Không Phải Lỗi Của Em

"Tiểu Ly, cậu thấy trong người thế nào rồi?"

Giang Nam Tình hỏi cô gái yếu ớt đang nằm trên giường bệnh.

Mạc Ly ho khàn vài tiếng rồi trả lời:" Tớ ổn mà... cậu cần..."

"Tớ có đủ tiền chữa bệnh cho cậu mà, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây cho khoẻ nhé!"

"Nhưng mà..."

"Cậu không cần cảm thấy áy náy hay gì đâu."

Mạc Ly rất cảm động, bờ môi nhợt nhạt của cô run run khẽ nói:"Cảm ơn cậu..."

Giang Nam Tình không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cô.

Mạc Ly là người bạn thời thơ ấu của cậu. Lúc 7 tuổi, cha mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn, cha mẹ cô đã nhận cậu làm con nuôi, hai người càng gắn bó thân thiết với nhau hơn. Dần lớn lên cậu phát hiện mình có tình cảm với Mạc Ly nhưng lại không nói ra. Rồi một ngày đột ngột nhận tin cha mẹ qua đời, Mạc Ly đau buồn khóc lóc đến mức sinh bệnh. Tâm lý bị tổn thương, bệnh tật lại càng nặng hơn, cô cũng tuyệt vọng không còn ý thức sống. Nhưng cô lại may mắn vì có cậu bên cạnh. Ngày ngày cậu đến bệnh viện thăm, trả tiền thuốc, tiền điều trị cho cô. Cô đã rất cảm kích và cũng dần nảy sinh tình cảm với cậu.

"Tiểu Ly à, tớ... tớ sẽ không tới thăm cậu một thời gian, cậu hãy giữ gìn sức khoẻ đợi tớ trở về được không?"

Mặc dù có thắc mắc, ngạc nhiên nhưng cô vẫn vui vẻ trả lời:"Được, tớ sẽ đợi cậu!"

Cậu nhìn nụ cười trên khuôn mặt gầy gò hốc hác của cô mà trong lòng luyến tiếc, cảm thấy có lỗi với cô.


...

"Bác sĩ, đây là 2 tỷ, trong thời gian tới phải giúp tôi chữa hỏi bệnh cho Mạc Ly, nếu thiếu thì tôi gửi thêm sau..."

Giang Nam Tình đưa cho bác sĩ đúng 2 tỷ ( tiền nong thì tạm tính bằng tiền Việt, đổi sang tiền Trung thì hơi lằng nhằng). Vị bác sĩ kia nhận số tiền không cảm xúc gì, tay nâng gọng kính lên nói:"Được! Cậu cứ yên tâm giao cho tôi."

"Cảm ơn!"

Giang Nam Tình rời khỏi bệnh viện. Cậu nghĩ xem nên tìm công việc gì để làm đây. Vừa trộm được viên ngọc thì cậu đã bán đi với giá 2 tỷ, hiện tại trên người cậu không còn một xu. Nhưng cậu vốn quen với điều này rồi. Tuổi của cậu là cái tuổi bồng bột, ngông cuồng có thể làm được mọi việc nên bây giờ dù có trắng tay cậu không có chút lo lắng gì cả... Hằng ngày lúc thì cậu nhận việc giao hàng cho cửa hàng nào đó hay làm phục vụ cho quán ăn, nếu có ngày nào không tìm được việc thì cậu sẽ đi làm ăn trộm...

Buổi tối, như thường lệ cậu chạy đi chạy lại để bưng bê cho một nhà hàng. Dáng người nhỏ với đôi chân thon dài vẫn nhanh nhẹn đem đồ ăn ra cho khách hàng rất thuận lợi.

Giờ làm kết thúc, cậu nhận 200 000 đồng tiền lương xong tới một quán mì ăn một bữa no nê sau đó về nhà. Nhưng đang cước bộ trên đường thì... một thanh niên trưởng thành cao ráo ăn mặc bộ đồ vest đen từ đầu đến chân đứng chắn trước mặt cậu.

Giang Nam Tình đứng yên lúc lâu, người đó vẫn không di chuyển. Cậu bước sang trái, người đó cũng bước sang trái. Cậu bước sang phải, người đó cũng bước sang phải...

Giang Nam Tình tức giận nhưng vẫn rất sợ hãi.

Có khi nào hắn là lưu manh muốn trấn lột tiền của mình không?

Cậu nói nhỏ:"Có thể... cho tôi đi qua không?"

Người đó giơ một tấm ảnh lên so sánh với cậu rồi chép miệng:"Giống lắm! Bắt về!"

Sau đó có hai tên cao to lực lưỡng xông tới lôi cậu lên một chiếc xe rồi chạy đi.

Giang Nam Tình còn không kịp phản ứng gì đã bị tống lên xe, thậm chí hai tay bị còng sau lưng không biết từ bao giờ.

Cậu xám mặt hét lên:" Nếu các người định bắt cóc tống tiền thì nhầm đối tượng rồi, tôi không có người thân nào cả đâu!"

Hai tên cao to ngồi phía trước, cậu với người vừa nãy ngồi phía sau.

Nghe cậu nói thế, người ngồi cạnh thoải mái vắt chéo chân, khoanh hai tay trước ngực, ngữ khí rất bình thường:"Giới thiệu với cậu tôi tên Bùi Minh, chúng tôi không có ý định bắt cóc tống tiền."

"Vậy thả tôi ra."

"Không thể!"

Nói rồi giơ tấm ảnh cho cậu xem. Giang Nam Tình lập tức đổ mồ hôi lạnh.


"Người trong hình là cậu đúng chứ?"

Dù khung cảnh là ban đêm nhưng tấm ảnh chụp vẫn rất rõ nét. Tấm ảnh chụp được chính diện khuôn mặt cậu trong tay cầm viên ngọc chạy ra từ trong ngôi biệt thự...

Chết rồi! Mình không để ý nơi đó có camera...

Bùi Minh thấy bộ dạng căng thẳng của cậu như vậy là đã biết câu trả lời rồi. Anh nói tiếp:"Lần này thì cậu xong rồi. Căn biệt thự mà cậu lẻn vào là của bạn tôi. Cậu ta tính tình lạnh lùng, độ nhẫn tâm thì không có đối thủ mà thứ cậu trộm lại là kỉ vật cậu ta trân trọng nhất. Cậu mau trả lại viên ngọc đi!"

"Tôi bán rồi!" Giang Nam Tình nói thẳng.

"Cái gì?"

"Tôi nói bán rồi!"

"Cậu chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ hả? Thôi được, bán cho ai?"

"Tôi không biết, viên ngọc đó giờ chắc phải qua tay nhiều người lắm!"

Bùi Minh bị cậu doạ cho một phen húa vía. Từ lúc anh sinh ra đến giờ chưa gặp một thằng nhóc nào lì lợm như cậu...

"Cậu chán sống rồi, A Kiệt sẽ không tha cho cậu đâu!"

Giang Nam Tình ngoảnh mặt đi chỗ khác làm ngơ lời cảnh báo của Bùi Minh...

Bùi Minh cũng không phí lời với cậu nữa, không gian trong xe chìm vào yên lặng...

"Thiếu gia, người của Lăng thiếu gia vừa gọi điện bảo ngài ra sân bay đón ngài ấy!"


"Được rồi!"

Chiếc xe dừng ở trước cổng nhà Bùi Minh, một ngôi nhà cũng rất rộng lớn, giàu có.

"Tạm thời cứ nhốt cậu ta trong xe đi, tôi đi nhanh sẽ về nhanh. Cũng muộn rồi, dù gì cũng là thằng nhóc thôi, hai cậu cứ về nghỉ ngơi đi."

"Vâng!"

Bùi Minh phân phó rồi lái xe đến sân bay, chỉ để lại mình cậu ở đó.

"Vậy là đi hết hả? Cơ hội đến rồi."

Giang Nam Tình thản nhiên cười một cách khoái chí. Từ tay áo cậu xuất hiện một thanh kim loại, cậu dùng nó để mở còng tay. Mười đầu ngón tay nhỏ nhắn linh hoạt chỉ trong chốc lát là còng tay đã tuột khỏi cổ tay cậu.

Cậu chế giễu một câu:"Thứ đồ chơi dởm này làm sao có thể khoá được tay Giang Nam Tình này!"

Cậu mở cửa xe, cũng bị khoá nốt. Và cậu lại hoay loay vài phút không cần chìa khoá cũng mở được cửa.

Bước ra ngoài cậu cảm thấy mỏi nhừ hết hai vai thầm oán trách.

Thế rồi Giang Nam Tình bày trò nghịch ngợm. Cậu lấy đất từ dưới chân lên ném vào, còn nhặt những tảng đá ném lên rất dữ dội đến khi con xe sang trở nên nhem nhuốc, bẩn thỉu hỏng móc méo mó như nhặt từ bãi rác về thì thôi...

Chưa hết, cậu mở khoá cửa vào nhà Bùi Minh tiếp tục công việc ăn trộm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận