể ở với em bao lâu, ăn bữa cơm, nhiều lắm là thêm bữa khuya, có cái gì thú vị đâu!”
“Trở về đi, đừng chậm trễ tiết học ngày mai.” Nhìn thấy cô giống như bạn nhỏ bị rơi kẹo xuống đất tủi thân vô cùng, anh bật cười, xoa đầu cô: “Ngoan.”
Lương Hi ôm cửa không nhúc nhích.
Bĩu môi suy nghĩ gì đó, cô mở WeChat, gõ một câu, ấn gửi đi.
Sau đó rất đường hoàng đứng trước mặt Kiều Sâm, giọng điệu còn nghiêm chỉnh hơn lúc trả lời câu hỏi của giảng viên ở trên lớp.
“Kiều Sâm, anh muốn nấu mì cho em không?”
Kiều Sâm không nhỡ kỹ đoạn phim Hàn mấy cô gái yêu thích, lúc này không hiểu phong tình hỏi lại: “Không phải em vừa mới ăn no sao? Nhanh như vậy đã đói bụng rồi?”
“...” Lương Hi nghẹn lời, nhìn anh giống như nhìn kẻ ngốc: “Nhất định là phải đói bụng mới có thể ăn mì sao?”
Cô cảm thấy lời nói không thể qua rõ ràng, nhưng người đàn ông trước mặt này lại mất trí nhớ, đành phải giơ màn hình điện thoại quơ quơ trước mặt anh.
Trên màn hình là nhóm WeChat học hộ Lâm Đại, Lương Hi vừa mới gửi tin nhắn tìm người học hộ tiết sáng mai.
Lần này nếu như Kiều Sâm còn không rõ, anh đừng nghĩ đến muốn bạn gái nữa.
“Còn ăn mì nữa không đây?” Bạn nhỏ cáu kỉnh bất mãn nhìn chằn chằm anh, ánh mắt oán niệm như dao, tựa như chỉ cần Kiều Sâm dám nói một câu “Không” sẽ kéo anh vào chỗ chết.
“Ăn.” Anh không nhịn được, cúi đầu bật cười, lúc cô đi vào sán người lên trước, áp cô trên cánh cửa: “Có điều mì thì thôi đi, ăn cái khác được không?”

Lương Hi không được tự nhiên lắm khẽ ho hai tiếng, nghiêm mặt nói; “Không nhớ nữa.”
“Không nhớ cũng được.” Kiều Sâm thong thả dùng khăn giấy lau khô miệng, đi đến trước mặt cô, ngửa ngồi xuống.
“Vậy tối nay…” Động tác của anh tùy tiện mà nâng cằm cô, ngón cái lưu luyến vuốt ve mấy lần, thừa dịp cô toàn thân cứng nhắc chưa kịp ngăn cản thì hôn lên, cạy mở hàm răng công thành đoạt đất.
“Anh trai giúp em nhớ kỹ một chút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Hi: ? Nhớ lại thì không cần, mời ngài ăn xong thì biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận