Không Thể Phản Kháng FULL


Trời sáng, Dư Tắc liền biến mất.

Lâm Đường chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Không bao lâu sau, cậu đã bị lay tỉnh, nhưng mở mắt ra lại chỉ thấy một cô bé với đôi tay cùng đôi chân ngắn cũn.
Lâm Đường hoảng sợ, cô bé lập tức nắm tay cậu: “Mẹ đừng sợ.

Mẹ đang ở trong mơ.”
Lâm Đường cảm thấy rất khó tin: “Con là… bé con lần trước…”
Cô bé không có mắt mũi lần trước nay đã có đường nét rõ ràng, trông cực kỳ đáng yêu.

Nó giống Lâm Đường hơn quỷ nam, nhìn thật sự không khác gì trẻ con bình thường.

Giờ nó đang vui vẻ nở nụ cười: “Mẹ, con sắp ra rồi! Mẹ có vui không?”
Lâm Đường vừa mơ màng lại vừa sợ hãi.

Thực ra cậu vẫn luôn lảng tránh một vấn đề: cậu là đàn ông, rốt cuộc làm sao sinh con được?
Giờ nghe cô bé nói vậy, cậu lại càng thêm hoảng hốt: “Con, con ra ngoài? Ra như thế nào?”
Bé con chớp mắt, chậm rãi mở miệng: “Mẹ có sợ đau không?”

Lâm Đường rưng rưng nước mắt, gật đầu: “Sợ, con định xé bụng ta chui ra à?”
Bé con do dự một lát nhưng không gật đầu, chỉ bảo: “Thì ra mẹ không thích cách này.

Thế để con nghĩ biện pháp khác.”
Lâm Đường là đàn ông, đương nhiên không có tử cung, quỷ thai lại như một cục thịt ở trong bụng cậu, không kết nối với bất cứ cơ quan nào.

Biện pháp tốt nhất để “sinh ra” đương nhiên là xé rách bụng cậu, nhưng hiển nhiên Lâm Đường không thích cách này.
Quỷ quái trời sinh xảo trá, quỷ con đương nhiên không giống một đứa bé bình thường.

Biết Lâm Đường thích những bé con ngây thơ nên nó mới bày ra dáng vẻ này chứ trên thực tế, nó hoàn toàn không khờ khạo chút nào.

Nhưng bên cạnh đó, nó cũng rất có tình cảm với cơ thể mẹ, biết Lâm Đường sợ đau bèn nghĩ cách khác để chui ra, chứ nếu Lâm Đường sợ quá không chịu sinh thì cũng phiền phức lắm.
Quỷ con trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng miễn cưỡng nghĩ ra một cách.

Cô bé do dự nói: “Biện pháp thì có, nhưng con sẽ yếu lắm.” Nó vốn là quỷ thai do người sinh, hồn phách của quỷ chứa trong thân xác thực, vừa không đoản mệnh và yếu ớt như con người, vừa không bị quỷ khí điều khiển như quỷ quái thông thường, nói chung là cực kỳ tốt.
Biện pháp khác nó nghĩ được chính là tạm bỏ thân xác thực của mình, cho quỷ khí đi ra trước.

Phần cơ thể kia sẽ để Lâm Đường hấp thụ rồi cho bú để trả lại cho mình, kết quả cuối cùng cũng giống nhau.
Nhưng mà, quỷ con thầm nghĩ, ngộ nhỡ giữa chừng Lâm Đường không chịu cho nó bú, nó lại không đánh được đám quỷ lớn kia… vậy phải làm sao? Thế chẳng phải nó chỉ có thể làm một nhóc quỷ đáng thương à?
Lâm Đường thấy bé con nhìn mình một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đăm chiêu suy nghĩ, trông cực kỳ đáng yêu, cậu không nhịn được hỏi: “Cách gì thế?”
Quỷ con đảo mắt, nghĩ ra một cách tốt nhất cho cả mình lẫn Lâm Đường: “Con sẽ chui ra dưới dạng quỷ khí.

Mẹ, lúc trước con đã bảo sẽ giúp mẹ xử lý ba và đám chú hư đúng không? Hay là vậy đi, chờ con chui ra, mẹ gọi từng người một đến, con sẽ lần lượt ăn hết cả đám, được không?”
Mơ được nửa chừng, Lâm Đường bỗng choàng tỉnh.

Đầu cậu vã đầy mồ hôi, miệng thì ú ớ kêu lên.

Quỷ nam xuyên tường xông tới, lo lắng hỏi: “Vợ à, sao vậy?”
Lâm Đường vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng kể lại giấc mộng của mình.

Quỷ nam cũng sợ, không màng mâu thuẫn, lập tức gọi đám tình địch vào.
Chờ quỷ con hóa thành một đám khói đen chui ra khỏi bụng Lâm Đường, Chử Khang Ninh đã nhanh tay tóm được.
Chỉ là một đám khói, quỷ con không thể biểu lộ cảm xúc qua gương mặt, nhưng âm thanh nó phát ra lại vô cùng hoảng sợ: “Mẹ! Cứu con!” Cơ thể nó vẫn còn nằm trong bụng Lâm Đường, muốn chui trở về nhưng lại bị Chử Khang Ninh tóm chặt.


Quỷ con gào khóc: “Mẹ ơi! Cứu con với!”
Chu Trần Dật cầm cái chai vẽ ký hiệu bên trên, thẳng tay nhét quỷ con vào.

Ngay sau đó, tiếng khóc của nó đã bị lớp thủy tinh ngăn cách ít nhiều: “Mẹ ơi! Oa oa oa!”
Lâm Đường không đành lòng: “Đừng hung dữ như vậy.

Nó chỉ là một đứa trẻ thôi.” Chẳng qua suy nghĩ hơi kỳ quái.
Lâm Đường nhìn chằm chằm cái bình đựng quỷ con trong chốc lát: “Thế này… là thế nào?” Cậu chỉ bụng mình: “Sao bụng tôi vẫn to như vậy?”
Quỷ nam cũng nhìn đám khói đen trong bình, bực bội “hừ” một tiếng, gõ thân bình, nói: “Im lặng chút, mấy ngày nữa sẽ thả mi ra.”
Quỷ con chỉ yên tĩnh trong chốc lát rồi lại bắt đầu náo loạn, nhưng lần này giọng của nó đã nhỏ đi nhiều, nghe hết sức đáng thương: “Mẹ, con đói quá.” Đám khói đen có vẻ chen chúc trong chai: “Mẹ ơi, cái chai này chật lắm.”
Lâm Đường hơi do dự, quay sang nhìn Chử Khang Ninh.
Chử Khang Ninh gõ cái chai: “Thả mi ra cũng được, nhưng mi phải thề không được cắn nuốt bọn ta.” Hắn mỉm cười: “Ranh con mà chí khí không nhỏ tí nào.”
Quỷ con lập tức mở miệng: “Bác, bác thả con ra đi, nhất định con sẽ không ăn bác.”
Nụ cười trên mặt Chử Khang Ninh đông cứng lại, hắn rụt tay về: “Đừng có gọi ta như vậy.”
Sau đủ loại cầu xin cùng hứa hẹn, cuối cùng quỷ con cũng được thả ra.

Nó giữ nguyên hình dạng một đám khói, ghé vào bụng Lâm Đường, vừa nghỉ ngơi vừa hấp thụ dinh dưỡng từ rốn cậu.

Chỉ chốc lát sau, đám khói này đã ngưng tụ thành một thực thể rõ ràng hơn.
Quỷ con dẻo miệng lại dính người.

Lâm Đường vốn thích trẻ con, nhất là đứa trẻ đã nằm trong bụng mình lâu như vậy, giờ bị nó dỗ ngọt lại càng thêm thích nó.
Nhưng quỷ con quấn người, lúc nào cũng ghé vào bụng Lâm Đường, đây rõ ràng không phải là điều đám ác quỷ to đầu muốn thấy.

Đến quỷ nam cũng ghét đám khói đen vì chiếm mất chỗ của mình.


Ngược lại, nó và Dư Tắc – người không có chút quan hệ nào, lại có vẻ vô cùng hòa thuận, cả hai thường chụm đầu thì thầm to nhỏ, chẳng biết đang nói cái gì.
Lâm Đường rất tò mò, không nhịn được hỏi Dư Tắc.

Dư Tắc bèn kề tai nói cậu nghe: “Con bé hỏi anh có thể thả quỷ khí không khống chế được trên người cho nó ăn không.”
Lâm Đường vểnh tai: “Sau đó thì sao?”
Sau khi thành quỷ, Dư Tắc vô cùng nóng nảy, chỉ kiên nhẫn với mỗi Lâm Đường.

Hắn ghé tai cậu, nhỏ giọng đáp: “Anh bảo con bé đi theo ba nó, tranh cô hồn dã quỷ ba nó bắt được để ăn.”
Lâm Đường: “…”
Quỷ con hấp thu dinh dưỡng qua rốn Lâm Đường, lại ngày ngày đi theo quỷ nam ăn vặt, rất nhanh đã có thực thể, biến thành một em bé mập mạp đáng yêu.
Bé con biết phun bóng bóng, biết cười khanh khách, trên người chỗ nào cũng tròn trĩnh, mềm mại.

Lâm Đường vô cùng yêu thích, lúc ngủ cũng muốn đặt con bên gối, ném tất cả đám quỷ lớn ra sau đầu.
Quỷ con từ một đám khói đen biến thành một em bé bụ bẫm, Lâm Đường bắt đầu lo lắng chuyện nó đi bắt quỷ cùng với quỷ nam.

Sợ hoàn cảnh trên núi không thỏa mãn nhu cầu của cô bé, cậu vội vàng mang theo cái bụng đã co lại của mình cùng bốn con ác quỷ xuống núi.
Nhưng xuống núi rồi, Lâm Đường mới phát hiện, bụng tuy bé lại, nhưng người cậu đã béo thêm nhiều, đặc biệt phần ngực còn phồng lên không ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận