Không Thoát Khỏi Rung Động FULL


Ánh trăng sáng, rực rỡ tràn vào qua cửa sổ nửa mở tản ra trên cơ thể nam nữ đối diện trên giường, cực kỳ dịu dàng.
Ánh mắt Kiều Sâm từ đỉnh đầu có chút rối bời của cô, đến sợi tóc tản ra tứ phía, con ngươi mang theo chút mê ly, lại nhìn đến đôi môi cô bị anh hôn đến hơi sưng lên, yết hầu chuyển động cực kỳ rõ ràng.
Anh có chút không nhịn được, sát lại gần hôn lên đuôi mắt cô, kiên nhẫn hỏi: “Vì sao không được? Hửm?”
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, nhiễm dục niệm động tình, lúc nói chuyện đầu ngón tay còn muốn chơi đùa lọn tóc tản ra giữa cổ cô, khi đầu ngón tay hơi lạnh không cẩn thận chạm vào cổ cô khiến cô không nhịn được run rẩy.
Lương Hi cứ như vậy nhìn yết hầu gợi cảm của anh nhấp nhô, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ thoát khỏi giam cầm của anh, một lần nữa đẩy một cái trước ngực anh.
Động tác của cô cực nhanh, Kiều Sâm không có phòng bị, cứ thế mà bị cô đẩy ra cao một đoạn ngắn.
“Kiều tổng…” Cô không được tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt cũng dừng ở nơi khác: “Anh không cảm thấy chúng ta như vậy sẽ rất giống….

quy tắc ngầm sao?”
Nghe được mấy chữ “quy tắc ngầm” này, trước tiên Kiều Sâm hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Hình như là có vẻ đúng.”
Vì thế anh cúi người, lại hôn vành tai cô: “Vậy trợ lý Lương, chơi quy tắc ngầm không?”
Trong giọng điệu chứa ý cười, Kiều Sâm cúi đầu bốn mắt nhìn nhau với cô, trong mắt đều là cô, mang theo mười phần ý lừa gạt.
Dáng vẻ anh cực kỳ giống người thợ săn kiên nhẫn, từng bước bày xuống cạm bẫy khó mà đoán được, dự định dụ dỗ con mồi cực kỳ có tâm phòng bị ra, chui đầu vào lưới, nhìn cô bất lực mà nức nở cầu xin.
Chỉ chờ cô nói một tiếng được, anh có thể được như ý nguyện.
Lương Hi nuốt một ngụm nước bọt, câu nói kia của anh quá mức ám chỉ, cho dù cô biết anh cũng không có ý trên mặt chữ kia.
Cô rụt người lên một chút, đỉnh đầu cũng sắp chạm vào ván giường, mới có chút căng thẳng lắc đầu: “Con người anh rất có nguyên tắc, không chơi trò quy tắc ngầm.”
“Bây giờ chúng ta cũng không phải quan hệ thân mật gì, vẫn là không nên khiến mối quan hệ quá phức tạp.” Nói đến chỗ này, giọng cô nghe không vui lắm: “Em cũng không muốn làm FWB cho người ta.”
Lúc này rốt cuộc Kiều Sâm cũng không nhịn được nữa, cúi đầu cười thành tiếng, cười đến bả vai rung rung, như là bị người khác chọc trúng huyệt cười, không dừng lại được.
Qua một lát, anh mới khó khăn lắm dừng lại, duỗi tay véo mặt cô: “Vậy, làm bạn trai bạn gái có được không?”
“Không được.”
Lương Hi gần như theo bản năng trả lời anh/

Có thể là cô từ chối quá quyết đoán cùng dứt khoát, ý cười bên miệng Kiều Sâm dần nhạt đi: “Lý do?”
Lương Hi không trả lời.
“Chính là....!Không có lý do gì.” Hồi lâu, Lương Hi mới cất giọng buồn buồn đáp lại anh: “Em cảm thấy anh như vậy giống như vì làm với em nên mới muốn qua lại cùng em.”
“Em cảm thấy như vậy không tốt lắm.” Cô nghiêng đầu qua, nghiêm túc nhìn anh: “Yêu cầu làm “bạn trai bạn gái” sao có thể nói ra ở thời điểm này? Anh không cảm thấy rất giống như…”
Có lẽ nghĩ đến điều gì đó, tiếng của Lương Hi chợt im bặt.
Kiều Sâm: “Giống cái gì?”
Lương Hi vô tội chớp chớp mắt: “Đàn ông cặn bã mỗi ngày đều nói “Anh yêu em” thực ra rút X vô tình.”
Kiều Sâm: “...”
Bị cô quậy như vậy, bầu không khí cũng bay hết, Kiều Sâm cũng không có tâm trạng tiếp tục.
Anh lật người, nửa nằm ở bên cạnh cô, dùng giọng điệu có chút dục cầu bất mãn lại có chút ý cười nói: “Được rồi, đàn ông cặn bã hôm nay không gây hại cho em.”
Bầu không khí ban nãy quá căng thẳng, căn bản anh không có tâm tư chú ý chuyện khác, cho đến bây giờ anh mới phát hiện di động trong tay đã đầy không ít tin nhắn.
Trở về có chút khẩn cấp, khi lướt lên, động tác hơi dừng, anh gọi Lương Hi chuẩn bị rời đi lại: “Có đi ăn khuya không?”
Thật ra Kiều Sâm cũng không có thói quen ăn khuya, biết hỏi điều này hoàn toàn là vì vị Phó tiên sinh sát vách kia, sau khi nghe thấy vợ muốn ăn đồ nướng, vội call cho anh dẫn theo trợ lý nhỏ của mình ra ngoài ăn cùng.
Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, chắc là Khương Như Vũ nghe được chuyện buổi xảy ra buổi chiều, quanh co bảo ông chồng nhà mình gọi chị em ra ngoài, sợ anh làm gì chị em của cô ấy.
Quả nhiên, vừa đến quán nướng, Lương Hi đã bị Khương Như Vũ kéo đến ngồi xuống bên cạnh.
Lương Hi cảm thấy không thể hiểu được, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Không phải cậu nói tháng sau có thương diễn, muốn giảm béo sao? Còn đi ăn đồ nướng?”
Khương Như Vũ khẽ chậc một tiếng, giống như là đang tránh cô không hiểu ý của mình: “Đây không phải là tớ nghe nói chuyện buổi chiều rất dữ dội sao, muốn xác nhận một chút chuyện sống chết của cậu đấy?”
Lương Hi: “...”
“Không sao, tớ nhìn cậu bây giờ sinh long hoạt hổ là yên tâm rồi!” Khương Như Vũ cười hì hì đặt menu trước mặt, tư thế cực kỹ hào phóng: “Hi Hi cậu tùy tiện chọn đi, hôm nay tớ mời khách!”
Giữa cô và Khương Như Vũ xưa nay không biết khách khi, chỉ có điều khi cô định hạ bút viết thực đơn, không biết tại sao trong đầu lại vang lên lời của Khương Như Vũ.
“Đến lúc đó trên sân khấu chắc chắn phải có chỗ lộ hàng, nếu chỗ lộ ra vừa vặn có thịt thừa gì đó, ví dụ như trên đùi, cậu đi hai bước thịt rung mấy cái, như vậy thật sự mất mặt chết.”

Lương Hi đột nhiên nhớ tới trong khoảng thời gian này, sức ăn uống của cô không chỉ tốt một chút.
Đương nhiên là An Nhiên không thể bạc đãi cô, mà Kiều Sâm bên này, ngoại trừ lần đó cố ý chỉnh cô, trên thực tế cũng không bỏ đói cô, ngược lại thức ăn càng ngày càng phong phú.
Cô vô thức véo eo thịt eo mình.
Khoảnh kahwsc tay véo xuống, động tác của Lương Hi chợt ngưng trệ, sau đó không dám tin bóp một cái...
Hình như cô béo thật sự?
Từ sau khi cái cân nhà cô bị hỏng, cô cũng chưa từng mua mới, càng lười thay ắc quy cho nó, đặt ở trong nhà làm vật trang trí, bởi vậy cũng đã lâu không cân rồi.
Cô im lặng một lát, vẫn không nhịn được, hỏi Khương Như Vũ: “Vũ Vũ, mặt của tớ có tròn không?”
Mặt Lương Hi vốn dĩ là kiểu mặt trứng ngỗng tròn tròn, Khương Như Vũ liếc mắt nhìn cô, chém đinh chặt sắt nói: “Tròn.”
“...!Thế thì tớ vẫn nên nhìn mọi người ăn thôi.” Cô ủ rũ buông bút, đưa cho Khương Như Vũ: “Tớ không có khẩu vị.”
“Cậu giảm béo làm gì, bây giờ cậu sắp gầy thành gậy trúc rồi.” Khương như Vũ nghi ngờ nhìn chằm chằm: “Hơn nữa trước kia không phải cậu ăn rất vui vẻ sao?”
Vừa mới hỏi mặt cô ấy có tròn hay không, câu tiếp theo chính là thế này, là người đều đoán được nguyên nhân.
“Cuối tuần tổng tài trước của tớ kết hôn, tớ phải làm phù dâu.” Cô giải thích nói: “Váy phù dâu của cô ấy đặt là loại váy ngắn cúp ngực, cho nên vẫn nên gầy một chút mới đẹp.”
Nghe được lời này, Khương Như Vũ trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Cậu còn muốn gầy thế nào? Cậu muốn gầy nữa sẽ bởi vì thiếu dinh dưỡng mà vào viện đấy.”
Dứt lời, cô ấy cũng nhéo eo Lương Hi, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng nửa lạng thịt cũng chẳng có, cậu chọc tức chết ai thế hả.”
Lương Hi không tin, đang muốn phản bác lại cô ấy, cuộc trò chuyện của hai người đàn ông đối diện không biết đã dừng từ lúc nào.
“Là không có chút thịt nào.” Kiều Sâm nhíu mày, giơ bàn tay ra ngoài khẽ nắm, cong ngón trỏ gõ xuống mặt bàn: “Không cần giảm.”
Đại khái là Phó Ý biết gần đây hai người họ như nước với lửa, chút bất ngờ nhướng mày, không nói gì.

Ngược lại là Khương Như Vũ, ánh mắt nghi hoặc đảo quanh giữa hai người: “Ngày thường cậu ấy bọc kín mít như vậy, sao anh biết được?”
Kiều Sâm cười một tiếng ngắn ngủi, không tiếp lời, chỉ là ánh mắt nhìn Lương Hi ý tứ sâu xa, ý kia không cần nói cũng biết.
Lương Hi: “...”

Khương Như Vũ nhìn trên mặt cô ấy rõ ràng hiện lên nét ửng đỏ, đột nhiên hiểu rõ, trong mắt rõ ràng nhiều thêm mấy phần vui mừng.
Không nói đến chuyện này nữa, chờ rượu cùng đồ ăn mang elen, cô ấy rót rượu cho mọi người, sau đó nắm lấy một xiên nướng nhét vào trong tay Lương Hi, cười hì hì nói: “Chúng ta bây giờ giống với hồi học đại học nhỉ?”
Bọn họ khi đó, gần như mỗi tuần đều có mấy buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn khuya, phần lớn là ở sạp đồ nướng gần trường, cùng ăn xiên cùng uống rượu.
Lúc uống say, Lương Hi luôn làm nũng muốn Kiều Sâm cõng cô, may mà chỗ ăn khuya cách trường học không xa, cho dù anh uống thêm mấy ly, cũng sẽ không choáng váng làm ngã người xuống đất.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn bóng hai người dưới nền đất hợp thành một, nghe cô gục trên người anh, đôi tay vòng lấy cổ anh, nhẹ nhàng nỉ non bên tai anh.
Kiều Sâm, em thật sự rất thích anh đó.
-
Hôn lễ của An Nhiên vào thứ bảy, là ngày phần lớn mọi người đều nhàn rỗi.
Sáng sớm Lương Hi đã bị An Nhiên đánh thức, sau đó ngây ngốc đi vào phòng trang điểm chỉ định sẵn trang điểm làm tóc.
Lúc trang điểm làm tóc thì chỉ cần ngồi trên ghế, mặc cho nhân viên trang điểm tùy ý hành sự là được, Lương Hi vốn đã cực kỳ buồn ngủ, về sau trực tiếp ngủ lúc làm tóc.
Cuộc liên hôn chính trị này tới vừa nhanh lại mạnh, hai bên phụ huynh đều biết rõ con mình tính tình khó trị đến thế nào, thời gian đính hôn và kết hôn trước sau không quá nửa tháng, lĩnh giấy chứng nhận kết hôn càng sớm càng tốt, sợ một trong hai vị này làm ra loại chuyện gì đó kinh hãi thế tục tương tự như đào hôn chỉ trong phim truyền hình mới có.
Lúc cả người Lương Hi tỉnh lại, kiểu tóc cùng móng tay đã làm xong, chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp đang giữa cô đánh phấn nền.
Phù dâu không thể giọng khách át giọng chủ, trang điểm kiểu tóc đều đơn giản hơn cô dâu rất nhiều, bởi vậy, khi Lương hi làm xong tất thảy, An Nhiên bên này mới vừa bắt đầu trang điểm.
Cô không có chuyện để làm, khi đi dạo qua nhìn thấy dáng vẻ An Nhiên thù lớn khổ sâu, vỗ vỗ vai cô ấy: “Đừng như đưa đám thế, em còn chưa hiểu Hoắc Khâm mà? Nói không chừng anh ta về lâu về dài lại thích đấy.”
“Còn lâu em mới thích anh ta.” An Nhiên vẫn rầu rĩ không vui: “Chị cũng không biết, người như anh ta giống như xuân dược biết đi ấy, chỉ cần không phải ở trong trường hợp phụ huynh thấy anh ta, chắc chắn bên cạnh anh ta có nguyên đám con gái.”
“Còn tính nuôi 6 tình nhân thật à…” Lương Hi không tin nổi lẩm bẩm: “Ăn nổi không đây?”
“Ăn không tiêu là tốt nhất.” An Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Dù sao đời này em cũng không thể ly hôn với anh ta, em đây cũng không hy vọng gì, đợi anh ta tinh tẫn thân vong, dùng tài sản của anh ta đi nuôi tình nhân.”
“Vậy nếu như anh ta để lại di sản cho 6 người tình nhân thì em tính sao?” Lương Hi cảm thấy thú vị: “Vậy em gả cho anh ta nhiều năm như vậy chẳng phải thiệt nặng hả?”
An Nhiên sửng sốt, suy nghĩ một hồi thấy sợ, chợt vung tay đập mạnh trên mặt bàn, dọa thợ trang điểm run tay đánh phấn mắt cho cô thành mảng lớn: “Hoắc Khâm này nếu thật sự không có lương tâm như thế, em thừa dịp còn sớm gọi người trói chặt anh ta lại!”
Lương Hi: “Hửm?”
“Gọi người bán anh ta đi diễn mấy bộ phim giáo dục hành động tình cảm!” An Nhiên nghiến răng: “Dù sao hẳn là anh ta rất thích loại vận động này.”
Lương Hi bắt đầu vỗ tay bôm bốp.
Hôn lễ của An Nhiên từ chiều đến tối, sau lễ nghi và lời tuyên thệ, tất cả khách quý tụ tập ở mặt cỏ bên ngoài khách sạn tiến hành tiệc tối.
Làm phù dâu duy nhất có thể uống của An Nhiên, đương nhiên Lương Hi phải cùng cô ấy đi kính rượu mỗi bàn.
Phù rể cùng mời rượu là em trai của Hoắc Khâm, trở về từ trường y nước ngoài, làm việc ở bệnh viện tư nhân tốt nhất Lâm Giang, chưa đến 25 tuổi đã làm cố vấn bác sĩ.

Nhìn qua tính tình cực kỳ tốt cực kỳ cởi mở, hào hoa phong nhã, đeo gọng kính vàng, nhìn qua học rộng lại kiêu ngạo.
Lúc nói chuyện với Lương Hi cũng rất lịch sự, gặp được người khó chơi còn biết giúp cô cản rượu.

Hoắc Khâm và An Nhiên đi ở phía trước, có lẽ cậu ấy sợ Lương Hi nhàm chán, lúc không cần xã giao sẽ nói chút chuyện cười phù hợp và thú vị điều tiết bầu không khí.
Tiếc rằng hôm nay một buổi chiều thêm một buổi tối, Lương Hi đều đang tìm kiếm bóng dáng Kiều Sâm, căn bản không có hứng thú nghe chuyện cười của cậu ấy.
Tìm một vòng thật lớn, cuối cùng Lương Hi tìm được anh ở hàng trước khán đài phía bên kia.
Vợ chồng An Nhiên chưa đi qua, bọn họ làm phù rể phù dâu chắc chắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, Lương Hi chỉ có thể chờ bọn họ kinh rượu qua bàn này đến bàn khác.
Mỗi bàn đều sẽ có bạn bè thân thích của đằng trai hoặc đằng gái, thậm chí còn có người biết phù rể, đùa giỡn bảo anh và phù dâu tạm ghép thành một cặp.
Nói chuyện một vòng như vậy, chờ bọn họ đến bàn Kiều Sâm, cũng không biết là đã qua bao lâu.
Khi đến chỗ Kiều Sâm, hai vị cô dâu chú rể tiến lên một bước chào hỏi.
“Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp.” Kiều Sâm không làm mấy điều sáo rỗng gì, chỉ nói một câu chúc phúc vô cùng đơn giản, ngược lại thoải mái hơn nhiều mấy người quấn lấy cô dâu chú rể bắt quàng làm họ.
Lúc này An Nhiên lập tức mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh họ.”
Cô dâu chú rể kính rượu xong, kế tiếp đến phù rể phù dâu.
Không biết có phải là cố ý hay là bởi vì bàn này người quen phù rể tương đối nhiều, cứ đùa cậu ấy với Lương Hi, cuối cùng lúc mời rượu, còn ầm ĩ bảo bọn họ uống rượu giao bôi.
Sắc mặt Lương Hi lúc ấy không bình thường.
Rượu giao bôi này sao có thể uống chứ, đặc biệt còn là ngay trước mặt Kiều Sâm.
Nhưng các anh em phù rể trên bàn siêu ầm ĩ, ngay cả khách mời bàn khác cũng quăng ánh mắt về phía bọn họ.
Lương Hi chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Kiều Sâm, chỉ có thể luống cuống dùng ánh mắt hỏi phù rể làm gì bây giờ.
Cô không thể không thừa nhận, vị phù rể này lớn lên ở nước ngoài, quả thật là thân sĩ chính cống, vừa rồi quả thực giúp cô cản không ít rượu, cũng rất nghĩ cho Lương Hi.
Nhưng một người như vậy, lúc này không biết phát bệnh thần kinh gì, vậy mà cũng nửa bất đắc dĩ nửa mong chờ hỏi cô: “Làm sao bây giờ, xem ra hình như chúng ta nhất định phải uống ly rượu giao bôi này rồi, nếu không thì bọn họ sẽ không để chúng ta đi.”
Giọng cậu ấy nói lời này không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, ít nhất người cả bàn này đều nghe được.
Lương Hi vô thức nhìn về phía Kiều Sâm, nhưng thấy anh vẫn ngậm cười như cũ.
Chỉ là ý cười này không có chút độ ấm nào trong đó mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận