Không Dám

Nửa tháng sau khi từ Tô Hàng trở về, Tuyết Tử biết mình có cục cưng.

Thời gian trước cô vẫn quay lại thư viện làm việc, thi thoảng nhận phiên dịch một số tài liệu cùng sách, thu vào bao nhiêu cũng không quá chú ý, chủ yếu là do hứng thú và muốn giết thời gian. Bằng không ngày nào cũng quanh quẩn ăn ngủ ngây ngốc thì không tốt, quen thói sẽ trở thành sâu gạo mất.

Nhưng nhanh như vậy đã có cục cưng, thật sự là ngoài dự định của hai người, Triển Kính cao hứng vô cùng nhưng cũng không quên làm công tác tư tưởng cho cô vợ nhỏ của mình, nào là phụ nữ mang thai trước 29 tuổi là tốt nhất đối với đứa trẻ, nào là khoản thời gian này công việc của cả hai người đang ổn định, đợi sinh đứa nhỏ rồi tiếp tục phát triển cũng tốt. Đến cuối cùng còn lôi cả tiểu bảo bảo Phi Phi của Triển Phong và Kiều Tiểu Kiều ra, nói cái gì mà lúc này Tuyết Tử mang thai thì hai đứa nhỏ cũng xấp xỉ tuổi nhau, không sợ không có người chơi cùng.

Giang Tuyết Tử mặc dù biết rõ Triển Kính đây là tìm cớ nhưng vẫn bị anh ghẹo đến phì cười. Đứa nhỏ sinh ra vô luận nam nữ, cùng đứa nhỏ nhà Triển Phong là đều là anh em họ, chắc chắn sẽ không nghiêm trọng đến mức không chịu dỗ dành đứa em họ của mình đâu.

Rốt cuộc không biết vì cô mềm lòng hay đã nhanh chóng chuẩn bị tinh thần, hai vợ chồng son lập tức vô cùng chờ đón sự ra đời của cục cưng.

Điều này làm cho từ trên xuống dưới nhà họ Triển còn có Triệu Yến Lâm vui đến độ ngồi cũng không yên.


Kiều Tiểu Kiều vừa sinh đứa nhỏ không được bao lâu thì vợ chồng Triển Kính chưa tân hôn được bao lâu cũng mang thai! Ba mẹ Triển gia cười không khép được miệng mất rồi!

Mới đầu Triển Hoành Đào còn ổn trọng, qua mấy ngày sau liền ngày ngày muốn tìm tên cho cục cưng, Triển mẫu thì vội vàng gọi bà vú từ nhà mẹ đẻ của bà đưa sang, chuyên chú lo lắng chuyện ăn uống cùng chiếu cố cuộc sống hằng ngày của thai phụ.

Triển Kính khoa trương hơn, mỗi ngày tan tầm lập tức chạy ngay về nhà, đi theo hầu hạ phục vụ cẩn thận. Cơm cũng không cho làm, tài liệu phiên dịch cũng không cho nhận thêm, mấy bản còn dang dở chưa xong cũng gom hết chạy đến chỗ người ta nói: "Các người tìm người khác viết bài tiếp đi, chúng tôi không nhận nữa, không lấy tiền, muốn bồi thường liền bồi thường!", giống như sợ người ta không biết vợ anh đang mang thai vậy.

Qua tháng thứ 5, xế chiều mỗi ngày cô cùng Kiều Tiểu Kiều hoặc Giang Như Lam đi dạo phố hay ăn cơm đều bị anh gọi điện thoại thúc giục, chưa được bao lâu đã muốn đến đón về nhà.

Buổi tối còn khoa trương hơn. Do thói quen nghề nghiệp, giấc ngủ của Triển Kính không sâu, tính cảnh giác cũng cao. Hiện tại còn nghiêm trọng hơn, nửa đêm chỉ cần Tuyết Tử nghiêng người, anh lập tức mở mắt, tỉ mỉ kiểm tra tình hình một lượt. Khiến cho Tuyết Tử vốn dễ ngủ nhưng bị động tác này của anh hù doạ một đêm mấy lần cũng trở nên khó chịu. Tính khí của phụ nữ khi mang thai vốn không tốt, sáng hôm sau cô cuộn mình nằm trong ổ chăn, thuận tiện gọi cho Kiều Tiểu Kiều, nhờ người làm công tác tâm lý với Triển Kính một lần.


Điện thoại cũng đã gọi, công tác tư tưởng cũng đã làm, Kiều Tiểu Kiều cười khanh khách nói cho Tuyết Tử biết, bao nhiêu năm qua cô chưa hề nghĩ sẽ có ngày Triển Kính có thể ôn nhu cùng sợ vợ như vậy, thật là rửa mắt một phen!

Khoảng tháng thứ 7, Triển Kính rốt cuộc cũng không lộn xộn nữa, tuy chuyện sắp được làm ba khiến anh hưng phấn không thôi nhưng từ từ anh cũng khôi phục bình thường, không khoa trương náo loạn nữa. Nhưng đến buổi tối thì Tuyết Tử lại không ngủ được. Bụng càng ngày càng lớn, mỗi lần xoay người đều rất khó, hơn nữa vừa ngủ một chút liền bị chuột rút. Triển Kính đối với vợ vô cùng kiên nhẫn, chỉ cần Tuyết Tử bên cạnh có chút động tĩnh anh cũng lập tức thanh tỉnh, không nói hai lời liền ngồi dậy giúp cô xoa bóp bắp chân.

Dạo gần đây công việc của Triển Kính cũng đặc biệt bận rộn, ngày nào cũng đêm hôm khuya khoắt mới trở về, hôm sau vừa tờ mờ sáng liền ra khỏi cửa. Có một lần Tuyết Tử đau đến không chịu nổi, ngẩng đầu nhìn lên, lực đạo trên tay Triển Kính vẫn dễ chịu thoải mái như vậy nhưng hai mắt đều khép lại, mi tâm khẽ nhíu lại. Đại khái là cảm xúc của thai phụ dễ dàng bị kích động hơn lúc bình thường, nước mắt Tuyết Tử tí tách rơi, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, môi mọng khẽ khàng chạm vào môi anh.

Triển Kính vẫn còn nhắm mắt, đại khái là có chút mê man mơ hồ, anh theo quán tính đáp lại động tác của cô nhu tình lưu luyến hôn trả dần dần đến mức không thể khống chế được, người trong ngực mới phát ra tiếng hừ nhẹ khó chịu. Lúc này Triển Kính mới tỉnh táo lại, đỡ người nằm xuống giường, đắp kín chăn cho cả hai người. Hôm sau 4 giờ sáng đã có mặt ở trụ sở làm việc...


Thẳng đến khi cục cưng sinh ra, từ trên xuống dưới nhà họ Triển bao gồm cả người sắp trở thành ông ngoại tiêu chuẩn Triệu Yến Lâm cũng không ai không cảm khái. Tuyết Tử sinh đứa nhỏ tổng cộng mập thêm 28 cân, Triển Kính thế mà lại sụt hơn 10 cân.

Bất quá không có biện pháp nha, đây là người đàn ông đau lòng vợ mình, vui vẻ chịu đựng thôi!

Triển Phong cùng Kiều Tiểu Kiều sinh được một bé trai, đại danh gọi là Triển Vân Tường, nhũ danh là Phi Phi.

Tuyết Tử sinh một bé gái, tên tự nhiên cũng lấy theo Phi Phi, gọi là Triển Vân Phi, nhũ danh là Vân Đoá. Tên này là lúc trong tháng Tuyết Tử cao hứng gọi, đứa nhỏ vừa nghe liền động động vô cùng vui vẻ, cho nên nhũ danh cứ vậy mà định.

Cô bé này của hai người bộ dạng vô cùng đáng yêu, khiến cho người ta vừa nhìn liền muốn ôm vào lòng mà cưng chiều. Lúc 3 tuổi đi cùng ba mẹ trên đường hút được không ít ánh mắt, thậm chí còn có người đến muốn mời cả nhà tham gia quay quảng cáo. Cô bé có một đôi mắt to tròn long lanh thừa hưởng của mẹ, gò má phúng phính nõn nà, tóc tơ xoăn xoăn bay trong gió. Mỗi lần cười lên hai má còn lộ ra lúm đồng tiền cực kì xinh xắn. Không chỉ nét mặt ngay cả vị trí của má lúm đồng tiền cũng giống y như đúc với Mộc Lam Tư.

Triển gia nâng tiểu bảo bối trong tay cưng chiều còn không kịp, đương nhiên không thèm để ý. Giang Tuyết Tử đã sớm tiếp nhận mình không phải là con ruột của Triệu Yến Lâm, tự nhiên cũng không lăn tăn gì. Triển Kính yêu ai yêu cả đường đi, mới đầu nhìn Mộc Lam Tư các loại không vừa mắt, dần dần cũng hoà hoãn hơn. Mộc Lam Tư càng vui vẻ, đều nói cháu gái giống cậu, đây chính là có di truyền a! Triển Kính hoàn toàn không có lí do để đuổi anh ra ngoài nữa rồi nhé!


Triển gia vốn nhiều cháu trai, lúc này có một tiểu cục cưng xinh xắn mềm mại như Vân Đoá liền phá lệ vui mừng. Lại thêm Triển Hoành Đào vốn duy trì tư tưởng "Cháu trai rèn kĩ, cháu gái nuông chiều", cả nhà từ trên xuống dưới đều hận không ôm được Tiểu Vân Đoá vào tay mà sủng đến tận trời. Tuyết Tử vô cùng cao hứng bất quá vui vẻ nhưng không khỏi có chút lo lắng, dù sao yêu thương đứa nhỏ cũng phải có mức độ nhất định, là con gái nhưng tính tình vô pháp vô thiên thì cũng không phải chuyện tốt. Nhìn Giang Tử Huyên mà xem!

Hai người đang đứng trên ban công biệt thự, Triển Kính nghe mấy lời này của cô xong liền mỉm cười ôm chặt người vào lòng, ghé vào tai cô nói: "Em có biết biện pháp đơn giản nhất để dạy dỗ một đứa nhỏ vào khuôn phép là gì không?"

Tuyết Tử ngước mắt nhìn anh, gò má đột nhiên cảm thấy ấm áp, thanh âm êm ái của anh lọt vào trong tai cô: "Sinh thêm cục cưng, để cho Vân Đoá làm chị lớn, rất nhanh liền trở nên hiểu chuyện thôi."

Giang Tuyết Tử cắn môi đánh vào cánh tay đang ôm ngang eo mình, kết quả lại bị Triển Kính nắm chặt, nghiêm nghị: "Anh nói thật. Em nhìn Phi Phi xem, Triển Phong ngày nào quấn quít lấy Kiều Tiểu Kiều nói muốn cho cu cậu thêm em, cu cậu liền thành thật hơn không ít!"

Giang Tuyết Tử còn muốn tiếp tục tranh chấp, môi đã bị người bên cạnh đánh lén, kế tiếp muốn ý kiến chuyện gì thì đành chờ đến hôm sau đi...

(TOÀN VĂN HOÀN)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận